Hoành Tảo Hoang Vũ
Chương 515: Xuất phát Lạc Thủy
Ads
Tô Mỵ liên tục la hét, nhưng Lăng Kinh Hồng chợt nhìn thẳng vào mông nàng, nhớ lại tình cảnh bị Lâm Lạc khi dễ khi trước, nhất thời sơ sẩy bị Tô Mỵ chạy thoát ra ngoài.
- Đáng giận! Đều là kẻ xấu!
Tô Mỵ tức giận bỏ chạy, khi nhìn thấy Lâm Lạc không khỏi vô cùng ủy khuất, nước mắt nhất thời chảy xuống.
Lâm Lạc tự giác thấy thẹn với Tô Mỵ, liền vội vàng ôm nàng vào lòng quay về phòng nàng.
- Đều là tại đại hỗn đản ngươi!
Tô Mỵ hung hăng cắn mạnh lên cánh tay Lâm Lạc, với thân thể được thần huyết rèn luyện của hắn, nếu bị cắn trúng sẽ làm hàm răng của Tô Mỵ rơi xuống.
Lâm Lạc chợt động ý niệm, làm cơ thể biến thành nới lỏng, đưa cho yêu nữ tiết hận.
- Ô ô ô, nữ nhân không biết xấu hổ kia còn nói cùng với ta gả cho ngươi!
Tô Mỵ vừa cắn tay Lâm Lạc vừa khóc nói:
- Sao lại như vậy chứ, nàng là tiểu di của người ta, nếu cùng nhau gả cho ngươi, đây là chuyện gì xảy ra?
Lâm Lạc nhướng mày, nói:
- Ta biết làm vậy đối với muội không công bình, nhưng bất kể như thế nào nàng cũng là tiểu di của muội, muội không thể mắng nàng như vậy!
Tô Mỵ quyệt môi, tức giận, ánh mắt chuyển tới chuyển lui, đột nhiên nói:
- Hừ, muội không thua cho nàng! Nếu nàng muốn giành với muội, muội cũng không sợ!
Lâm Lạc không biết nàng hạ quyết định gì, chỉ gắt gao ôm chặt nàng.
Tô Mỵ vừa khóc vừa cắn răng, nhưng dù sao cũng không đến nỗi đuổi Lâm Lạc đi ra, tỏ vẻ hế thảy đều có thể thương lượng, cũng không đến nỗi hết cách cứu chữa.
Thẳng đến qua nửa đêm Tô Mỵ khóc mệt ngủ gật trong lòng Lâm Lạc, Lâm Lạc liền ôn nhu nói:
- Đêm đã khuya, muội ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai nói sau!
- Không, chớ đi, lưu lại với muội!
Tô Mỵ ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng, có loại mị hoặc làm cho cả sắt thép cũng bị tiêu hủy, khiến trong lòng Lâm Lạc một mảnh khuấy động.
- Mỵ nhi, bất kể như thế nào ta cũng sẽ cưới muội, cho nên chúng ta đợi sau khi kết hôn…
Lâm Lạc còn chưa nói xong đã bị Tô Mỵ dùng môi ngăn chặn. Tiếp theo một thân thể lửa nóng mềm mại đùa nghịch trong ngực hắn, trêu đùa năng lực điều khiển của hắn.
- Yêu nữ, đừng chơi lửa!
Tô Mỵ biết Lâm Lạc từng nếm quả song tu quả, dứt khoát đem nguyên nhân mà Lăng Kinh Hồng tinh tiến tu vi đổ thừa vì nó, tuy rằng không quá chính xác nhưng tu vi Lăng Kinh Hồng tinh tiến quả thật có chút quan hệ.
Yêu nữ chính là yêu nữ, nếu hạ quyết tâm nàng lập tức biến thành vô cùng nhiệt tình mà lớn mật, tuy rằng gương mặt cười đỏ hồng nhưng đôi tay mềm cũng đã bắt lấy tiểu huynh đệ của Lâm Lạc, khiêu khích không ngừng.
