Hoàng Hậu Vô Đức
Chương 96: Đối sách
181@-Khi Diệp Trăn Trăn tỉnh lại, Kỷ Vô Cữu đã ngồi canh giữ tại bên người nàng, hắn cau mày, gương mặt trắng bệch không có nửa phần huyết sắc, giống như được điêu khắc từ ngọc.
Kỷ Vô Cữu biết Diệp Trăn Trăn đi Ba Tiêu các, ở đó hắn thả mật thám, ngay lập tức hồi báo hắn. Lúc đó Kỷ Vô Cữu đang ở Dưỡng Tâm điện, hắn không ra mặt, chỉ phân phó mật thám ngó chừng Hoàng Hậu cho tốt, đừng khiến cho Hoàng Hậu chịu ủy khuất. Mật thám cáo lui đi ra, nghĩ rằng trên thế giới này còn có người nào dám để cho Hoàng Hậu nương nương chịu ủy khuất đây, luôn luôn đều là nàng cho người khác ăn ủy khuất.
Quả nhiên, tại Ba Tiêu các nhìn xem một lúc, liền nhìn đến Hoàng Hậu nương nương đánh cho quý phi nương nương thành đầu heo.
Nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn bởi vậy mà động thai khí, không phải vì mệt, mà là vì tức giận.
Khi tỉnh lại, nàng thấy Kỷ Vô Cữu sắc mặt tái nhợt, tuấn mi thâm khóa, trong lòng lại tức giận, quay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn hắn.
Bàn tay Kỷ Vô Cữu tiến trong chăn, nắm lấy tay nàng, lại chợt lui ra lại, cẩn thận giúp nàng nén góc chăn cho tốt. Làm xong những chuyện này, hắn cười làm lành nói, "Trăn Trăn, nàng đừng nóng giận."
Mũi Diệp Trăn Trăn đau xót, nhìn thấy hắn như vậy lại có chút đau lòng, "Chàng vĩnh viễn như vậy, có chuyện gì đều không nói với ta, ta rốt cuộc không phải thê tử của chàng!" Nói xong, dứt khoát lật người, quay lưng lại với hắn.
Kỷ Vô Cữu cởi giày nằm lên giường, ôm cả nàng cả chăn cùng nhau vào ngực. Hắn cười mắng nàng, "Đều đã là nương người ta, sao tình tình vẫn nóng nảy như vậy."
Diệp Trăn Trăn vùi đầu không để ý tới hắn.
Kỷ Vô Cữu thở dài, nói, "Ta không nói với nàng, là sợ nàng lo lắng. Nàng xem, hôm nay nàng nghe được việc này liền động thai khí. Nàng đang mang thai, không thích hợp lao tâm lao lực như vậy."
Diệp Trăn Trăn sờ sờ bụng, "Hài tử của ta rất rắn chắc."
Kỷ Vô Cữu hôn lên mặt nàng, cười sửa lại cho đúng, "Hài tử của chúng ta."
Diệp Trăn Trăn tránh khỏi hắn ngồi dậy, trừng hắn, "Chàng nói đi, làm sao bây giờ?"
Kỷ Vô Cữu lại trả lời một nẻo, "Nàng mặc thêm quần áo đi, coi chừng bị lạnh."
Diệp Trăn Trăn qua loa khoác thêm áo, "Nói."
Hắn lại nói luyên thuyên, "Chân để vào trong chăn đi." Nàng đang để chân trần.
Diệp Trăn Trăn có chút bực mình, dứt khoát vươn chân ra đạp hắn, "Nói hay không, nói hay không."
Kỷ Vô Cữu nắm lấy hai chân của nàng để trong ngực nhẹ nhàng xoa, cười nói, "Ta giúp nàng làm ấm."
"Kỷ Vô Cữu!"
"Ta nói, xin phu nhân bớt giận." Kỷ Vô Cữu cũng ngồi dậy, vẫn như cũ để chân Diệp Trăn Trăn trong ngực, không cho nàng tránh ra. Hai chân nàng khéo léo lại mềm mại, đạp trên ngực hắn, giao với trái tim hắn làm thoát ra một mảnh mềm mại.
Kỳ thật sở dĩ Kỷ Vô Cữu không nói là bởi vì trước mắt hắn còn chưa nghĩ ra sách lược vẹn toàn, nhưng tính tình Diệp Trăn Trăn hắn hiểu rõ, nếu không nói rõ ràng với nàng, sợ rằng nàng ngủ cũng không ngon.
"Tự Bách Hương Như sẽ không biết dùng cổ thuật. Nếu biết, nàng ta sẽ không bỏ qua cho nàng, cho nên thực ra Đào hoa cổ của nàng ta là người khác cho. Tìm được người chủ cổ này, có khả năng sẽ có cách giải cổ."
"Vậy tìm cổ chủ này ở đâu?"
"Ta đã tra rõ ràng, thời gian nàng ta lưu đày ở Liêu Đông, có giao tình với một người Miêu biết dùng cổ thuật. Người Miêu này tên là Đằng Ích, là thủ lĩnh dùng cổ. Từng giết người không thành sau đó bị phán lưu đày đến Liêu Đông, quen biết Bách Hương Như. Đằng Ích rất hiểu về cổ thuật, Đào hoa cổ kia, chính là hắn đưa cho Bách Hương Như."
Diệp Trăn Trăn vội vàng hỏi, "Vậy Đằng Ích kia đang ở đâu? Có thể tìm được không?"
