Hoàng Thượng Thỉnh Thương Tiếc

20: Cường Địch Vờn Quanh

146@-


Sáng sớm ngày thứ hai đi thỉnh an, Ứng Thải Mị cảm thấy kỳ quái, hoàng đế đêm qua ngủ lại Nhân Minh điện của hoàng hậu, hoàng hậu tươi cười lại rất miễn cưỡng, thần sắc mệt mỏi rã rời, hàn thuyên mấy câu đều đem các phi tần đuổi đi, một chút cũng không giống hôm qua cùng hoàng đế thuận lợi.
Chẳng lẽ tối qua hoàng đế không làm cho hoàng hậu tận hứng?
Ứng Thải Mị nhíu mày, đáy mắt xoẹt qua một tia hứng thú.

Lúc nàng mang theo Thanh Mai rời đi cuối cùng không xa, liền bị đại cung nữ của hoàng hậu gọi lại.

Hiển nhiên, hoàng hậu muốn đơn độc nói chuyện với mình.

Ứng Thải Mị nghe lời trở lại Nhân Minh điện, thoáng nhìn qua vẻ mặt của hoàng hậu, cung kính hành lễ.

" Đứng lên, ngồi đi, chỉ có hai người tỷ muội chúng ta, đừng quá câu nệ." Hoàng hậu nâng nâng tay, trong miệng khách khí, có ý để cho người nâng Ứng Thải Mị đứng dậy.

Trong lòng nàng rõ ràng, hoàng hậu chỉ giả vờ rộng lượng mà thôi, đáy lòng cũng không thực sự coi nàng là tỷ muội.

Bất quá Ứng Thải Mị cũng không quan tâm, kính cẩn tạ ơn hoàng hậu rồi chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu làm như chờ đợi hoàng hậu răn dạy.

Thấy bộ dáng nàng cúi đầu rũ mắt, làm cho hoàng hậu cũng chầm chậm lại.

" Gọi ngươi tới để nói hai việc, để trong lòng ngươi cũng để ý." Hoàng hậu tiếp nhận chén trà từ tay cung nữ, không chút hoang mang nhấp một miếng, lúc này mới chậm rì rì nói tiếp: " Trân chiêu nghi bị biếm, hoàng thượng tính toán nhắc tới phân vị Diệp mỹ nhân, tăng lên thành Diệp chiêu nghi."
Hoàng hậu nhìn chằm chằm vẻ mặt của Ứng Thải Mị, thấy nàng chỉ nao nao, liền nhíu mày gục xuống, lúc này mới hài lòng cười cười: " Tăng phân vị thì không có gì, bản cung nghe nói Diệp mỹ nhân với Ứng chiêu nghi là quen biết cũ, liền sớm nói cho ngươi biết."
Cái gì quen biết cũ, nói là kẻ thù cũng không sai biệt lắm...!
Ứng Thải Mị biết hoàng hậu nói lời này khẳng định là không yên lòng, vô tình hay cố ý ly gián quan hệ giữa nàng với Diệp mỹ nhân.

Đây là muốn mượn tay nàng, diệt trừ Diệp mỹ nhân?
Bất quá gần đây số lần thị tẩm của Diệp mỹ nhân cũng không ít, từ khi Trân chiêu nghi bị biếm, số ngày lại tăng thêm, làm hoàng hậu khó chịu.


Ngày sinh nhật hôm qua của hoàng hậu, vốn là cao hứng chuyện hoàng đế ở lại Nhân Minh điện, mà hắn lại muốn tăng phân vị của một phi tần, phỏng chừng lúc đó hoàng hậu đã giận điên lên, còn phải cải trang hiền thục, một bụng tức giận liền nghẹn lại, phải híp mắt cười đáp ứng hoàng đế.



Ứng Thải Mị một chút cùng không muốn giây vào chuyện này, chưa chắc Diệp mỹ nhân sẽ dễ dàng buông tha cho nàng.

" Hoàng hậu nương nương, có chuyện thiếp không nói ra được thì trong lòng lại khó yên."
Nàng đáp lại, hoàng hậu bắt đầu nhíu mày, vung khăn lên: " Nói cho bản cung nghe."
" Lúc đó ở ngự hoa viên nhìn thấy phía trong đình xa xa có một nam một nữ.