Nếu không có hành động này Lâm Lạc còn có thể bào trì bình tĩnh, nhưng giờ lửa đổ thêm dầu, hắn làm sao có thể nhịn được. Nữ nhân trong lòng là thê tử mà hắn đã nhận định, nhất thời bị dục hỏa phần thân.
Chỉ thoáng chốc quần áo trên thân hai người đã kéo xuống, thân thể khêu gợi của Tô Mỵ đã mở ra hoàn toàn trước mặt Lâm Lạc. Luận dáng người Tô Mỵ đều không kém Lăng Kinh Hồng lẫn Trữ Tú Nhi, nhưng so sánh bộ ngực thật sự không thể sánh với nàng!
- Ta muốn đi vào…
Lâm Lạc nhẹ giọng nói.
- …đến đi…
Tô Mỵ phát ra tiếng than khẽ.
Khi Lâm Lạc tiến sâu vào thân thể của Tô Mỵ, cả hai đồng thời thở ra một hơi dài, tận tình hưởng thụ trong thế giới hoan ái của nam nữ.
Mà cùng lúc đó, song tu quả cũng phát uy, tu vi Tô Mỵ nhất thời đã tăng lên.
Nàng đã đạt tới Minh Dương cảnh đỉnh, chỉ kém một chút lĩnh ngộ sẽ tiến vào Giác Vi cảnh, nhưng khi song tu nàng lại có thể được lĩnh ngộ cảnh giới của Lâm Lạc, khi hai người đạt tới đỉnh Tô Mỵ đã bật khóc lên, khí tức của nàng bạo tuôn, đạt tới Giác Vi cảnh!
- Đừng đi ra, ở lại bên trong!
Tô Mỵ ôm lấy Lâm Lạc, không cho hắn rời đi.
Hai người ôm nhau, yêu nữ lại uốn éo, trêu đùa Lâm Lạc, miệng nói:
- Đồ ngốc, bổn cô nương đáp ứng cùng tiểu di gả cho huynh, nhưng huynh phải đáp ứng muội một chuyện!
Lâm Lạc cũng không nghĩ tới chuyện này được dễ dàng giải quyết, vội nói:
- Muội nói đi!
- Sau này chuyện hậu cung do muội làm chủ!
Lâm Lạc không khỏi cười khổ nói:
- Muội thật sự nghĩ ta là hoàng đế sao? Được được được, muội muốn làm chủ thì làm chủ!
Hắn chỉ cho rằng Tô Mỵ muốn hạn chế số lượng nữ nhân của hắn, nói thật ra tuy Lâm Lạc không phải quân tử đạo đức, cũng không có dục vọng mở hậu cung, có Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ hắn đã thỏa mãn, nga, phải rồi…
- Có chuyện ta cần nói với muội…
Hiện giờ đại thù của cha mẹ đã báo, hắn nên đi tìm nữ nhân dám mang con của hắn bỏ chạy trốn kia!
- Hỗn đản, bổn cô nương không phải người thứ nhất thì thôi, lại chỉ có thể làm tiểu tam, muội cắn chết tên đáng giận như huynh!
Tô Mỵ không ngừng làm loạn trong lòng Lâm Lạc, nhưng nàng chỉ giận mình xếp hàng thứ ba mà không phải giận Lâm Lạc có thêm một nữ nhân.
Đối với Tô Mỵ mà nói, nàng sinh ra trong thượng đẳng gia tộc, đã nhìn quen thê thiếp hợp bầy, đừng nói Lâm Lạc cưới ba người, dù ba mươi nàng cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Một đêm trôi qua, Tô Mỵ ngồi trước gương trang điểm, vẻ kiều mỵ khiến Lâm Lạc lại trầm say vào ôn nhu hương.