Kỷ Vô Cữu cười có chút bất đắc dĩ, "Tìm thì tìm được."
"Sau đó thì sao? Có mời tới không?"
Hắn lắc đầu, "Hắn không chịu cứu ta."
"Vì sao?!"
Đây mới là điểm chính khiến Kỷ Vô Cữu đau đầu. Loại chuyện giải Đào hoa cổ này, giải một người thì phải chết một người, Đằng Ích vừa thấy có người ngoại tộc đến Miêu trại, tìm bọn họ giải Đào hoa cổ, liền không chịu đáp ứng. Triệu Trí Thành không còn biện pháp, đành phải nói ra chuyện Hoàng Đế sai hắn đến, không dám nói người trúng cổ thật ra là Hoàng Đế, chỉ nói đây là thánh chỉ, nếu tình huống bình thường, đây là một biện pháp tương đối đáng tin. Nhưng Đằng Ích lại là một người không thích hợp cho biện pháp như vậy.
Tiểu lão đầu này năm đó rời núi ra ngoài, bị hai người Hán tuổi trẻ khi dễ, lão đầu liền xuống tay độc ác, giết chết hai người nọ. Quan địa phương niệm tình hắn tuổi đã cao, lại là phòng vệ chính đáng, mà hai người bị giết kia lại là du côn lưu manh ở địa phương, đối với xã hội không có cống hiến chỉ có tai họa, vì thế xử nhẹ, chỉ phán Đằng Ích lưu đày. Dựa theo luật pháp Đại Tề, người phương nam lưu đày về phía bắc, người phía bắc lưu đày xuống phía nam, Liêu Đông là nơi đứng đầu trong những nơi lưu đày ở phương Nam, Đằng Ích này cùng với cả nhà Bách Kiến Thành đều bị lưu đày đến đó.
Quan địa phương cảm thấy lưu đày đã là xử nhẹ, nhưng Đằng Ích lại không cho là vậy. Hắn cảm thấy, có người nào tới cửa khi dễ liền giết chết người đó là chuyện bình thường, quan phủ không nên quản chuyện bao đồng của hắn, lại càng không nên ném hắn đến Liêu Đông.
Vì thế cứ như vậy liền oán hận quan phủ.
Đầu lĩnh quan phủ lớn nhất là ai?
Hoàng Đế!
Vì thế đương nhiên hắn đối với Hoàng Đế cũng có một mối thù.
Lúc này nghe nói Hoàng Đế hạ chỉ bảo hắn cứu người, Đằng Ích ngang ngạnh nói, gia gia ta không cứu!
Hoàng Đế tự mình hạ chỉ cho người từ nơi xa như vậy chạy đến tìm hắn, chứng minh người này đối Hoàng Đế rất quan trọng, càng quan trọng hắn càng không cứu, nhìn thấy Hoàng Đế sốt ruột, hắn liền có một loại khoái cảm báo thù.
Triệu Trí Thành vừa gửi mật thư cho Kỷ Vô Cữu báo cáo tình huống, vừa mỗi ngày cầu khẩn Đằng Ích. Hắn cũng nhận ra, lão đầu này tính tình bướng bỉnh, không sợ đao kề trên cổ, cũng chưa chắc hắn có thể nghe lời. Hơn nữa hắn tới là để thỉnh đại phu, không thể quá mức bức bách Đằng Ích. Bởi vậy những thủ đoạn đối phó với trọng phạm kia hắn cũng không dám dùng, đành phải trước mặt Đằng Ích ra vẻ đáng thương.
Đáng tiếc Đằng Ích dầu muối đều không ăn, vô luận thế nào cũng không đáp ứng cứu chữa.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy vị Đằng Ích này có chút khác hẳn với người bình thường. Nàng cũng hiểu được lúc trước chỉ phán Đằng Ích lưu đày đã là chiếu cố hắn già yếu bệnh tật, tuy rằng Miêu trại ngươi có quy củ của Miêu trại, nhưng nếu ngươi đến địa phương của người Hán phạm pháp, tất nhiên nên dựa theo pháp luật người Hán để xử lý. Hơn nữa, khắp thiên hạ đều là quốc thổ, hiện tại nơi ở của những người Miêu kia cũng đều là lãnh thổ của Đại Tề, chẳng qua chính sách triều đình với những người này là tự trị, mặc kệ bọn họ.
Nhưng bây giờ nói những thứ này đều vô dụng, hơn nữa lời này đối với Đằng Ích mà nói khẳng định không có hiệu quả. Lão đầu kia ở trong Miêu trại đã vài thập niên, lại là người tôn kính Cổ Vương, tất nhiên đối với phương thức làm việc của chính mình rất cố chấp mà tin tưởng không hề nghi ngờ, loại người này sẽ không nghe khuyên bảo.
Nói trắng ra là, ngươi không thể nói đạo lý với hắn. Đạo lý của hai người cũng hoàn toàn không phải cùng một hệ thống.
Nếu Triệu Trí Thành biết được suy nghĩ của Diệp Trăn Trăn, nhất định sẽ ở trong Miêu trại xa xôi ngàn dặm đón gió rơi lệ giơ ngón tay cái lên tán thưởng với Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn rốt cuộc cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Kỷ Vô Cữu, cọng rơm cứu mạng đang ở trước mắt, nhưng đáng tiếc lại không bắt được.
Nàng nhíu mày hỏi, "Không có biện pháp khác sao?"
