Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 482: Điều Mong Muốn
Cái nhìn của Hoa Mộ Thanh đối với Cảnh Như Vân lúc này cũng đã thay đổi phần nào, trong lòng khẽ nở nụ cười. Nàng cuối cùng cũng đã nắn chỉnh lại phần xương gãy, sau đó nhanh chóng dùng hai tấm ván kẹp cố định, rồi dùng vải mềm quấn chặt lại.
Lúc này đã gần đến trưa, sau một hồi thao tác trên trán Hoa Mộ Thanh đã lấm tấm mồ hôi.
Nàng không vội vàng, chỉ bình tĩnh giúp Cảnh Như Vân cố định lại chân sau đó ngẩng đầu mỉm cười nói: “Điện hạ, vết thương trên đầu cùng với phần xương gãy này vẫn nên được bôi thêm thuốc dưỡng cốt sinh cơ. Chỉ là hiện tại tiểu nữ không mang theo thuốc mỡ thích hợp. Nếu điện hạ không chê, đợi khi về phủ, tiểu nữ sẽ cho người mang đến một hộp Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao.”
“Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao?”
Cảnh Như Vân nhìn thấy mồ hôi trên trán nàng, liền nhướng mày nói: “Có hơn được thuốc mà thái y kê đơn không?”
Không ngờ Hoa Mộ Thanh lại mỉm cười đầy tự tin: “Nếu Công Chúa không ngại, có thể đưa cho thái y xem thử. Nếu thái y bảo dùng được thì dùng, cũng không sao.”
Cảnh Như Vân bị sự táo bạo này của nàng chọc cho bật cười, gật đầu: “Được, vậy bổn cung nhớ rồi. Ngươi ấy à, ngày mai đích thân mang tới cho bổn cung!”
Đây rõ ràng là đồng ý nhận thuốc của Hoa Mộ Thanh rồi.
Tống Huệ đứng bên không khỏi kinh ngạc, thuốc men vốn là thứ hoàng thất chỉ dùng trong cung, vậy mà giờ Cảnh Như Vân lại đồng ý nhận từ tay Hoa Mộ Thanh, còn bảo nàng đích thân đưa tới!
Ai ở Long Đô mà chẳng biết, người có thể tự mình bước vào phủ của Tứ Công Chúa, hoặc là sống vào ch-ết ra, hoặc là… người mà Công Chúa vô cùng coi trọng, ngoài hoàng thân quốc thích thì chẳng còn ai khác!
Vậy mà bây giờ, nàng lại để Hoa Mộ Thanh đến!
Hơn nữa, hoàn toàn không có ý cảnh cáo hay đe dọa!
Lẽ nào… là muốn chủ động kết giao với Hoa Mộ Thanh?
Rốt cuộc trong khoảng thời gian ngắn ngủi nắn chỉnh xương kia, Hoa Mộ Thanh đã làm gì mà khiến Cảnh Như Vân nhìn nàng bằng con mắt khác vậy?
Hoa Mộ Thanh mỉm cười ung dung, không kiêu ngạo cũng chẳng xu nịnh, khẽ hành lễ: “Đa tạ Công Chúa điện hạ đã tin tưởng. Vậy ngày mai tiểu nữ sẽ mang thuốc mỡ, đích thân đến phủ thăm hỏi.”
“Hừ, cứ đến đi. Nếu không đến, bổn cung sẽ cho người đến phủ Đề Đốc Cửu Môn bắt ngươi về.”
Cảnh Như Vân hừ một tiếng đầy bá đạo, ra hiệu cho một thị vệ tuấn tú lực lưỡng bên cạnh đến bế nàng lên.
Nàng liếc mắt nhìn Hoa Mộ Thanh một cái, lại liếc qua Tống Huệ bên cạnh: “Tống Nhị à, nói với phụ thân ngươi, chuyện khó xử gần đây của ông ấy cứ viết một bản tấu dâng lên phụ hoàng đi, bổn cung sẽ thay ông ấy nói giúp một câu trước mặt phụ hoàng.”
Tống Huệ kinh ngạc, vội vàng cúi người hành lễ: “Đa tạ Công Chúa điện hạ! Tiểu nữ lập tức về nhà truyền lời cho phụ thân!”