Tuy rằng Tô Mỵ thỏa hiệp trong việc hôn sự, nhưng lại không nhanh chóng hòa hảo với Lăng Kinh Hồng như lúc ban đầu, khi nhìn thấy đối phương yêu nữ chỉ nặng nề hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
Nếu Lâm Lạc đã trở lại, Thái Kế Vũ cùng Lâm Nguyệt Lộ cũng nên tổ chức kết hôn, ước định nửa năm sau do Lâm Lạc đưa tiễn để hai người cử hành đại hôn. Mà Lâm Lạc cũng nói với Lâm Hành Nam chuyện giữa mình cùng Lăng Kinh Hồng và Tô Mỵ.
Theo Lâm Hành Nam xem ra Lâm Lạc tự nhiên cưới càng nhiều thê tử càng tốt, nhất mạch của hắn chỉ có một mình Lâm Lạc là nam đinh, tự nhiên hi vọng Lâm Lạc có thể khai chi tán diệp nhiều hơn. Tuy rằng dì cháu cùng gả có vẻ xấu hổ, nhưng chỉ cần Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ không có ý kiến, Lâm Hành Nam đương nhiên càng không để ý tới.
Bởi vì như thế, Lâm Lạc lại dẫn Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ quay về Tô gia, dự tính hướng Tô gia cùng Lăng gia cầu hôn, chính thức định ra quan hệ với hai nàng.
Qua lại cũng không dùng bao nhiêu ngày, sau khi trở lại Tô gia, Lâm Lạc mở miệng cầu thân với Tô Nghiễm Khai trước, lão nhân sớm biết không thể lưu được cháu gái, tuy rằng thở dài nhưng vẫn đáp ứng.
Nhưng khi lão nhân biết Lâm Lạc cũng dự tính cưới luôn cả Lăng Kinh Hồng, nhất thời phẫn nộ, nếu không phải Tô Mỵ lôi kéo lão nhân, e rằng hắn đã bổ đôi Lâm Lạc.
Nhưng hai nàng cũng không có ý kiến, Tô Nghiễm Khai cũng không có cách nào, đành bất đắc dĩ tiếp nhận kết quả như vậy.
Hoành Tảo Hoang Vũ
- Đáng giận! Đều là kẻ xấu!
Tô Mỵ tức giận bỏ chạy, khi nhìn thấy Lâm Lạc không khỏi vô cùng ủy khuất, nước mắt nhất thời chảy xuống.
Lâm Lạc tự giác thấy thẹn với Tô Mỵ, liền vội vàng ôm nàng vào lòng quay về phòng nàng.
- Đều là tại đại hỗn đản ngươi!
Tô Mỵ hung hăng cắn mạnh lên cánh tay Lâm Lạc, với thân thể được thần huyết rèn luyện của hắn, nếu bị cắn trúng sẽ làm hàm răng của Tô Mỵ rơi xuống.
Lâm Lạc chợt động ý niệm, làm cơ thể biến thành nới lỏng, đưa cho yêu nữ tiết hận.
- Ô ô ô, nữ nhân không biết xấu hổ kia còn nói cùng với ta gả cho ngươi!
Tô Mỵ vừa cắn tay Lâm Lạc vừa khóc nói:
- Sao lại như vậy chứ, nàng là tiểu di của người ta, nếu cùng nhau gả cho ngươi, đây là chuyện gì xảy ra?
Lâm Lạc nhướng mày, nói:
- Ta biết làm vậy đối với muội không công bình, nhưng bất kể như thế nào nàng cũng là tiểu di của muội, muội không thể mắng nàng như vậy!
Tô Mỵ quyệt môi, tức giận, ánh mắt chuyển tới chuyển lui, đột nhiên nói:
- Hừ, muội không thua cho nàng! Nếu nàng muốn giành với muội, muội cũng không sợ!
Lâm Lạc không biết nàng hạ quyết định gì, chỉ gắt gao ôm chặt nàng.