Kỷ Vô Cữu lắc đầu, "Tạm thời không có."
Diệp Trăn Trăn chớp chớp mắt, "Có thể trực tiếp giết Bách Hương Như không?"
Hắn giải thích, "Loại cổ trùng này kỳ thật không chỉ có trong thân thể, trong thân thể nàng ta cũng có, hai con trùng tử vốn là một đôi, có thể cho nhau cảm giác, bằng không làm sao có thể mê hoặc lòng người. Nếu nàng ta chết, tiểu trùng trong cơ thể nàng ta cũng sẽ chết, cổ trùng trong cơ thể ta sẽ cảm giác được, cũng sẽ phát tác cổ độc."
Diệp Trăn Trăn suy nghĩ trong chốc lát, lại muốn đánh chủ ý, "Có phải nếu nàng ta cùng nam nhân khác làm cái kia, liền tính nàng ta phản bội?"
"Không đơn giản như vậy, điều khiện phản bội tiên quyết là đã yêu nhau, cũng chính là trước đó hai chúng ta phải... Ta vừa nhìn thấy nàng liền cảm thấy ghê tởm, nếu thật sự làm với nàng cái gì, chỉ sợ chết càng nhanh." Kỷ Vô Cữu nói lời này không phải không có căn cứ, tiểu trùng trong cơ thể vẫn thường nhiễu loạn tâm chí hắn, lúc đó hắn liền sẽ nghĩ đến gương mặt Bách Hương Như kia, vì thế liền sẽ thập phần chán ghét, vì thế liền thanh tỉnh, vì thế hắn liền bắt đầu hộc máu...
Bởi vậy Kỷ Vô Cữu cho ra kết luận, cái gọi là yêu nhau, không chỉ là giao hợp, mà còn là cam tâm tình nguyện giao hợp.
... Đánh chết hắn cũng làm không được!
Diệp Trăn Trăn hai tay ôm mặt, nói, "Nói cách khác, chúng ta chỉ có thể đợi Đằng Ích gật đầu sao?"
"Trước mắt chỉ có thể như vậy, " ngược lại Kỷ Vô Cữu rất bình tĩnh, "Đi một bước tính một bước."
"Không được, ta chịu không nổi, lúc nào chàng cũng như vậy!"
Kỷ Vô Cữu đè lại nàng, khuyên nhủ, "Trời không tuyệt đường người, sẽ không chết nhanh như vậy đâu."
"Câm miệng!"
Hắn cười ôm nàng vào lòng, hôn một cái lên mặt nàng, lại chợt nhíu mày, "Tính tình nàng như vậy, làm sao có thể khiến ta yêu tâm được."
Diệp Trăn Trăn ngoảnh mặt đi.
"Kỳ thật ta so với nàng còn gấp hơn, " Kỷ Vô Cữu kề sát vào mặt nàng, chỉ về nơi giữa hai chân mình, "Nơi này, gấp muốn chết."
Diệp Trăn Trăn tức giận đến bấm một cái lên thắt lưng hắn, "Vậy ngược lại chàng nhanh khỏe lại nha!"
Kỷ Vô Cữu tựa cằm trên vai nàng, bạc môi ghé sát vào vành tai nàng, "Trăn Trăn cũng không kịp đợi sao?"
"Đúng vậy." Diệp Trăn Trăn chớp chớp mắt.
Kỷ Vô Cữu vùi đầu vào hõm cổ nàng cười nói, "Chờ khi mọi chuyện tốt hơn, ta với nàng cùng nhau bù lại."
Diệp Trăn Trăn có chút phát sầu. Kỷ Vô Cữu hay nói nàng vô tâm vô phế, lúc này người vô tâm vô phế lại là hắn.
***
Nếu đối sách của Kỷ Vô Cữu bây giờ là đợi, Diệp Trăn Trăn cũng không có biện pháp nào tốt, đành phải để trái tim treo lên theo hắn cùng nhau đợi. Cảm xúc phụ nhân mang thai thường dễ dàng biến đổi, thần kinh nàng hơi căng thẳng một chút, tâm tình sẽ không tốt, vì thế đành phải ra cửa đánh người để trút căm phẫn.
Cứ như vậy, Bách Hương Như trở thành nơi cho Diệp Trăn Trăn trút giận. Một ngày một lần, giống như quẹt thẻ đi làm, cho dù Diệp Trăn Trăn quên ăn cơm, cũng sẽ không quên bữa tiệc đánh Bách Hương Như này.
Vì thế, sinh hoạt hằng ngày của Hoàng Hậu nương nương có thể dùng bảy chữ để hình dung: ăn cơm ngủ đánh quý phi.
Trên chiến trường Diệp Trăn Trăn đã từng giết người, nàng xử lý mọi chuyện trong cung thường xuyên sẽ chừa lại chút tình cảm, không muốn làm ra chuyện mất mạng người khác, nhưng như vậy không có nghĩa lúc nàng phát uy sẽ nương tay.
Bách Hương Như không ngừng kêu khổ. Nàng ta không rõ, rõ ràng trong tay mình có một quân bài tốt như vậy, tại sao kết quả là ngược lại bị Diệp Trăn Trăn khi dễ. Nàng ta bị đánh thành như vậy, không còn mặt mũi đi gặp người!
