Hoàn Xuân
Chương 27
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Ngày nghỉ định kỳ hàng tháng, trời đổ mưa.
Những hạt nước to và nặng thi nhau rơi xuống mặt đường, vang lên từng tiếng lộp độp.
Thích Cố cầm chiếc ô đen che cho Lâm Tuế Xuân bước lên xe.
Khi cậu vừa nhấc chân, người ở phía sau liền mở miệng: “Lời tôi nói hôm trước là thật.”
Lâm Tuế Xuân dừng bước, quay đầu nhìn Thích Cố.
Ở ngoài xe, Thích Cố nắm chặt cán ô bằng những ngón tay xương khớp rõ ràng, gương mặt điển trai của hắn chẳng có biểu cảm gì ngoài nghiêm túc.
Màn mưa bủa vây tứ phía, hắn lặng lẽ đứng kia, trông như đứng giữa trung tâm của thế giới này.
Thích Cố nhìn thẳng vào mắt Lâm Tuế Xuân, vành tai ửng đỏ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói: “Có thể cho tôi một cơ hội không?”
“Chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”
Đôi mắt Lâm Tuế Xuân tối đen.
Nghe xong lời đó, cậu dứt khoát quay đầu, nhanh chóng đi vào trong xe.
Thích Cố há miệng, nhưng không lên tiếng gọi.
Hắn hơi cau mày, trong lòng đầy ắp mất mát cùng khó chịu.
Ngồi xuống ghế, Lâm Tuế Xuân lập tức nhắm hai mắt lại, không ném cho người kia dù chỉ là một ánh nhìn.
Ngoài trời, mưa chưa lúc nào ngừng rơi.
Lâm Tuế Xuân đạp trên đôi giày vải, đi về phía bà nội.
Cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bắt đầu nhặt rau cùng bà.
Bà nội hỏi: “Bà thấy mấy hôm nay con có vẻ không yên lòng, đang băn khoăn gì thế?”
Lâm Tuế Xuân nâng mắt nhìn bà, do dự vài giây, đáp: “Con đang nghĩ nên thi vào Đại học nào.”
“Con bảo muốn thi vào Đại học S cơ mà.
Chẳng phải đó là giấc mơ từ bé của con sao?”
“Giờ con lại không muốn lắm.” Lâm Tuế Xuân tiếp tục nói: “Cũng không thể sống ở thành phố S cả đời được, con muốn tới nơi khác học tập.”
Bà nội nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa.
Sau khi quan sát một lượt từ đầu đến chân cháu trai, phát hiện đứa nhỏ không có thương tích gì, bà mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau cùng, bà cười nói: “Thế thì có gì để nghĩ đâu? Chỉ cần con thích thì đi đâu cũng được.”
Lâm Tuế Xuân rũ mắt, vừa nhặt rau vừa chậm rãi nói: “Vậy con đăng kí thi vào Đại học C.
Nó ở ngay tỉnh lân cận, cũng khá gần.
Chờ lên Đại học con sẽ đi làm thêm, kiếm được tiền thì đón bà qua đó ở.”
“Xuân Nhi.” Bà nội nhìn cậu: “Con đừng tự tạo áp lực cho mình, thi tốt là được.”
Lâm Tuế Xuân kìm nén nỗi xót xa dâng lên trong lòng, đáp qua loa: “Vâng.”
Ở lại nhà một ngày rưỡi, Lâm Tuế Xuân phải trở về trường học.
Lần này bà nội chuẩn bị cho cậu rất nhiều đồ ăn, còn đưa cho cậu lá bùa xin được ở ngôi miếu nhỏ trên núi, bảo rằng thứ này đã được Phật tổ ban phúc, mang theo nhiều may mắn.
Lần này rời đi, cậu phải chờ thi Đại học xong mới có thể trở về.
Lúc tiễn Lâm Tuế Xuân lên xe, bà nội lại căn dặn một hồi: “Xuân Nhi, con cứ thi cho tốt, đừng nghĩ đến những chuyện khác.
Không cần áp lực quá, thi trượt về nhà làm ruộng cũng được, bà nội không cầu con trở nên nổi bật, chỉ mong con được bình an.”
Lâm Tuế Xuân gật đầu thật mạnh, vành mắt đỏ lên, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Con biết rồi bà.”
Cậu ngồi trong xe, nhìn hình bóng bà nội dần xa, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.
Dựa đầu vào cửa sổ, cậu phóng tầm mắt hững hờ ra bên ngoài, nhưng trời mưa quá, cửa kính ướt nhòe, chỉ thấy một đống bóng mờ hư ảo.
Lâm Tuế Xuân chậm rãi nhắm mắt lại.
Cơn ác mộng kéo dài gần ba năm này, cuối cùng cũng chỉ còn lại một tháng thôi.
Một tháng sau, tất cả mọi thứ sẽ hoàn toàn kết thúc.
Cậu sẽ không bị đàn ông xâm phạm, cũng không cần phải dạng chân mặc cho bọn họ đòi hỏi nữa.
Cậu dùng thân thể mình để đổi lấy bình an và sự che chở, nên cậu phải chấp nhận tất cả uất ức.
Chỉ cần chịu đựng một tháng nữa thôi, sau đó, cậu có thể trải qua những ngày tháng bình yên ở một thành phố mới, đống hồi ức ghê tởm nhơ nhuốc này sẽ bị chôn vùi cùng thời thanh xuân hoang đường nơi đây.
Lâm Tuế Xuân trở về khi toàn trường đang hứng khởi chuẩn bị cho buổi tiệc tối.
Không thích tham gia sinh hoạt tập thể nên cậu về ký túc xá một mình.
