Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 489: Tính Kế
Trong phòng, bầu không khí vốn nặng nề ngột ngạt cũng dịu đi đôi phần.
Cảnh Hòa, từ nãy vẫn im lặng không nói lời nào, dường như cũng cảm nhận được sự thoải mái này, bất ngờ chủ động kéo kéo tay áo của Cảnh Như Vân.
Cảnh Như Vân giật mình, vội cúi đầu nhìn con, nhẹ giọng dịu dàng hỏi: “Hòa Nhi muốn nói gì sao?”
Cảnh Hòa lại liếc nhìn Thịnh Nhi.
Cảnh Như Vân hơi sững người.
Hoa Mộ Thanh bên cạnh bật cười: “Có phải muốn nói chuyện với Thịnh Nhi không?”
Mắt Cảnh Hòa lập tức sáng rỡ.
Cảnh Như Vân kinh ngạc: “Hòa Nhi xưa nay không hay nói chuyện với người lạ, ngay cả ta cũng ít khi thân cận như thế, sao lại…”
Không ngờ, Thịnh Nhi đã chủ động bước tới, cười híp mắt đứng bên cạnh Cảnh Như Vân, nhìn Cảnh Hòa nói: “Tỷ tỷ, tỷ muốn nói chuyện với đệ phải không? Tỷ sợ à? Đừng sợ, đệ sẽ bảo vệ tỷ mà!”
Cảnh Như Vân trừng mắt.
Hoa Mộ Thanh cười khẽ. Đứa nhỏ này, nàng dạy con phải biết làm nam tử hán, bảo vệ kẻ yếu nhưng đâu có dạy con cư xử thế này với nữ nhi! Nếu sau này lớn lên vẫn thế, không biết sẽ khiến bao nhiêu cô nương rối lòng nữa đây!
Quả nhiên, Cảnh Hòa càng vui vẻ hơn, liền rời khỏi lòng Cảnh Như Vân, đứng bên cạnh Thịnh Nhi, nhẹ nhàng kéo tay áo cậu bé, lại còn tiến gần về phía cậu thêm một chút.
Có lẽ vì bệnh tật lâu năm, tuy lớn hơn Thịnh Nhi nhưng vóc dáng lại nhỏ bé hơn vài phần.
Thịnh Nhi vẫn mỉm cười nhìn cô bé, rồi nắm tay cô bé lại bằng bàn tay nhỏ của mình, hỏi: “Tỷ đang muốn cảm tạ đệ đúng không? Không cần đâu nhé! Mẫu thân đệ thường nói, chỗ nguy hiểm thì không được đến gần, vì chúng ta còn nhỏ, chưa biết tự bảo vệ bản thân. Nếu thực sự muốn tới đó, thì phải đi cùng người lớn! Nếu bị thương, mẫu thân, phụ thân, và những người thương yêu chúng ta sẽ rất buồn đấy!”
Cảnh Như Vân lại trợn to mắt hơn nữa.
Cảnh Hòa nhìn cậu bé xinh xắn trước mặt, ngập ngừng giây lát rồi nghiêm túc gật đầu, khe khẽ nói: “Tỷ…tỷ muốn đi bắt cá chép.”
“Cá chép?”
Cảnh Như Vân thực sự quá đỗi kinh ngạc, Cảnh Hòa không chỉ chủ động nói chuyện với người lạ, mà còn thân thiết đến vậy! Điều đáng nói nhất là, những lời mà chính nàng không sao khiến nữ nhi thổ lộ được, thì Thịnh Nhi chỉ vừa nói vài câu, mà cô bé đã tự mình kể ra!
Cảnh Hòa có vẻ lại thấy sợ, nên không nói gì nữa.
Cảnh Như Vân nhíu mày.
Thịnh Nhi vẫn cười, kéo tay Cảnh Hòa vẫn đang nắm trong tay mình, tò mò hỏi: “Cá chép? Là loại cá nhỏ màu đỏ đỏ, xinh xinh đó hả?”
Cảnh Hòa nhìn cậu một cái, rồi khẽ gật đầu.
Thịnh Nhi cười đến cong cả khóe mắt: “Oa! Tỷ tỷ cũng thích những con cá nhỏ như vậy sao? Đệ cũng thích đó nha! Nhà di nãi nãi của đệ có một cái ao rất to, trong đó có rất nhiều loại cá nhỏ như thế! Nếu tỷ thích, lần sau đến nhà di nãi nãi chơi, đệ dẫn tỷ đi xem cá!”