Kỷ Vô Cữu cũng vô cùng săn sóc, công khai ban ra lệnh cấm túc, không để nàng ta ra cửa gặp người, cũng không cho người khác nhìn thấy nàng ta, chỉ cho phép Diệp Trăn Trăn tới Ba Tiêu các đối với nàng ta tiến hành "Dạy bảo".
Như vậy Bách Hương Như liền không tồn tại vấn đề "Mất mặt".
Diệp Trăn Trăn đánh Bách Hương Như thập phần yên tâm, một điểm cố kỵ cũng không có. Nữ nhân này dám gây ra chuyện như vậy đối với Kỷ Vô Cữu, nếu không phải vì an toàn của Kỷ Vô Cữu, Diệp Trăn Trăn đã sớm tự mình cầm đao tới chém nàng ta. Diệp Trăn Trăn biết, âm mưu của Bách Hương Như nếu không thành, nàng ta xứng đáng bị đánh, nếu vạn nhất bị nàng ta quật khởi ra được sóng gió gì đó, như vậy ngay cả hôm nay Diệp Trăn Trăn không đánh Bách Hương Như, đến ngày đó Bách Hương Như cũng sẽ không bỏ qua cho Diệp Trăn Trăn. Cho nên, không bằng trước đánh một trận cho đã nghiền rồi lại nói.
Tất nhiên, sau khi đánh xong vẫn là sau đại phu dùng được cùng ăn uống chu toàn hầu hạ, Bách Hương Như sống chết không quan trọng, tiểu trùng tử trong thân thể nàng ta lại ngàn vạn không thể chết được.
Tình cảnh của Bách Hương Như lúc này chỉ có thể sử dụng một từ để hình dung: sống không bằng chết.
Vì thế nàng ta liền tự sát, đương nhiên, tự sát không thành.
Diệp Trăn Trăn nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên là không tin. Bách Hương Như nằm mộng cũng muốn cùng Kỷ Vô Cữu song túc song phi, nàng ta vẫn cắn răng nghẹn một hơi đợi cho Kỷ Vô Cữu tìm tới cửa, sau đó nàng ta có thể trở thành Hoàng Hậu, tiêu diệt Diệp Trăn Trăn, như vậy nàng ta sẽ không bỏ qua si mê quan trọng kia mà tự sát đâu.
Vì thế Diệp Trăn Trăn tự mình tới Ba Tiêu các xem thử. Nói đến đây, Bách Hương Như này mạng cũng lớn, bởi vì nàng ta bị Diệp Trăn Trăn một ngày đánh một lần, tần suất thái y tới Ba Tiêu các cũng rất cao, chia đều ra một ngày luôn có hai ba lượt. Thời Bách Hương Như nuốt độc vừa đúng lúc thái y đi tới, vừa ăn độc dược xong, liền bị phát hiện, đúng lúc cứu về được một mạng.
Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, hoặc là Bách Hương Như cố ý nuốt độc dược hù dọa Kỷ Vô Cữu cùng nàng, hoặc chính là có người muốn dồn Bách Hương Như vào chỗ chết.
Đợi đến khi thấy Bách Hương Như, Diệp Trăn Trăn liền phủ nhận suy đoán đầu tiên. Bởi vì tuy rằng Bách Hương Như không chết, cổ họng lại bị độc gây tổn thương. Nếu chỉ vì dọa người, cũng không cần dùng độc dược lợi hại như vậy, chỉ cần hơi vô ý, tính mệnh liền bồi theo.
Diệp Trăn Trăn nhìn Bách Hương Như trên giường. Nàng ta đã tỉnh, trên mặt bị thương, trên đầu quấn vải thưa, những thứ này đều do Diệp Trăn Trăn ban tặng. Nàng ta bị Diệp Trăn Trăn đánh đến nỗi có bóng ma tâm lý, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Hoàng Hậu đứng trước giường, thiếu chút nữa lại hôn mê bất tỉnh.
Bách Hương Như nhắm mắt lại không muốn nhìn Diệp Trăn Trăn, khóe mắt có nước mắt rơi xuống, đọng trên gối đầu.
Diệp Trăn Trăn thở dài. Tuy nàng chán ghét Bách Hương Như, nhưng trước khi Bách Hương Như hạ cổ với Kỷ Vô Cữu, nàng cũng không tính toán quá mức khó xử người này. Chung quy, một nữ nhân thích một nam nhân nhiều năm như vậy, kỳ thật rất đáng thương.
Nhưng là ngàn lần không nên, vạn lần không nên, Bách Hương Như không nên làm ra chuyện như vậy. Dùng cổ trùng để khiến một nam nhân yêu mình, vốn đã hoang đường, huống chi nam nhân này lại là Hoàng Đế, có quan hệ với vận mệnh rất nhiều người.
Nam nhân này lại là trượng phu của Diệp Trăn Trăn nàng. Nếu nàng mềm lòng, vậy quả thật não đã hư.
Bởi vậy nước mắt Bách Hương Như trước mặt này không đánh động mảy may đến Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn cho lui mọi người, đứng trước giường Bách Hương Như, trầm giọng hỏi, "Rốt cuộc là ai?"
Tuy rằng cực kỳ chán ghét Diệp Trăn Trăn, nhưng vào thời khắc này, Bách Hương Như cùng Diệp Trăn Trăn đang đứng chung trên một chiếc thuyền. Muốn giữ được tính mệnh, nàng phải được Diệp Trăn Trăn che chở.
Vì thế Bách Hương Như viết vào lòng bản tay Diệp Trăn Trăn hai chữ:
Thái Hậu.