Vì có ngoại nam ở đó, thiếp liền vội vã rời đi, không biết rõ hai người đó là ai, tâm hoảng ý loạn liền không tới bẩm báo nương nương đúng lúc."
Ứng Thải Mị dứt lời, lập tức quỳ trên mặt đất, hai mắt rưng rưng: " Thiếp đã phụ hoàng hậu nương nương, mấy ngày liên tiếp ăn ngủ không yên, lúc này hướng nương nương thỉnh tội."
Hoàng hậu nheo mắt, an ủi cười nói: " Ứng muội muội đừng sợ, dù là ai ở hậu cung thấy người ngoài, cũng nhất định sẽ kinh hoảng.

Người tới, còn không mau đỡ Ứng muội muội lên?"
Đại cung nữ bên người vội vàng nâng Ứng Thải Mị đứng dậy, nàng rưng rưng tạ ơn, lúc này mới ngồi xuống.

Bị Ứng Thải Mị nói một hồi, hoàng hậu cũng không tiếp tục chủ đề trước đó, lộ vẻ ủ rũ, phất tay để nàng rời đi.

Không biết nên nói Ứng chiêu nghi ngốc, vẫn là rất thông minh.

Đã không thích hắn cùng các phi tần lui tới thân mật, cũng không thích gây chuyện, bày một bộ dáng vô tội lại sợ hãi, mười phần mềm yếu, so với trước đây cũng không quá khác nhau.

Ít ra có vẻ đã nghe lời, hiểu chuyện nhưng lại nhát gan hơn so với trước đây.

Hoàng hậu trầm ngâm trong chốc lát, vẫy cung nữ lui xuống, thấp giọng hỏi: " Lão ma ma, ngươi thấy thế nào?"
Lão ma ma cũng suy nghĩ không khác nàng lắm, Ứng chiêu nghi căn bản không dám vượt tường, dù cho hoàng hậu ở phía sau thúc đẩy, cũng sẽ sợ hãi không dám bước về phía trước: " Ứng chiêu nghi này có phần quá khiếp nhược và cẩn thận, hoàn toàn không giống người có thể làm đại sự.

Bất quá như vậy cũng tốt, tâm cơ không lớn giống Trân chiêu nghi, không cần phải đắn đo."

" Tuy nói như thế, nhưng thái độ của hoàng thượng rất kì quái." Hoàng hậu nhíu mày, nhiều năm phu thê, cảm giác của hoàng đế đối với Ứng chiêu nghi không phiền chán nhưng cũng không quá sủng ái.


Thỉnh thoảng cũng tới một lúc nhưng không qua đêm, làm cho nàng cũng không biết được tâm tư của hoàng thượng.

" Chỉ cần Ứng chiêu nghi chưa bị hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, đây là một quân cờ tốt." Lão ma ma ghé sát vào, nhỏ giọng nhắc nhở.

Hoàng hậu giật mình, kì thực Ứng chiêu nghi nhu thuận nghe lời, lại không đến mức khiến hoàng đế chán ghét, cái khác cần gì phải tích cực?
Nàng vỗ vỗ bàn tay của lão ma ma, khẽ cười: " Ma ma nói đúng, là ta suy nghĩ nhiều."
Ứng Thải Mị trở lại Di Xuân điện, mới nhớ tới lúc nàng khóc lóc, nhớ lại lúc nãy chỉ nghe được chuyện nâng phân vị của Diệp mỹ nhân, còn một chuyện nữa là gì?
Nàng nghĩ nghĩ, dù sao gần đây không hút được dương khí, luyện công cũng không thu được gì nhiều, chẳng thà nghĩ ngơi một chút, liền gọi Thanh Mai tới phân phó: " Ngươi đi hỏi thăm một chút, ngoại trừ chuyện Diệp mỹ nhân muốn tấn vị, những phi tần khác có đại sự gì?"
Bạch Mai kinh ngạc, vội vàng hỏi: " Chủ tử, sao đột nhiên Diệp mỹ nhân muốn tấn vị?"
Thanh Mai ngược lại rất bình tĩnh, nhìn số lần hoàng đế đến tẩm điện của Diệp mỹ nhân, có khuynh hướng sẽ vượt qua Ứng chiêu nghi, bây giờ Trân chiêu nghi bị biếm, người được lợi chính là Diệp mỹ nhân.