Tô Mỵ vừa khóc vừa cắn răng, nhưng dù sao cũng không đến nỗi đuổi Lâm Lạc đi ra, tỏ vẻ hế thảy đều có thể thương lượng, cũng không đến nỗi hết cách cứu chữa.
Thẳng đến qua nửa đêm Tô Mỵ khóc mệt ngủ gật trong lòng Lâm Lạc, Lâm Lạc liền ôn nhu nói:
- Đêm đã khuya, muội ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai nói sau!
- Không, chớ đi, lưu lại với muội!
Tô Mỵ ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng, có loại mị hoặc làm cho cả sắt thép cũng bị tiêu hủy, khiến trong lòng Lâm Lạc một mảnh khuấy động.
- Mỵ nhi, bất kể như thế nào ta cũng sẽ cưới muội, cho nên chúng ta đợi sau khi kết hôn…
Lâm Lạc còn chưa nói xong đã bị Tô Mỵ dùng môi ngăn chặn. Tiếp theo một thân thể lửa nóng mềm mại đùa nghịch trong ngực hắn, trêu đùa năng lực điều khiển của hắn.
- Yêu nữ, đừng chơi lửa!
Tô Mỵ biết Lâm Lạc từng nếm quả song tu quả, dứt khoát đem nguyên nhân mà Lăng Kinh Hồng tinh tiến tu vi đổ thừa vì nó, tuy rằng không quá chính xác nhưng tu vi Lăng Kinh Hồng tinh tiến quả thật có chút quan hệ.
Yêu nữ chính là yêu nữ, nếu hạ quyết tâm nàng lập tức biến thành vô cùng nhiệt tình mà lớn mật, tuy rằng gương mặt cười đỏ hồng nhưng đôi tay mềm cũng đã bắt lấy tiểu huynh đệ của Lâm Lạc, khiêu khích không ngừng.
Nếu không có hành động này Lâm Lạc còn có thể bào trì bình tĩnh, nhưng giờ lửa đổ thêm dầu, hắn làm sao có thể nhịn được. Nữ nhân trong lòng là thê tử mà hắn đã nhận định, nhất thời bị dục hỏa phần thân.
Chỉ thoáng chốc quần áo trên thân hai người đã kéo xuống, thân thể khêu gợi của Tô Mỵ đã mở ra hoàn toàn trước mặt Lâm Lạc. Luận dáng người Tô Mỵ đều không kém Lăng Kinh Hồng lẫn Trữ Tú Nhi, nhưng so sánh bộ ngực thật sự không thể sánh với nàng!
- Ta muốn đi vào…
Lâm Lạc nhẹ giọng nói.
- …đến đi…
Tô Mỵ phát ra tiếng than khẽ.
Khi Lâm Lạc tiến sâu vào thân thể của Tô Mỵ, cả hai đồng thời thở ra một hơi dài, tận tình hưởng thụ trong thế giới hoan ái của nam nữ.
Mà cùng lúc đó, song tu quả cũng phát uy, tu vi Tô Mỵ nhất thời đã tăng lên.
Nàng đã đạt tới Minh Dương cảnh đỉnh, chỉ kém một chút lĩnh ngộ sẽ tiến vào Giác Vi cảnh, nhưng khi song tu nàng lại có thể được lĩnh ngộ cảnh giới của Lâm Lạc, khi hai người đạt tới đỉnh Tô Mỵ đã bật khóc lên, khí tức của nàng bạo tuôn, đạt tới Giác Vi cảnh!
- Đừng đi ra, ở lại bên trong!
Tô Mỵ ôm lấy Lâm Lạc, không cho hắn rời đi.
Hai người ôm nhau, yêu nữ lại uốn éo, trêu đùa Lâm Lạc, miệng nói:
- Đồ ngốc, bổn cô nương đáp ứng cùng tiểu di gả cho huynh, nhưng huynh phải đáp ứng muội một chuyện!
Lâm Lạc cũng không nghĩ tới chuyện này được dễ dàng giải quyết, vội nói:
- Muội nói đi!