Hoàng Hậu Vô Đức
Kỷ Vô Cữu biết Diệp Trăn Trăn đi Ba Tiêu các, ở đó hắn thả mật thám, ngay lập tức hồi báo hắn. Lúc đó Kỷ Vô Cữu đang ở Dưỡng Tâm điện, hắn không ra mặt, chỉ phân phó mật thám ngó chừng Hoàng Hậu cho tốt, đừng khiến cho Hoàng Hậu chịu ủy khuất. Mật thám cáo lui đi ra, nghĩ rằng trên thế giới này còn có người nào dám để cho Hoàng Hậu nương nương chịu ủy khuất đây, luôn luôn đều là nàng cho người khác ăn ủy khuất.
Quả nhiên, tại Ba Tiêu các nhìn xem một lúc, liền nhìn đến Hoàng Hậu nương nương đánh cho quý phi nương nương thành đầu heo.
Nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn bởi vậy mà động thai khí, không phải vì mệt, mà là vì tức giận.
Khi tỉnh lại, nàng thấy Kỷ Vô Cữu sắc mặt tái nhợt, tuấn mi thâm khóa, trong lòng lại tức giận, quay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn hắn.
Bàn tay Kỷ Vô Cữu tiến trong chăn, nắm lấy tay nàng, lại chợt lui ra lại, cẩn thận giúp nàng nén góc chăn cho tốt. Làm xong những chuyện này, hắn cười làm lành nói, "Trăn Trăn, nàng đừng nóng giận."
Mũi Diệp Trăn Trăn đau xót, nhìn thấy hắn như vậy lại có chút đau lòng, "Chàng vĩnh viễn như vậy, có chuyện gì đều không nói với ta, ta rốt cuộc không phải thê tử của chàng!" Nói xong, dứt khoát lật người, quay lưng lại với hắn.
Kỷ Vô Cữu cởi giày nằm lên giường, ôm cả nàng cả chăn cùng nhau vào ngực. Hắn cười mắng nàng, "Đều đã là nương người ta, sao tình tình vẫn nóng nảy như vậy."
Diệp Trăn Trăn vùi đầu không để ý tới hắn.
Kỷ Vô Cữu thở dài, nói, "Ta không nói với nàng, là sợ nàng lo lắng. Nàng xem, hôm nay nàng nghe được việc này liền động thai khí. Nàng đang mang thai, không thích hợp lao tâm lao lực như vậy."
Diệp Trăn Trăn sờ sờ bụng, "Hài tử của ta rất rắn chắc."
Kỷ Vô Cữu hôn lên mặt nàng, cười sửa lại cho đúng, "Hài tử của chúng ta."
Diệp Trăn Trăn tránh khỏi hắn ngồi dậy, trừng hắn, "Chàng nói đi, làm sao bây giờ?"
Kỷ Vô Cữu lại trả lời một nẻo, "Nàng mặc thêm quần áo đi, coi chừng bị lạnh."
Diệp Trăn Trăn qua loa khoác thêm áo, "Nói."
Hắn lại nói luyên thuyên, "Chân để vào trong chăn đi." Nàng đang để chân trần.
Diệp Trăn Trăn có chút bực mình, dứt khoát vươn chân ra đạp hắn, "Nói hay không, nói hay không."
Kỷ Vô Cữu nắm lấy hai chân của nàng để trong ngực nhẹ nhàng xoa, cười nói, "Ta giúp nàng làm ấm."
"Kỷ Vô Cữu!"
"Ta nói, xin phu nhân bớt giận." Kỷ Vô Cữu cũng ngồi dậy, vẫn như cũ để chân Diệp Trăn Trăn trong ngực, không cho nàng tránh ra. Hai chân nàng khéo léo lại mềm mại, đạp trên ngực hắn, giao với trái tim hắn làm thoát ra một mảnh mềm mại.
Kỳ thật sở dĩ Kỷ Vô Cữu không nói là bởi vì trước mắt hắn còn chưa nghĩ ra sách lược vẹn toàn, nhưng tính tình Diệp Trăn Trăn hắn hiểu rõ, nếu không nói rõ ràng với nàng, sợ rằng nàng ngủ cũng không ngon.
"Tự Bách Hương Như sẽ không biết dùng cổ thuật. Nếu biết, nàng ta sẽ không bỏ qua cho nàng, cho nên thực ra Đào hoa cổ của nàng ta là người khác cho. Tìm được người chủ cổ này, có khả năng sẽ có cách giải cổ."
"Vậy tìm cổ chủ này ở đâu?"
"Ta đã tra rõ ràng, thời gian nàng ta lưu đày ở Liêu Đông, có giao tình với một người Miêu biết dùng cổ thuật. Người Miêu này tên là Đằng Ích, là thủ lĩnh dùng cổ. Từng giết người không thành sau đó bị phán lưu đày đến Liêu Đông, quen biết Bách Hương Như. Đằng Ích rất hiểu về cổ thuật, Đào hoa cổ kia, chính là hắn đưa cho Bách Hương Như."
Diệp Trăn Trăn vội vàng hỏi, "Vậy Đằng Ích kia đang ở đâu? Có thể tìm được không?"
Kỷ Vô Cữu cười có chút bất đắc dĩ, "Tìm thì tìm được."
"Sau đó thì sao? Có mời tới không?"
Hắn lắc đầu, "Hắn không chịu cứu ta."