Vừa mở cửa, cậu đã thấy Tề Sâm đang ngồi sẵn trên giường, ung dung đọc quyển tạp chí đặt trên đùi.
Thấy Lâm Tuế Xuân, Tề Sâm ném tạp chí lên mặt bàn, đôi mắt màu hổ phách cong cong: “Tuế Tuế, cuối cùng cậu cũng trở lại rồi.”
Lâm Tuế Xuân đứng trước cửa, lặng lẽ đặt ba lô xuống một góc giường, đi tới, đáp: “Anh Sâm.”
Tề Sâm mỉm cười: “Cởi quần áo ra đi.”
Lâm Tuế Xuân cứng người, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi sạch quần áo, để lộ cơ thể non mềm trắng trẻo.
Tề Sâm lần tay vào giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng dùng đầu móng tay gảy cho lỗ nhỏ mở ra, nhưng lại không nhét cả ngón vào.
Bị đùa bỡn trong tư thế đứng thẳng, cảm giác sẽ rất rõ ràng, mà độ mất mặt cũng càng tăng mạnh.
Tề Sâm thuận lợi thọc một đốt ngón tay vào, cố ý moi móc bên trong, khiến vách thịt của đối phương dần trở nên ướt át.
Lâm Tuế Xuân đỏ mặt, cảm giác Tề Sâm đã nhét hai ngón tay vào, vừa đâm rút vừa nghiền ép điểm mẫn cảm của mình, không khỏi vô thức tiết ra dịch ruột non chảy dọc bắp đùi trong.
Cậu cúi đầu, khe khẽ run lên.
Tề Sâm với tay lấy chiếc bút máy ở trên bàn học, cắm vào cửa sau của cậu.
Cảm giác lạnh lẽo bút máy mang tới khiến cậu rùng mình, hai chân mềm nhũn cả ra.
Tề Sâm nửa bế nửa ôm cậu, vừa vuốt lưng vừa nói: “Chỉ là một cái bút máy thôi mà? Sao đã sắp không chịu nổi rồi?”
Mắt Lâm Tuế Xuân long lanh ánh nước, hơi thở cũng dần trở nên dồn dập.
Tề Sâm dùng ngón tay làm lối vào phía sau của cậu mở ra, song lại không thật sự làm tình với cậu.
Hắn cắm thêm cây bút thứ hai vào lỗ nhỏ của Lâm Tuế Xuân, bên trong vừa mềm vừa ướt, điểm nhạy cảm bị vật cứng chọc vào, thích mà sướng đến lạ lùng.
Ngón tay Tề Sâm vẫn ở bên trong, lúc đâm lúc rút, lúc khuấy động mấy cây bút máy.
Lâm Tuế Xuân ngồi trên đùi hắn, lồng ngực phập phồng, đầu v* vừa hồng vừa cứng.
Tề Sâm ngậm lấy nó, dùng răng nanh gặm cắn một hồi.
“Anh Sâm, a…”
Tề Sâm bóp mông cậu, con ngươi tối sầm lại.
Hắn thúc đầu gối vào lỗ sau của cậu, vải quần liền bị chất dịch dâm đãng tràn ra thấm cho sậm màu.
“Dâm quá.”
Tề Sâm cắn mạnh vành tai Lâm Tuế Xuân, cuối cùng nâng mắt nhìn cậu, hỏi: “Tôi nghe nói, Thích Cố tỏ tình với cậu?”
Lâm Tuế Xuân đối diện với hắn, hơi nước giăng đầy trong mắt, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
Tề Sâm cắm ngón tay vào cửa sau của cậu, ra sức xâm nhập, đẩy cái bút vào sâu hơn.
Lâm Tuế Xuân run lên, nhịn không được mà rên khẽ, lỗ nhỏ cũng chậm rãi rỉ thêm chất lỏng.
“Tôi nhớ là cậu không thích đàn ông nhỉ?”
Tề Sâm lại tấn công điểm nhạy cảm của cậu, hơi híp mắt: “Nếu cậu dám nhận lời Thích Cố, tôi đảm bảo đời này cậu chỉ có thể dạng chân để bị chịch thôi.”
Dứt lời, hắn rút ngón tay dính đầy dâm dịch ra.
Đặt Lâm Tuế Xuân xuống giường, Tề Sâm tiện tay xé một tờ khăn giấy để lau tay.
Vừa lau, hắn vừa quan sát người kia bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, cuối cùng vò giấy ném vào thùng rác rồi đá cửa bỏ đi.
Tóc Lâm Tuế Xuân bị mồ hôi thấm ướt dính đầy trên trán, mặt cậu ửng hồng, hai chân kẹp chặt.
Cậu nằm trên giường, hai tay run rẩy vuốt ve phía trước.
Một tia sáng lóe lên trong óc, theo đó, một dòng tinh dịch cũng được bắn ra.
Toàn thân cậu run rẩy.
Lỗ nhỏ không được thỏa mãn phía sau đang đóng mở, chờ đợi hung khí thô to lấp đầy.
Ngoài phòng truyền đến tiếng cười đùa của bạn bè cùng trang lứa.
Cậu rũ mắt, tự nhét ngón tay vào cửa sau của mình.
Hang động kia vừa mềm vừa chặt, hệt như một cái miệng nhỏ, ra sức cắn nuốt ngón tay cậu, nhất quyết không chịu nhả ra.
Lâm Tuế Xuân cắm mạnh tay vào, trán đổ mồ hôi, môi cắn chặt, cố lấy mấy cây bút máy ra.
Lỗ thịt mấp máy, chất dịch trong suốt sền sệt rỉ ra thấm ướt cả ga trải giường..
Hoàn Xuân