Cảnh Hòa lập tức gật đầu, lại nhẹ nhàng nói: “Tỷ… tỷ muốn đến ao trong viện của mẫu thân, bắt một con cá chép.”
“Sao lại muốn bắt cá chép vậy?”
Lần này Thịnh Nhi không đợi Cảnh Như Vân lên tiếng đã hỏi luôn: “Tỷ muốn nuôi nó trong bể nước đẹp đẹp sao?”
Cảnh Hòa nở nụ cười nhẹ, gật đầu: “Ừm. Nuôi rồi thì bệnh của tỷ sẽ khỏi. Như vậy, mẫu thân với phụ thân sẽ không cãi nhau nữa, cũng không buồn nữa.”
Nghe đến đây, cả Thịnh Nhi lẫn Hoa Mộ Thanh đều không thực sự hiểu hết ý cô bé.
Nhưng Cảnh Như Vân thì sững người, rồi lập tức đỏ hoe cả vành mắt.
Lúc ấy lại nghe Thịnh Nhi reo lên: “Oa! Thì ra cá chép còn có công dụng như vậy à! Vậy về nhà đệ cũng phải nuôi một con! Tỷ tỷ thật lợi hại, chuyện này mà cũng biết nữa!”
Cảnh Hòa hơi xấu hổ, khẽ cười, rồi nhỏ giọng nói: “Là Cửu di mẫu nói cho ta biết đó.”
Sắc mặt Cảnh Như Vân vốn còn đầy vẻ thương xót, chợt thay đổi hoàn toàn.
Hoa Mộ Thanh cũng nhíu mày.
Rồi lại nghe Cảnh Hòa tiếp tục nói: “Cửu di mẫu nói, cá chép trong ao ở viện của mẫu thân là linh nghiệm nhất, phải lén một mình đi bắt về nuôi thì mới có hiệu quả đó! Nếu có người đi cùng thì sẽ không linh nữa…”
Lúc này thì ai cũng hiểu ra!
Sắc mặt Cảnh Như Vân lập tức đen kịt, âm trầm đến mức như thể có thể ăn tươi nuốt sống người khác!
Hoa Mộ Thanh liền ra hiệu bằng ánh mắt cho Thịnh Nhi.
Thịnh Nhi lập tức hiểu ý, nói vài câu rồi nhanh chóng dắt Cảnh Hòa sang góc khác trong phòng để chơi. Ngoài sân lúc này vẫn còn cả đám nha hoàn và gia nhân đang quỳ, không tiện đưa bọn trẻ ra ngoài.
Cảnh Như Vân liếc nhìn về phía Cảnh Hòa, cố nhịn không đập vỡ chén trà bên cạnh nhưng vẫn không kiềm được mà siết chặt lấy mép bàn, nghiến răng giận dữ: “Cảnh Như Lan! Đồ tiện nhân độc ác đê hèn! Lần này bổn cung không gi-ết ch-ết ngươi thì không xong!!”
Cảnh Như Lan – Cửu Công Chúa, nữ nhi thứ chín của Đế Cực. Mẫu thân nàng ta vốn chỉ là một nữ quan bên cạnh Đế Cực, trong một lần Đế Cực uống rư-ợu say mà vô tình có thai, sau đó mới được sắc phong làm Quý Tần.
Mẫu thân nàng ta và mẫu thân của Cảnh Như Vân xưa nay vốn đã như nước với lửa, không ngờ lần này lại giở trò độc ác đến mức nhằm vào cả đứa trẻ vô tội!
Cảnh Như Vân tức đến mức gương mặt xinh đẹp gần như vặn vẹo!
Lúc này, từ phía gian phòng truyền đến tiếng cười khẽ của Cảnh Hòa. Cảnh Như Vân liếc mắt nhìn sang, nét giận dữ lạnh lùng trên mặt cuối cùng cũng dịu đi đôi phần.
Nàng lắc đầu, quay sang nói với Hoa Mộ Thanh: “Sau này hãy thường dẫn Thịnh Nhi đến chơi. Hòa Nhi… hiếm khi lại có người mà con bé chịu thân cận như vậy.”
Công Chúa đã mở lời, tất nhiên Hoa Mộ Thanh liền đáp ứng.