"Vì sao?!"
Đây mới là điểm chính khiến Kỷ Vô Cữu đau đầu. Loại chuyện giải Đào hoa cổ này, giải một người thì phải chết một người, Đằng Ích vừa thấy có người ngoại tộc đến Miêu trại, tìm bọn họ giải Đào hoa cổ, liền không chịu đáp ứng. Triệu Trí Thành không còn biện pháp, đành phải nói ra chuyện Hoàng Đế sai hắn đến, không dám nói người trúng cổ thật ra là Hoàng Đế, chỉ nói đây là thánh chỉ, nếu tình huống bình thường, đây là một biện pháp tương đối đáng tin. Nhưng Đằng Ích lại là một người không thích hợp cho biện pháp như vậy.
Tiểu lão đầu này năm đó rời núi ra ngoài, bị hai người Hán tuổi trẻ khi dễ, lão đầu liền xuống tay độc ác, giết chết hai người nọ. Quan địa phương niệm tình hắn tuổi đã cao, lại là phòng vệ chính đáng, mà hai người bị giết kia lại là du côn lưu manh ở địa phương, đối với xã hội không có cống hiến chỉ có tai họa, vì thế xử nhẹ, chỉ phán Đằng Ích lưu đày. Dựa theo luật pháp Đại Tề, người phương nam lưu đày về phía bắc, người phía bắc lưu đày xuống phía nam, Liêu Đông là nơi đứng đầu trong những nơi lưu đày ở phương Nam, Đằng Ích này cùng với cả nhà Bách Kiến Thành đều bị lưu đày đến đó.
Quan địa phương cảm thấy lưu đày đã là xử nhẹ, nhưng Đằng Ích lại không cho là vậy. Hắn cảm thấy, có người nào tới cửa khi dễ liền giết chết người đó là chuyện bình thường, quan phủ không nên quản chuyện bao đồng của hắn, lại càng không nên ném hắn đến Liêu Đông.
Vì thế cứ như vậy liền oán hận quan phủ.
Đầu lĩnh quan phủ lớn nhất là ai?
Hoàng Đế!
Vì thế đương nhiên hắn đối với Hoàng Đế cũng có một mối thù.
Lúc này nghe nói Hoàng Đế hạ chỉ bảo hắn cứu người, Đằng Ích ngang ngạnh nói, gia gia ta không cứu!
Hoàng Đế tự mình hạ chỉ cho người từ nơi xa như vậy chạy đến tìm hắn, chứng minh người này đối Hoàng Đế rất quan trọng, càng quan trọng hắn càng không cứu, nhìn thấy Hoàng Đế sốt ruột, hắn liền có một loại khoái cảm báo thù.
Triệu Trí Thành vừa gửi mật thư cho Kỷ Vô Cữu báo cáo tình huống, vừa mỗi ngày cầu khẩn Đằng Ích. Hắn cũng nhận ra, lão đầu này tính tình bướng bỉnh, không sợ đao kề trên cổ, cũng chưa chắc hắn có thể nghe lời. Hơn nữa hắn tới là để thỉnh đại phu, không thể quá mức bức bách Đằng Ích. Bởi vậy những thủ đoạn đối phó với trọng phạm kia hắn cũng không dám dùng, đành phải trước mặt Đằng Ích ra vẻ đáng thương.
Đáng tiếc Đằng Ích dầu muối đều không ăn, vô luận thế nào cũng không đáp ứng cứu chữa.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy vị Đằng Ích này có chút khác hẳn với người bình thường. Nàng cũng hiểu được lúc trước chỉ phán Đằng Ích lưu đày đã là chiếu cố hắn già yếu bệnh tật, tuy rằng Miêu trại ngươi có quy củ của Miêu trại, nhưng nếu ngươi đến địa phương của người Hán phạm pháp, tất nhiên nên dựa theo pháp luật người Hán để xử lý. Hơn nữa, khắp thiên hạ đều là quốc thổ, hiện tại nơi ở của những người Miêu kia cũng đều là lãnh thổ của Đại Tề, chẳng qua chính sách triều đình với những người này là tự trị, mặc kệ bọn họ.
Nhưng bây giờ nói những thứ này đều vô dụng, hơn nữa lời này đối với Đằng Ích mà nói khẳng định không có hiệu quả. Lão đầu kia ở trong Miêu trại đã vài thập niên, lại là người tôn kính Cổ Vương, tất nhiên đối với phương thức làm việc của chính mình rất cố chấp mà tin tưởng không hề nghi ngờ, loại người này sẽ không nghe khuyên bảo.
Nói trắng ra là, ngươi không thể nói đạo lý với hắn. Đạo lý của hai người cũng hoàn toàn không phải cùng một hệ thống.
Nếu Triệu Trí Thành biết được suy nghĩ của Diệp Trăn Trăn, nhất định sẽ ở trong Miêu trại xa xôi ngàn dặm đón gió rơi lệ giơ ngón tay cái lên tán thưởng với Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn rốt cuộc cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Kỷ Vô Cữu, cọng rơm cứu mạng đang ở trước mắt, nhưng đáng tiếc lại không bắt được.
Nàng nhíu mày hỏi, "Không có biện pháp khác sao?"
Kỷ Vô Cữu lắc đầu, "Tạm thời không có."
Diệp Trăn Trăn chớp chớp mắt, "Có thể trực tiếp giết Bách Hương Như không?"
