Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 486: Tâm Giao
Lúc đó, Cảnh Như Vân nhất thời vẫn chưa nhớ ra vị đại tiểu thư nhà Lễ bộ Thượng thư là ai, mãi đến khi Lục Kiều đứng bên cạnh khẽ nhắc một câu, nàng mới chợt nhớ ra có người như vậy thật.
Ngay lập tức, nàng nhăn mặt tỏ vẻ chán ghét: “Chẳng phải là cái đóa bạch liên hoa trông y hệt Chu Thư Nguyệt sao? Ối chà, chắc là vì ngươi giành được ánh mắt của người ta nên nàng ta mới ra tay tàn độc như vậy để giày vò ngươi chứ gì?”
Khóe môi Hoa Mộ Thanh khẽ giật giật, trong lòng thầm than: ‘Điện hạ, người đoán chuẩn quá rồi!’
Nhưng bên ngoài vẫn giữ lễ độ, chỉ cười cười có chút lúng túng mà không thất lễ.
Hoa Mộ Thanh nghe ra trong lời nói còn hàm ý sâu xa, muốn nhân cơ hội kéo gần quan hệ với Cảnh Như Vân, bèn mỉm cười hỏi: “Điện hạ vốn không phải người tùy tiện gây sự, không biết vì sao lại có thành kiến với Chu Thư Nguyệt như vậy...?”
Cảnh Như Vân nhướng mày nhìn nàng: “Nha đầu này, lá gan không nhỏ nhỉ! Dám đoán tâm tư của bổn cung?”
Lục Kiều đứng bên sắc mặt hơi biến, hơi hoảng sợ mà lùi lại một bước.
Thế nhưng Hoa Mộ Thanh vẫn không hề sợ hãi, chỉ khẽ cười: “Chỉ là thần nử thấy mấy vị lang quân hôm nay xuất chúng vô cùng, nhất là vị họ Quan kia, nói ngài ấy tuấn tú hơn cả Phan An cũng không quá lời. Không lẽ điện hạ vì Lý đại nhân mà để bụng chuyện của Chu Nhị tiểu thư? Mạo muội đoán, e là còn có lý do khác.”
Cảnh Như Vân nghe nàng khen mấy “mặt hoa da phấn” của mình thì đắc ý ra mặt.
Nàng bật cười lớn, gật đầu với Hoa Mộ Thanh: “Đoán không sai! Cái tên Lý Học Tài đó là cái thá gì, còn tưởng là bổn cung thật sự để mắt đến hắn? Chẳng qua là lần nọ Tiểu Tam nhà ta ra phố chơi, suýt bị xe đâ-m, hắn ở gần đó tiện tay đỡ một cái. Bổn cung có lòng ban cho hắn phú quý, định đưa về bên cạnh để sai khiến. Hắn không cảm kích thì thôi đi, lại còn tưởng bổn cung có tình ý với hắn nữa, đúng là buồn cười muốn ch-ết!”
Nói đến đây, giữa mi mắt nàng ánh lên vẻ lạnh lùng: “Thứ không biết trời cao đất dày, dám đem cái ơn nhỏ đó ra mà làm càn trước mặt bổn cung! Nếu không phải vì hắn từng cứu Tiểu Tam, bổn cung đã cho người đ-ánh ch-ết hắn ngay tại chỗ rồi!”
Chỉ tiếc rằng Lý Học Tài lại thật sự nghĩ mình có tài cán, khiến Công Chúa phải nhung nhớ mãi không quên, còn tưởng vì yêu mình nên nàng ta mới làm khó tình nhân vô tội của hắn mọi bề.
Một mối tình si đượm buồn mùa thu thật cảm động, nhưng lại chẳng thể vẹn toàn chỉ vì một nàng Công Chúa bá đạo và hống hách.
E rằng trong lòng hắn cũng đã khổ sở và giằng xé suốt một thời gian.
Thật là... “đáng thương” quá nhỉ.
Hừ hừ.
Hoa Mộ Thanh vừa âm thầm châm chọc trong bụng, vừa mỉm cười lễ phép nói: “Tiểu nữ có nghe ít nhiều lời đồn đại riêng tư, vẫn tưởng là…”
Cảnh Như Vân trợn trắng mắt: “Một lũ nhiều chuyện!”
Khóe miệng Hoa Mộ Thanh giật nhẹ, Huệ Nhi, ta xin lỗi muội.
__
Cùng lúc đó, tại phủ Đề Đốc Cửu Môn, Tống Huệ đang nói chuyện với Lan Anh về việc sắp xếp cho Hoa Mộ Thanh gặp mặt vài công tử nhà quyền quý thì bỗng hắt hơi một cái.
Lan Anh vội hỏi: “Có phải bị nhiễm lạnh rồi không? Người đâu, mau sắc một bát trà gừng mang đến cho tiểu thư.”
Tống Huệ mỉm cười nói: “Chắc không phải cảm lạnh đâu. Mẫu thân xem thử thứ tử của phủ Thuận Thiên Phủ Doãn này đi, nghe nói tính tình trung hậu, phẩm hạnh đoan chính.”
Lan Anh liếc nhìn, lẩm bẩm: “Tốt thì có tốt thật, nhưng cũng không thể vì người ta hiền lành mà để người ta phải chấp nhận việc biểu tỷ con mang theo cả đứa nhỏ gả qua đó được. Dù gì cũng không phải con ruột, người thường ai mà chấp nhận nổi? Dù có lấy được thì cũng chỉ chịu ấm ức thôi.”