Hơn nữa, nàng vốn cũng đang muốn mượn cơ hội này để tìm ra một điểm đột phá từ phía Cảnh Như Vân, hòng tiếp cận Mộ Dung Trần dễ dàng hơn.
Nàng mỉm cười, hỏi một câu đầy lễ độ: “Điện hạ, thứ cho tiểu nữ mạo muội, không biết tại sao tính tình của Đại Quận Chúa… lại khác biệt với Công Chúa như vậy?”
Câu này tuy nói nhẹ nhàng nhưng ý tứ rõ ràng, tính cách của Cảnh Hòa xem ra không chỉ nhút nhát, mà còn có phần rụt rè, sợ sệt.
Cảnh Như Vân tự nhiên cũng hiểu được, khẽ thở dài nặng nề: “Ngươi biết vì sao con bé lại dễ dàng bị Cảnh Như Lan lợi dụng như vậy không? Cũng trách bổn cung, đã sơ suất với đứa trẻ này.”
Hoa Mộ Thanh nhìn nàng, lặng im lắng nghe.
Nàng nói tiếp: “Hòa Nhi là đứa con thứ hai của ta và phò mã. Đúng lúc đó, sau khi sinh Hòa Nhi, thân thể ta yếu đi rất nhiều. Ta vốn từ nhỏ đã bị trúng độc, thể chất vốn kém, thời gian ấy lại cần tĩnh dưỡng, nên mới giao con bé cho phò mã chăm sóc.”
Nhắc đến chuyện cũ, Cảnh Như Vân thoáng hiện nét u sầu: “Không ngờ, một lần phò mã dẫn con bé tham dự yến tiệc, lại bị ép uống quá nhiều rư-ợu, nhất thời lơ là, Hòa Nhi bị kẻ có ý đồ xấu bế đi, suýt nữa thì bị dìm ch-ết. Tuy được cứu về nhưng cuối cùng vẫn là quá muộn, khiến thân thể bị tổn thương, từ đó đến nay vẫn luôn yếu ớt.”
Nàng lắc đầu, mắt đã bắt đầu đỏ hoe: “Bản thân ta ốm yếu, nên càng hiểu nỗi khổ khi nữ nhi cũng mang thân thể không lành lặn. Ta vì vậy mà sinh lòng oán trách phò mã, luôn cảm thấy là do hắn không chăm lo chu đáo khiến Hòa Nhi phải chịu khổ. Hai chúng ta ngày nào cũng cãi vã, đến giờ tình cảm đã rạn nứt, khiến đứa nhỏ đều nhìn thấy trong mắt… Haizz…”
Hoa Mộ Thanh nghe vậy cũng không khỏi thở dài trong lòng, ánh mắt liền nhìn sang Thịnh Nhi, đứa trẻ này, tuy trước mặt nàng lúc nào cũng vui vẻ hồn nhiên nhưng nàng hiểu rõ, trong lòng nó, chuyện gì cũng hiểu cả.
Nàng bước đến gần Cảnh Như Vân, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Công Chúa điện hạ, chuyện giữa người và phò mã, theo lý thì tiểu nữ không tiện xen vào. Nhưng nếu hai người thật sự không còn tình cảm, thì những đứa con sau này, làm sao có thể ra đời? Người ngoài đều nói, đó là con với diện thủ nhưng tiểu nữ không tin. Điện hạ, có phải trong lòng… vẫn còn tình cảm với phò mã không?”
Mười bốn tuổi đã dứt khoát rời cung, lên kiệu xuất giá.
Nếu không phải là thật lòng, nàng thật chẳng nghĩ ra được lý do nào khác.
Gương mặt Cảnh Như Vân lập tức ửng hồng. Người xưa nay luôn bộc lộ vẻ bá đạo, ngang ngược trước mặt người khác như nàng, lúc này lại lần đầu để lộ dáng vẻ thẹn thùng như một thiếu nữ.
Nàng không nhìn Hoa Mộ Thanh, chỉ lặng lẽ nắm chặt lấy góc bàn thấp trước mặt, không nói một lời.
Hoa Mộ Thanh thấy dáng vẻ ấy của nàng, liền biết mình đoán đúng rồi.
Trong lòng khẽ thở dài một hơi, nàng dịu giọng nói tiếp: “Đã có tình, cớ sao lại phải làm ra vẻ như kẻ thù? Công Chúa, yêu càng sâu, trách càng nặng. Tiểu nữ cũng từng trải qua, nên rất thấu hiểu cảm giác ấy. Nhưng nếu Công Chúa chịu nghe, tiểu nữ xin phép mạo muội nói thêm đôi lời, được chăng?”
