Học Bá Đừng Nhìn Tôi, Nhìn Đề!
Chương 10: Chương 10
Hâm mộ tiểu đội ngành luật quá đi huhuhu, hai người đẹp trai đều ở trong tiểu đội đó rồi!
Hahaha tui thuộc chuyên ngành luật đây, hai người họ xếp hàng cạnh nhau! Không chỉ có vậy thôi đâu, lúc tui còn đang phải chạy phạt có nhìn qua, bọn họ còn ghé sát nhau thì thầm gì đó nữa.
Úi chà, mấy cô cảm thấy ai trong 2 người họ đẹp trai hơn?
Chắc chắn là Bạch Cảnh Đàm! Không chỉ đẹp trai, lại còn là học bá, Trạng Nguyên của trường ta đó.
Cô không biết cậu ấy đứng nhất đầu vào Nam Dương à?
Bạch Cảnh Đàm mang mắt kính nhìn lạnh lùng cực kì, mặc vest chắc chắn đẹp trai chết người.
Đã vậy còn học luật nữa chứ, sau này cậu ấy sẽ mặc đồng phục ở tòa án....
Đừng nói nữa trời ơii, tưởng tượng thôi mà nước mắt từ khóe miệng tui cũng chảy ròng ròng.
Sao mấy cô cứ thích mặt lạnh vậy? Mục Nam Dữ đẹp quá trời là đẹp, cậu ấy cười một cái hồn tui cũng bay luôn.
Thi đại học Trạng Nguyên thì làm sao vậy, giải bơi lội quốc gia năm trước Dữ ca là quán quân đó!
Hơn nữa Dữ ca có cơ bụng 8 múi nha, tui từng ở phòng thay đồ nhìn qua rồi.
Thật sao thật sao, nhưng thân hình Bạch Cảnh Đàm nhìn cũng rất ngon nhaa.
Chiều cao quyết định công thụ, Bạch Cảnh Đàm chắc chắn là 1.
Bạch Cảnh Đàm cúi đầu nhìn Mục Nam Dữ mà dịu dàng, yêu chiều như vậy, Bạch Cảnh Đàm nhất định là 1, Mục Nam Dữ chắc chắn nằm dưới.
"Cạch" một tiếng, nắp lon bia bị Mục Nam Dữ giật mạnh ra, cái lon trong tay cậu sắp biến dạng đến nơi.
"...!Đàm ca, cậu muốn ăn gì, thực đơn đây nè."
Mục Nam Dữ ngẩng đầu uống hai hớp bia, thở ra một ngụm mang theo khí lạnh.
Nghe thấy tiếng động, cậu liếc mắt nhìn Quan Phương - người đang đảm nhiệm vị trí "tường phòng cháy" giữa cậu và Bạch Cảnh Đàm, nắm tay phải đặt trên mặt bàn gõ nhẹ mấy cái, cầm luôn cái thực đơn trên bàn lên.
"Hỏi cậu ta làm gì?" Mục Nam Dữ vừa nhớ tới mấy cái bình luận trên diễn đàn trường, ngoài cười nhưng trong không cười nổi, "Cậu ta rất kén ăn, kêu cậu ta chọn món thì chúng ta còn có gì để ăn nữa?"
Lời nói nồng nặc mùi thuốc súng.
"Vậy, vậy cậu chọn đi Dữ ca."
Mục Nam Dữ vừa chậm chạp lười biếng mở thực đơn ra, vừa liếc mắt nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Đàm.
Gọng kính đen treo trên mũi hắn có hơi trượt xuống, không có thấu kính bên ngoài lộ rõ đôi mắt phượng vừa dài vừa hẹp, con ngươi nhạt màu, lạnh lẽo chả nhìn ra cảm xúc gì.
Gì mà ánh mắt dịu dàng cơ chứ.
Ánh mắt này của Bạch Cảnh Đàm có thể biến nước thành đá luôn ấy chứ.
Mục Nam Dữ cười nhạo trong lòng.
Rõ ràng là đám người trên diễn đàn nói hươu nói vượn.
Cậu lật qua lật lại mấy trang thực đơn, dự định gọi một nồi lẩu cay để Bạch Cảnh Đàm xấu mặt, nhưng ý nghĩ chỉ vừa thoáng qua đã bị cậu đá bay đi luôn.
"Một lẩu cà chua." Mục Nam Dữ gọi người phục vụ, giọng rầu rĩ, bỏ qua những thứ Bạch Cảnh Đàm không ăn được, "3 phần thịt bò cuốn, 3 phần tôm viên..."
"Anh cần thêm đồ uống gì không ạ?"
"Thêm một lon bia....!Một lon Coca nữa!"
"Coca đổi thành Sprite."
Mục Nam Dữ nhướng mày nhìn qua Bạch Cảnh Đàm vừa lên tiếng, không mở miệng không chịu được, nên khi phục vụ vừa đi liền nhỏ giọng thì thầm một câu.
"Đều là đồ uống có ga, có khác gì đâu...!Phiền toái."
"Coca không tốt cho sức khỏe."
Bạch Cảnh Đàm hơi cong khóe môi, tay nhẹ nhàng đưa lên tháo kính xuống.
Mắt phượng sắc bén không còn vật che chắn, chỉ tùy ý nhìn thôi cũng khiến người đối diện lạnh thấu xương.
Hắn thong thả nói tiếp: "Tôi vì hạnh phúc của cậu trong tương lai đó."