Nàng liếc mắt nhìn chủ tử nhà mình, thấy trên mặt Ứng chiêu nghi không có phẫn hận hay đố kị, so với quá khứ khác nhau rất lớn, chẳng biết sao đáy lòng lại thở ra.

Mặc dù hoàng đế tuấn mỹ bất phàm, nhưng cũng là phu quân có nhiều phi tần.

Trước đây trái tim của chủ tử đặt trên người hoàng đế, mới không tha cho những phi tần khác nên mới rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy.

Bây giờ Thanh Mai chỉ ngóng trông Ứng chiêu nghi thành thành thật thật, nhưng lại sợ chủ tử quá thành thật, nô tài trên dưới sẽ bị khi dễ hoặc gặp bất trắc...!
Ứng Thải Mị buồn cười, chọt chọt vào mũi Bạch Mai: " Phi tần hậu cung tấn vị, có gì phải ngạc nhiên?"
Nữ nhân hậu cung, hoặc là bò đi lên, hoặc là bị giẫm xuống, chỉ có hai con đường này.

Nếu nói Diệp mỹ nhân là loại người trước, vầy thị Trân chiêu nghi là loại thứ hai.


Bạch Mai lo lắng chính là đi một Trân chiêu nghi, lại tới một Diệp chiêu nghi đến tranh sủng, chủ tử lúc nào thì mới có được sự sủng ái của hoàng thượng?
Mỗi tháng số lần hoàng đế thị tẩm có hạn, loại hoàng hậu với Trinh phi, còn lại cũng không bao nhiêu, bây giờ lại tiện nghi cho Diệp chiêu nghi, làm sao Bạch Mai cam tâm tình nguyện?
Ứng Thải Mị đột ngột nhéo mũi xinh xắn của Bạch Mai, cười: " Chớ suy nghĩ nhiều, tâm tư hoàng thượng ngươi cũng không thể đoán được."
Một Trân chiêu nghi không có đầu óc, thay một Diệp chiêu nghi thông minh, cộng thêm hoàng hậu cùng Trinh phi, vở kịch này ngày càng đặc sắc.


Cũng không biết hoàng đế bày ra trận này, rốt cuộc là muốn làm gì?
" Chủ tử, Thúy tài tử tới gặp." Thanh Mai tiến vào, biểu tình có chút cổ quái.

Ứng Thải Mị sửng sốt, trong ấn tượng của nàng không hề có người Thúy tài tử này.

Theo lý thuyết, chính mình đã thuộc tất cả bối cảnh cuộc đời của các phi tần hậu cung, sao lại lọt ra người này?
" Ai vậy? Ta chưa từng nghe nói qua?"
Bạch Mai nhanh mồm nhanh miệng, bĩu môi, đáp giòn tan: " Hồi chủ tử, Thúy tài tử kia là đại cung nữ bên người Trân chiêu nghi trước đây, Phỉ Thúy."
Ứng Thải Mị giật mình, nàng đối với người này thật đúng là không có ấn tượng gì.

Bất quá nô tài bên người Trân chiêu nghi bị huyết tẩy, lại lưu lại một mình đại cung nữ, thủ đoạn đúng là không tầm thường.

Nàng mơ hồ đã đoán được điều gì xảy ra, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười yếu ớt: " Nàng đã tới, vậy gặp một lần.

Ta cũng muốn biết đại cung nữ này rốt cuộc có phương pháp gì, cư nhiên tránh được một kiếp lại còn làm chủ tử hậu cung."
Bạch Mai ghét nhất là kẻ tiểu nhân phản bội chủ tử cầu vinh, Trân chiêu nghi bị biếm lãnh cung, nô tài bên người bị giết sạch sẽ, lại chỉ còn người này sống, còn làm chủ tử hậu cung, thật là vô liêm sỉ.