Lục Kiều đứng bên cạnh mà sững sờ cả người, bao nhiêu năm nay, nào có ai dám nói chuyện với Công Chúa như thế?
Ngay cả người được sủng ái nhất trong cung là Hòa quan tử, khi nói chuyện cũng luôn giữ lễ độ và dè dặt. Đâu ai dám đường hoàng khuyên bảo như thể là trưởng bối như Hoa Mộ Thanh thế này?
Vậy mà...
Vậy mà Cảnh Như Vân không những không tức giận, lại còn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn nàng, rồi gật đầu: “Ngươi nói đi.”
Lục Kiều trố mắt.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, rồi nói: “Công Chúa điện hạ, ban nãy tiểu nữ thấy người đối với mấy đứa trẻ cũng hết mực yêu thương, hết lòng bảo vệ.”
Cảnh Như Vân hừ một tiếng: “Làm mẹ, có ai lại không thương con mình...”
Lời còn chưa dứt, nàng bỗng nhớ đến những chuyện dơ bẩn trong hoàng tộc và hậu cung, nhất thời nghẹn lời, khẽ cau mày quay đầu đi.
Hoa Mộ Thanh đương nhiên hiểu được hàm ý trong câu nói bỏ lửng ấy liền không nhắc lại nữa, tiếp tục dịu dàng nói: “Đúng vậy, ngay cả tiểu nữ đây cũng có Thịnh Nhi, thương như bảo vật trong mắt, huống chi là Công Chúa điện hạ, hài tử của người là từng bước từ quỷ môn quan kéo về. Đó là má-u thịt, là tính mạng của người.”
Mấy lời này khiến Cảnh Như Vân không khỏi nhớ lại lúc sinh con gian nan đến thế nào, vành mắt lập tức đỏ hoe. Nàng vô thức đưa tay kéo Hoa Mộ Thanh ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ tay nàng, không nói thêm gì nữa.
Nhưng cái động tác ấy, đã đủ nói lên sự thân thiết và tin tưởng.
Lục Kiều đứng sau phất quạt cũng không kìm được khựng lại một nhịp.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lại tay Cảnh Như Vân: “Công Chúa điện hạ, sống trong hoàng gia, chắc hẳn người đã thấy không ít thị phi. Việc người luôn dựng lên lớp gai nhọn, chẳng qua cũng chỉ để tự bảo vệ mình và bảo vệ những người mà người yêu thương thôi. Tiểu nữ cả gan nghĩ rằng, Công Chúa điện hạ, thật ra trong thâm tâm… là người dịu dàng và nặng tình nhất, phải không?”
Lục Kiều hơi hé miệng.
Cảnh Như Vân lại nghẹn ngào một tiếng, bao nhiêu năm qua, vậy mà lại bị một cô nương chỉ mới gặp mặt lần thứ hai nhìn thấu được tâm tư thực sự của mình.
Nàng vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào Hoa Mộ Thanh.
Trong lòng Hoa Mộ Thanh thầm ho khan hai tiếng, nghĩ bụng, Mộ Dung Trần à, đợi khi ta đường đường chính chính đến gần được chàng, nhất định sẽ cắn cho chàng hai phát để trút giận!
Vì chàng mà ta giờ đây phải bày ra bộ dạng mềm mỏng lấy lòng thế này rồi đây!
Ừm, tuy làm cũng không tệ… nhưng trong lòng vẫn không nhịn được thấy tê tê, chua chua!
Chậc!
Nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ dịu dàng hòa nhã, khẽ mỉm cười nói ra những lời cuối cùng quan trọng nhất: “Công Chúa rõ ràng là có tình sâu ý nặng với phò mã, vậy mà lại cứ quen dùng những gai nhọn để nhắm vào người mình yêu thương nhất. Đến mức ngay cả đứa trẻ mà người yêu quý nhất, cũng vì phụ mẫu bất hòa mà mất đi vẻ hồn nhiên ban đầu, tạo điều kiện cho kẻ có dã tâm nhân cơ hội chen chân vào.”
Sắc mặt Cảnh Như Vân lập tức thay đổi.
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 489: Tính Kế
10.0/10 từ 44 lượt.