Tống Huệ gật đầu, lộ vẻ khó xử: “Thế thì biết làm sao đây? Tạm thời vẫn không tìm được người phù hợp.”
Lan Anh nhìn Tống Huệ, chợt nói: “Hay là ta đến gặp Hầu gia phu nhân, hỏi thăm về người cháu bên nhà mẹ đẻ của bà ấy xem?”
Tống Huệ tròn mắt: “Mẫu thân... đó là phủ Trấn Quốc Tướng Quân đấy ạ...”
Lan Anh vỗ nhẹ tay con: “Chỉ có nhà quyền quý cỡ đó, nếu cưới về rồi thì dù Thanh Nhi mang theo Thịnh Nhi sang cũng sẽ không bị làm khó. Ngược lại còn có thể được đối đãi tử tế như con ruột. Với thân phận biểu tỷ con, nếu gả vào nhà thường thường, lòng mẫu thân... vẫn thấy uất ức thay nàng ấy... Aizz, chẳng qua là vì mẫu thân ích kỷ không muốn để nàng ấy vướng vào chuyện hoàng gia, nếu không thì cũng mặc kệ cho nàng ấy tự đi tìm người kia rồi…”
Tống Huệ nhíu mày: “Nhưng với tính cách của biểu tỷ, liệu có chịu nghe theo sắp đặt của người không?”
Lan Anh cũng thấy chột dạ: “Cứ để nàng ấy gặp trước đã, biết đâu gặp đúng người có duyên thì lại quên được người cũ thì sao!”
Tống Huệ gật đầu: “Cũng đúng, người có thể bỏ rơi biểu tỷ và Thịnh Nhi, chắc chắn không phải người tử tế gì. Vậy mà biểu tỷ còn si tình đuổi theo đến tận đây, thật không đáng!”
“Chính là như vậy đó!”
Tạm gác lại chuyện bàn tính của hai mẫu tử ở đây.
Chỉ khi Hoa Mộ Thanh nhắc đến chuyện của Chu Thư Nguyệt với Cảnh Như Vân, nàng mới hiểu được vì sao Cảnh Như Vân cứ cố tình gây khó dễ cho Chu Thư Nguyệt.
Trong chuyện này, việc liên quan đến Lý Học Tài thực ra chỉ là cái cớ.
Khi từ chối Cảnh Như Vân, hắn từng mạnh miệng nói: "Cả đời này ta tuyệt đối không vướng vào chuyện nhi nữ tình trường! Chỉ mong khi chí khí hừng hực, có thể cống hiến cho triều đình, vì bốn phương của Long quốc mà mưu cầu phúc lợi!"
Lúc đó Cảnh Như Vân còn khen hắn là người có chí khí, lại thêm từng cứu mạng Tam Quận Vương của nàng, đến cả trước mặt Đế Cực cũng được khen ngợi vài câu.
Ai ngờ, người này thì miệng nói như rồng leo nhưng quay đầu vừa thi đỗ khoa bảng, nhờ những lời khen của Cảnh Như Vân mà được Đế Cực chú ý, lập tức được bổ nhiệm vào Hàn Lâm Viện…
Thế mà lại xoay người đi cầu thân Chu Thư Nguyệt!
Cảnh Như Vân tức là ở chỗ hắn nói một đằng làm một nẻo! Miệng thì hô hào vì nước vì dân, không vướng bận tình ái vậy mà vừa có chút bản lĩnh đã vội vàng đi khoe khoang, chạy đến cầu thân tiểu thư thế gia mà trước kia ngay cả mơ cũng không dám mơ đến.
Chẳng lẽ hắn không rõ bản thân mình hôm nay có được là nhờ ai?
Cảnh Như Vân, từ trước đến nay luôn đứng trên cao nhìn xuống người khác, xưa nay chỉ có nàng lợi dụng người làm gì có chuyện bị người khác lợi dụng thế này?
Tuy rằng, có thể Lý Học Tài lúc đầu không cố ý lợi dụng nàng. Nhưng loại người lật mặt nhanh như lật bánh tráng này, cũng đủ khiến nàng bực đến nghẹn họng.
Đó chính là một phần lý do khiến nàng sinh ra ác cảm.
Nhưng nàng cũng không đến mức vì thế mà cố tình làm nhục Chu Thư Nguyệt.
Nguyên nhân sâu xa hơn, là có lần nàng đến cung thăm Đế Cực.
Không ngờ lại chạm mặt một tiểu thư thế gia trong cung. Khi vị tiểu thư ấy hành lễ với nàng, không cẩn thận làm đổ lọ hương hoa nghênh xuân trên tay lên người nàng.
Lúc đó nàng không để tâm lắm, dù sao cũng là mùi hương dễ chịu, chỉ trách mắng vài câu rồi bỏ qua.
Không ngờ, vừa đến cổng Long Uyên cung thì bị đại thái giám bên cạnh Đế Cực – Lý Đức Hải chặn lại.
Lý Đức Hải lúc đó sắc mặt tái nhợt, vội vã nói với nàng: “Bệ hạ rất mẫn cảm với hương hoa nghênh xuân! Chỉ cần ngửi thấy là tinh thần sẽ hoảng loạn, thậm chí nổi giận dữ dội!”
Trước đây từng có một phi tử chỉ vì dùng loại hương hoa nghênh xuân này mà bị Đế Cực ra lệnh tước bỏ phong hào, đày vào lãnh cung!
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 486: Tâm Giao
10.0/10 từ 44 lượt.