Hắn giải thích, "Loại cổ trùng này kỳ thật không chỉ có trong thân thể, trong thân thể nàng ta cũng có, hai con trùng tử vốn là một đôi, có thể cho nhau cảm giác, bằng không làm sao có thể mê hoặc lòng người. Nếu nàng ta chết, tiểu trùng trong cơ thể nàng ta cũng sẽ chết, cổ trùng trong cơ thể ta sẽ cảm giác được, cũng sẽ phát tác cổ độc."
Diệp Trăn Trăn suy nghĩ trong chốc lát, lại muốn đánh chủ ý, "Có phải nếu nàng ta cùng nam nhân khác làm cái kia, liền tính nàng ta phản bội?"
"Không đơn giản như vậy, điều khiện phản bội tiên quyết là đã yêu nhau, cũng chính là trước đó hai chúng ta phải... Ta vừa nhìn thấy nàng liền cảm thấy ghê tởm, nếu thật sự làm với nàng cái gì, chỉ sợ chết càng nhanh." Kỷ Vô Cữu nói lời này không phải không có căn cứ, tiểu trùng trong cơ thể vẫn thường nhiễu loạn tâm chí hắn, lúc đó hắn liền sẽ nghĩ đến gương mặt Bách Hương Như kia, vì thế liền sẽ thập phần chán ghét, vì thế liền thanh tỉnh, vì thế hắn liền bắt đầu hộc máu...
Bởi vậy Kỷ Vô Cữu cho ra kết luận, cái gọi là yêu nhau, không chỉ là giao hợp, mà còn là cam tâm tình nguyện giao hợp.
... Đánh chết hắn cũng làm không được!
Diệp Trăn Trăn hai tay ôm mặt, nói, "Nói cách khác, chúng ta chỉ có thể đợi Đằng Ích gật đầu sao?"
"Trước mắt chỉ có thể như vậy, " ngược lại Kỷ Vô Cữu rất bình tĩnh, "Đi một bước tính một bước."
"Không được, ta chịu không nổi, lúc nào chàng cũng như vậy!"
Kỷ Vô Cữu đè lại nàng, khuyên nhủ, "Trời không tuyệt đường người, sẽ không chết nhanh như vậy đâu."
"Câm miệng!"
Hắn cười ôm nàng vào lòng, hôn một cái lên mặt nàng, lại chợt nhíu mày, "Tính tình nàng như vậy, làm sao có thể khiến ta yêu tâm được."
Diệp Trăn Trăn ngoảnh mặt đi.
"Kỳ thật ta so với nàng còn gấp hơn, " Kỷ Vô Cữu kề sát vào mặt nàng, chỉ về nơi giữa hai chân mình, "Nơi này, gấp muốn chết."
Diệp Trăn Trăn tức giận đến bấm một cái lên thắt lưng hắn, "Vậy ngược lại chàng nhanh khỏe lại nha!"
Kỷ Vô Cữu tựa cằm trên vai nàng, bạc môi ghé sát vào vành tai nàng, "Trăn Trăn cũng không kịp đợi sao?"
"Đúng vậy." Diệp Trăn Trăn chớp chớp mắt.
Kỷ Vô Cữu vùi đầu vào hõm cổ nàng cười nói, "Chờ khi mọi chuyện tốt hơn, ta với nàng cùng nhau bù lại."
Diệp Trăn Trăn có chút phát sầu. Kỷ Vô Cữu hay nói nàng vô tâm vô phế, lúc này người vô tâm vô phế lại là hắn.
***
Nếu đối sách của Kỷ Vô Cữu bây giờ là đợi, Diệp Trăn Trăn cũng không có biện pháp nào tốt, đành phải để trái tim treo lên theo hắn cùng nhau đợi. Cảm xúc phụ nhân mang thai thường dễ dàng biến đổi, thần kinh nàng hơi căng thẳng một chút, tâm tình sẽ không tốt, vì thế đành phải ra cửa đánh người để trút căm phẫn.
Cứ như vậy, Bách Hương Như trở thành nơi cho Diệp Trăn Trăn trút giận. Một ngày một lần, giống như quẹt thẻ đi làm, cho dù Diệp Trăn Trăn quên ăn cơm, cũng sẽ không quên bữa tiệc đánh Bách Hương Như này.
Vì thế, sinh hoạt hằng ngày của Hoàng Hậu nương nương có thể dùng bảy chữ để hình dung: ăn cơm ngủ đánh quý phi.
Trên chiến trường Diệp Trăn Trăn đã từng giết người, nàng xử lý mọi chuyện trong cung thường xuyên sẽ chừa lại chút tình cảm, không muốn làm ra chuyện mất mạng người khác, nhưng như vậy không có nghĩa lúc nàng phát uy sẽ nương tay.
Bách Hương Như không ngừng kêu khổ. Nàng ta không rõ, rõ ràng trong tay mình có một quân bài tốt như vậy, tại sao kết quả là ngược lại bị Diệp Trăn Trăn khi dễ. Nàng ta bị đánh thành như vậy, không còn mặt mũi đi gặp người!
Kỷ Vô Cữu cũng vô cùng săn sóc, công khai ban ra lệnh cấm túc, không để nàng ta ra cửa gặp người, cũng không cho người khác nhìn thấy nàng ta, chỉ cho phép Diệp Trăn Trăn tới Ba Tiêu các đối với nàng ta tiến hành "Dạy bảo".