Mục Nam Dữ phì cười: "Tôi không uống Cephalosporin, tôi uống bia, không uống rượu, cậu vì tôi cái gì?"
(Cephalosporin là một nhóm thuốc kháng sinh, tác dụng phụ khá ít như buồn nôn, chán ăn, viêm nhiễm,...!dùng lâu dài sẽ ảnh hưởng đến chức năng thận.
Cậu bỗng dưng dừng lại, nhớ tới bài viết nào đó trên mạng nói rằng Coca diệt trung tình.
Đột nhiên cảm thấy lời vừa rồi của Bạch Cảnh Đàm có ẩn ý sâu xa gì đó.
Lại quay sang nhìn chằm chằm vào gương mặt vô cảm của ai kia, nói hắn là hòa thượng nơi cửa Phật chắc cũng có người tin, nói chung là nhìn không uống người có thể chứa mấy câu nói đùa trong đầu.
Mục Nam Dữ cảm thấy tất cả là tại đầu óc mình nghĩ quá sâu xa.
Cũng có thể là do đám người nhiều chuyện trên diễn đàn kia ảnh hưởng tới cậu.
Cậu phải nghĩ đến cái khác để thanh tẩy não mình thôi.
Mục Nam Dữ vừa im lặng, cả bàn ăn đều rơi vào không khí trầm mặc quỷ dị.
Quan Phương nhìn trái thấy biểu cảm hờ hững của Bạch Cảnh Đàm, nhìn phải thấy Mục Nam Dữ há miệng phát ngốc, muốn làm nóng bầu không khí hơn tí.
"Ái chà, Đàm ca, hôm nay cậu với Dữ ca nổi tiếng lắm đó nha!"
Mục Nam Dữ bỗng thấy hơi ngứa tai, trong lòng nhảy lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên ngay sau đó liền nghe thấy Bạch Cảnh Đàm trầm giọng đáp lại: "Vì sao?"
Mục Nam Dữ bất động thanh sắc vươn chân ra, đá người ngồi ngay kế bên một cái, ý bảo Quan Phương im miệng.
Quan Phương vẫn tiếp tục lảm nhảm: "Đàm ca cậu không biết gì sao? Thì là hôm nay cậu với Dữ ca bị huấn luyện viên gọi lên đứng đầu hàng đó, không phải Dữ ca xém chút ngã lăn quay sao? Có người chụp lại đăng lên diễn đàn trường, hay để tớ tag cậu vào nha?"
Mục Nam Dữ trầm mặt, cố gắng giữ sắc mặt như bình thường, nhưng mà chân lại dùng sức mạnh hơn đạp một cái.
Quan Phương, cậu mà nói thêm nữa là bầu khí không chỉ nóng lên đâu, mà cháy luôn đó!
"Cậu biết gì không, tớ vừa nghe Dữ ca xém ngã là sợ muốn chết.
Cậu ấy là vận động viên, lỡ chấn thương gì thì sao! Hên mà có Đàm ca, nói cách khác..."
Mục Nam Dữ nghiến nghiến hàm răng, rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Học bá người ta không quan tâm mấy chuyện bát quát này đâu."
Sao mà thèm để tâm mấy chuyện vặt vãnh trên mạng này được ――
Tên vô tình vô cảm cầm lấy di động trên bàn, nói với Quan Phương: "Được, cậu gửi link cho tôi đi."
Mấy cái ngôn ngữ mạng kì quái công thụ 1 0 gì đó đột nhiên xẹt qua đầu Mục Nam Dữ.
Thật ra đối với chuyện xây cp cho hai nam sinh cậu cũng không có cảm giác gì.
Nhưng nếu cái tổ hợp cp kia là cậu với Bạch Cảnh Đàm thì tuyệt đối không được!
Hơn nữa cậu đường đường là thanh niên trai tráng cơ bụng tám múi quán quân giải bơi lội, sao có thể nằm dưới được chứ!
Cậu hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy hai cái đá của mình quá nhẹ nhàng, nên mới không ngắn nổi cái miệng của Quan Phương.
Cậu càng cố dùng sức đạp thêm cái nữa, cái chân ghế cậu đang ngồi cũng bị xê dịch làm ra tiếng ma sát với mặt đất.
Hai người đang nhìn điện thoại bên cạnh cũng phải nhìn sang cậu.
Ánh mắt của Bạch Cảnh Đàm như có thâm ý gì đó, cậu không nhìn ra ý tứ gì, Mục Nam Dữ nhìn thấy ánh mắt đó, không biết sao lại thấy chột dạ.
Trái lại, vẻ mặt Quan Phương lại ngây thơ con nai tơ: "Sao, sao vậy, Dữ ca?"
Mục Nam Dữ chớp mắt mấy cái, rồi mở to mắt trừng Bạch Cảnh Đàm.
"Nhìn tôi làm gì,, sao không chơi điện thoại của cậu tiếp đi?"
Một tiếng khàn khàn cười khẽ.
"Thì tôi đang dùng điện thoại."
Mục Nam Dữ nheo mắt, nhìn thấy Bạch Cảnh Đàm hơi nghiêng người, duỗi cái chân dài thẳng tắp đang để dưới gầm bàn ra, trên ống quần đen sạch sẽ phẳng phiu hiện rõ ba cái dấu giày xám.
Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng không cảm xúc như trước, chỉ có cánh môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
"Tôi đang dùng điện thoại, cậu đạp tôi ba lần, là tại tôi chơi điện thoại không để ý đến cậu?".
Học Bá Đừng Nhìn Tôi, Nhìn Đề!