Vì vinh hoa phú quý, không tiếc bán đứng chủ tử, lại còn dám tới cửa?
" Muội muội gặp qua Ứng tỷ tỷ, nhìn khí sắc của Ứng tỷ tỷ ngày càng tốt." Trước đây là Phỉ Thúy, bây giờ là Thúy tài tử cung kính hành lễ, cái miệng nhỏ nhắn như lau mật, không ngừng nói lời hay, nhưng lại không quá tâng bốc, nghe rất thoải mái êm tai.

Đáng tiếc Ứng Thải Mị ở sư môn được nâng niu trong lòng bàn tay, không chỉ là đệ tử thập thất, còn là đại mỹ nhân.

Vô số nam nhân như tre già măng mọc quỳ gối dưới váy nàng, nói những lời hay, bây giờ nghe không có cảm giác gì.

" Muội muội ngồi đi, mấy ngày không gặp muội muội đã là Tài tử, tỷ tỷ thật vui mừng chúc mừng muội." Ứng Thải Mị nhại lại giọng điệu giống vậy gọi muội muội trên miệng, tỷ muội tình thâm, nàng có chút không quen nhìn cử động của cung nữ bán đứng Trân chiêu nghi này.


Dù Trân chiêu nghi có làm người ta chán ghét, cũng là do quá ngốc, so với loại phản bội chủ tử như Phỉ Thúy còn tốt hơn.


Loại tiểu nhân này, nếu ở bên người Ứng Thải Mị, nàng đã sớm đem Phỉ Thúy thiên đao vạn quả, làm sao để một cung nữ nho nhỏ lại ngang vai vế với mình?
Phỉ Thúy tươi cười cứng đờ, nàng biết Ứng chiêu nghi luôn luôn không đối đầu với Trân chiêu nghi, chỉ không ngờ lại dính lên trên người mình.

Tuy nói hoàng lệnh trên dưới hậu cung không người nào đề cập nàng từng là đại cung nữ bên người Trân chiêu nghi.

Thế nhưng ánh mắt như có như không của họ khiến toàn thân Phỉ Thúy không được thoải mái.

Cho tới bây giờ Phỉ Thúy đều tin, hậu cung nhược nhục cường thực, muốn được cái gì thì phải dùng thủ đoạn đoạt lấy.

Bằng không sẽ như Trân chiêu nghi, bị giẫm tàn nhẫn cũng không có cách nào xoay người.

Phỉ Thúy cúi đầu, rất nhanh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mặt đầy nước mắt: " Ứng tỷ tỷ, trước kia muội muội không hiểu chuyện, kính xin người đại nhân đại lượng tha thứ cho muội muội."
Muốn đem toàn bộ chuyện trước kia phủ nhận rồi lãng quên sao?
Ứng Thải Mị bật cười, Phỉ Thúy này thật là người tinh vi.

Xem ra Trân chiêu nghi ngã ngựa, Phỉ Thúy khẳng định xuất không ít lực, bằng không hoàng đế sao bán nàng một tâm nguyện, ngồi lên vị trí chủ tử.

Thế nhưng muốn ngồi lâu, Phỉ Thúy phải dựa vào bản lĩnh của chính mình.

Bất quá Ứng Thải Mị muốn, nếu nàng là hoàng đế, một cung nữ đã từng vì đạt được mục đích mà phản bội chủ tử, cũng không thích đi nơi nào.

Dù cho làm chủ tử hậu cung, hoàng đế cũng không nhất định sủng hạnh nàng, chỉ có thể nhìn....!
Ứng Thải Mị lười cùng Thúy tài tử hàn thuyên, nhìn liền chướng mắt, tìm một lý do đuổi nàng đi.

Chỉ là nàng chống cằm, có chút khổ não.

Ở trên có hoàng hậu đè nặng, bên cạnh có Diệp chiêu nghi nhìn chằm chằm, phía sau lại có một Thúy tài tử chạy theo đòi mạng, muốn trổ hết tài năng, phân được mấy ngày thị tẩm, cơ hội lại càng thêm khó khăn..



Hoàng Thượng Thỉnh Thương Tiếc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoàng Thượng Thỉnh Thương Tiếc Truyện Hoàng Thượng Thỉnh Thương Tiếc Story 20: Cường Địch Vờn Quanh
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...