Như vậy Bách Hương Như liền không tồn tại vấn đề "Mất mặt".
Diệp Trăn Trăn đánh Bách Hương Như thập phần yên tâm, một điểm cố kỵ cũng không có. Nữ nhân này dám gây ra chuyện như vậy đối với Kỷ Vô Cữu, nếu không phải vì an toàn của Kỷ Vô Cữu, Diệp Trăn Trăn đã sớm tự mình cầm đao tới chém nàng ta. Diệp Trăn Trăn biết, âm mưu của Bách Hương Như nếu không thành, nàng ta xứng đáng bị đánh, nếu vạn nhất bị nàng ta quật khởi ra được sóng gió gì đó, như vậy ngay cả hôm nay Diệp Trăn Trăn không đánh Bách Hương Như, đến ngày đó Bách Hương Như cũng sẽ không bỏ qua cho Diệp Trăn Trăn. Cho nên, không bằng trước đánh một trận cho đã nghiền rồi lại nói.
Tất nhiên, sau khi đánh xong vẫn là sau đại phu dùng được cùng ăn uống chu toàn hầu hạ, Bách Hương Như sống chết không quan trọng, tiểu trùng tử trong thân thể nàng ta lại ngàn vạn không thể chết được.
Tình cảnh của Bách Hương Như lúc này chỉ có thể sử dụng một từ để hình dung: sống không bằng chết.
Vì thế nàng ta liền tự sát, đương nhiên, tự sát không thành.
Diệp Trăn Trăn nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên là không tin. Bách Hương Như nằm mộng cũng muốn cùng Kỷ Vô Cữu song túc song phi, nàng ta vẫn cắn răng nghẹn một hơi đợi cho Kỷ Vô Cữu tìm tới cửa, sau đó nàng ta có thể trở thành Hoàng Hậu, tiêu diệt Diệp Trăn Trăn, như vậy nàng ta sẽ không bỏ qua si mê quan trọng kia mà tự sát đâu.
Vì thế Diệp Trăn Trăn tự mình tới Ba Tiêu các xem thử. Nói đến đây, Bách Hương Như này mạng cũng lớn, bởi vì nàng ta bị Diệp Trăn Trăn một ngày đánh một lần, tần suất thái y tới Ba Tiêu các cũng rất cao, chia đều ra một ngày luôn có hai ba lượt. Thời Bách Hương Như nuốt độc vừa đúng lúc thái y đi tới, vừa ăn độc dược xong, liền bị phát hiện, đúng lúc cứu về được một mạng.
Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, hoặc là Bách Hương Như cố ý nuốt độc dược hù dọa Kỷ Vô Cữu cùng nàng, hoặc chính là có người muốn dồn Bách Hương Như vào chỗ chết.
Đợi đến khi thấy Bách Hương Như, Diệp Trăn Trăn liền phủ nhận suy đoán đầu tiên. Bởi vì tuy rằng Bách Hương Như không chết, cổ họng lại bị độc gây tổn thương. Nếu chỉ vì dọa người, cũng không cần dùng độc dược lợi hại như vậy, chỉ cần hơi vô ý, tính mệnh liền bồi theo.
Diệp Trăn Trăn nhìn Bách Hương Như trên giường. Nàng ta đã tỉnh, trên mặt bị thương, trên đầu quấn vải thưa, những thứ này đều do Diệp Trăn Trăn ban tặng. Nàng ta bị Diệp Trăn Trăn đánh đến nỗi có bóng ma tâm lý, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Hoàng Hậu đứng trước giường, thiếu chút nữa lại hôn mê bất tỉnh.
Bách Hương Như nhắm mắt lại không muốn nhìn Diệp Trăn Trăn, khóe mắt có nước mắt rơi xuống, đọng trên gối đầu.
Diệp Trăn Trăn thở dài. Tuy nàng chán ghét Bách Hương Như, nhưng trước khi Bách Hương Như hạ cổ với Kỷ Vô Cữu, nàng cũng không tính toán quá mức khó xử người này. Chung quy, một nữ nhân thích một nam nhân nhiều năm như vậy, kỳ thật rất đáng thương.
Nhưng là ngàn lần không nên, vạn lần không nên, Bách Hương Như không nên làm ra chuyện như vậy. Dùng cổ trùng để khiến một nam nhân yêu mình, vốn đã hoang đường, huống chi nam nhân này lại là Hoàng Đế, có quan hệ với vận mệnh rất nhiều người.
Nam nhân này lại là trượng phu của Diệp Trăn Trăn nàng. Nếu nàng mềm lòng, vậy quả thật não đã hư.
Bởi vậy nước mắt Bách Hương Như trước mặt này không đánh động mảy may đến Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn cho lui mọi người, đứng trước giường Bách Hương Như, trầm giọng hỏi, "Rốt cuộc là ai?"
Tuy rằng cực kỳ chán ghét Diệp Trăn Trăn, nhưng vào thời khắc này, Bách Hương Như cùng Diệp Trăn Trăn đang đứng chung trên một chiếc thuyền. Muốn giữ được tính mệnh, nàng phải được Diệp Trăn Trăn che chở.
Vì thế Bách Hương Như viết vào lòng bản tay Diệp Trăn Trăn hai chữ:
Thái Hậu.
Hoàng Hậu Vô Đức
Đánh giá:
Truyện Hoàng Hậu Vô Đức
Story
Chương 96: Đối sách
10.0/10 từ 16 lượt.