- Sau này chuyện hậu cung do muội làm chủ!
Lâm Lạc không khỏi cười khổ nói:
- Muội thật sự nghĩ ta là hoàng đế sao? Được được được, muội muốn làm chủ thì làm chủ!
Hắn chỉ cho rằng Tô Mỵ muốn hạn chế số lượng nữ nhân của hắn, nói thật ra tuy Lâm Lạc không phải quân tử đạo đức, cũng không có dục vọng mở hậu cung, có Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ hắn đã thỏa mãn, nga, phải rồi…
- Có chuyện ta cần nói với muội…
Hiện giờ đại thù của cha mẹ đã báo, hắn nên đi tìm nữ nhân dám mang con của hắn bỏ chạy trốn kia!
- Hỗn đản, bổn cô nương không phải người thứ nhất thì thôi, lại chỉ có thể làm tiểu tam, muội cắn chết tên đáng giận như huynh!
Tô Mỵ không ngừng làm loạn trong lòng Lâm Lạc, nhưng nàng chỉ giận mình xếp hàng thứ ba mà không phải giận Lâm Lạc có thêm một nữ nhân.
Đối với Tô Mỵ mà nói, nàng sinh ra trong thượng đẳng gia tộc, đã nhìn quen thê thiếp hợp bầy, đừng nói Lâm Lạc cưới ba người, dù ba mươi nàng cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Một đêm trôi qua, Tô Mỵ ngồi trước gương trang điểm, vẻ kiều mỵ khiến Lâm Lạc lại trầm say vào ôn nhu hương.
Tuy rằng Tô Mỵ thỏa hiệp trong việc hôn sự, nhưng lại không nhanh chóng hòa hảo với Lăng Kinh Hồng như lúc ban đầu, khi nhìn thấy đối phương yêu nữ chỉ nặng nề hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
Nếu Lâm Lạc đã trở lại, Thái Kế Vũ cùng Lâm Nguyệt Lộ cũng nên tổ chức kết hôn, ước định nửa năm sau do Lâm Lạc đưa tiễn để hai người cử hành đại hôn. Mà Lâm Lạc cũng nói với Lâm Hành Nam chuyện giữa mình cùng Lăng Kinh Hồng và Tô Mỵ.
Theo Lâm Hành Nam xem ra Lâm Lạc tự nhiên cưới càng nhiều thê tử càng tốt, nhất mạch của hắn chỉ có một mình Lâm Lạc là nam đinh, tự nhiên hi vọng Lâm Lạc có thể khai chi tán diệp nhiều hơn. Tuy rằng dì cháu cùng gả có vẻ xấu hổ, nhưng chỉ cần Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ không có ý kiến, Lâm Hành Nam đương nhiên càng không để ý tới.
Bởi vì như thế, Lâm Lạc lại dẫn Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ quay về Tô gia, dự tính hướng Tô gia cùng Lăng gia cầu hôn, chính thức định ra quan hệ với hai nàng.
Qua lại cũng không dùng bao nhiêu ngày, sau khi trở lại Tô gia, Lâm Lạc mở miệng cầu thân với Tô Nghiễm Khai trước, lão nhân sớm biết không thể lưu được cháu gái, tuy rằng thở dài nhưng vẫn đáp ứng.
Nhưng khi lão nhân biết Lâm Lạc cũng dự tính cưới luôn cả Lăng Kinh Hồng, nhất thời phẫn nộ, nếu không phải Tô Mỵ lôi kéo lão nhân, e rằng hắn đã bổ đôi Lâm Lạc.
Nhưng hai nàng cũng không có ý kiến, Tô Nghiễm Khai cũng không có cách nào, đành bất đắc dĩ tiếp nhận kết quả như vậy.
Hoành Tảo Hoang Vũ
Đánh giá:
Truyện Hoành Tảo Hoang Vũ
Story
Chương 515: Xuất phát Lạc Thủy
10.0/10 từ 50 lượt.