Cảnh Như Vân hừ lạnh một tiếng: “Đừng vội mừng quá sớm, nếu chân của bổn cung không hồi phục được, phủ Đề Đốc Cửu Môn các ngươi sợ là không gánh nổi hậu quả đâu.”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, hành lễ với Cảnh Như Vân.
Cảnh Như Vân phẩy tay, thị vệ liền bế nàng lên xe ngựa.
Chẳng bao lâu sau, một toán thị vệ khác cũng quay lại, kéo theo Chu Thư Nguyệt đã bị đ-ánh ngất, ném lên đuôi xe ngựa, rồi đoàn người oai phong rầm rộ rời đi.
Đám đông dần tản ra, có vài người khi nhìn Hoa Mộ Thanh ánh mắt đã không còn như lúc đầu nữa mà mang theo sự dè chừng lẫn tò mò.
Một vài người quen biết Tống Huệ toan đến bắt chuyện nhưng Tống Huệ không muốn dây dưa, liền kéo Hoa Mộ Thanh lên xe ngựa.
Tống Minh và Thịnh Nhi từ nãy đã được Xuân Hà trông trong xe, chơi đùa náo nhiệt. Thấy các nàng trở lại, lập tức nhào tới quấn quýt.
Tống Huệ phải dỗ dành bằng những món đồ chơi mới mua, mới tạm ổn định được hai đứa nhỏ.
Sau đó, nàng lập tức ghé sát vào Hoa Mộ Thanh, hạ giọng nói đầy lo lắng: “Biểu tỷ, vừa rồi là tỷ có ý định kết giao với Tứ Công Chúa sao? Nhưng mà... nàng ta không phải người dễ thân cận đâu đó!”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Không dễ thân cận mà muội vừa rồi còn ủng hộ ta hết mình đấy thôi?”
Tống Huệ vỗ nàng một cái: “Còn dám nói! Lúc nãy ta sợ muốn ch-ết!”
Hoa Mộ Thanh lắc đầu, vẻ điềm tĩnh: “Không sao, người có tính cách thẳng thắn bộc trực như vậy, ngược lại lại dễ đối phó hơn. Hôm nay ta giúp nàng ấy, cũng là vì muốn từ tay nàng ấy lấy một thứ.”
Tống Huệ ngạc nhiên: “Ở Tứ Công Chúa có thứ gì mà biểu tỷ lại muốn?”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, hạ giọng nói: “Lồng đèn ngũ sắc.”
Tống Huệ thoáng sửng sốt, rồi cau mày: “Lồng đèn ngũ sắc? Hôm yến tiệc Sơ Hà, chẳng phải biểu tỷ đã được một chiếc rồi sao...”
Nói đến đây, nàng lập tức nhớ ra hôm đó Tô Nhiên từng nói, chiếc lồng đèn ngũ sắc ấy tám phần đã bị Cảnh Hạo Khang đem tặng cho Hà Lâm rồi.
Hiểu ra vấn đề, Tống Huệ liếc nhìn Hoa Mộ Thanh: “Biểu tỷ muốn có lồng đèn, chẳng lẽ... là để lên tường thành sao?”
Dứt lời, nàng thấy Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười nhìn mình.
Tống Huệ thoáng khựng lại, trợn mắt: “Thật sao? Biểu tỷ thật sự muốn lên tường thành? Tại sao?”
Hoa Mộ Thanh biết, có vài chuyện dù bản thân muốn giấu thì phủ Đề Đốc Cửu Môn cũng phải biết một chút. Ít nhất... trong lòng họ cũng nên có sự chuẩn bị.
Nàng cong môi, ghé sát tai Tống Huệ, thấp giọng thì thầm: “Bởi vì, người ta muốn tìm... sẽ xuất hiện trên tường thành, vào ngày lễ thả đèn của lễ hội mùa hè.”
Tống Huệ trong đầu xoay chuyển hàng loạt suy nghĩ, mãi đến lúc này mới không dám tin mà phản ứng lại được.
Mắt nàng trợn tròn đến mức tưởng như tròng mắt sắp rơi ra, túm lấy tay Hoa Mộ Thanh, giọng run rẩy đến khàn đặc: “Biểu tỷ, người đó... chẳng lẽ... là, là, là người hoàng tộc sao?”
Hoa Mộ Thanh bật cười, như thể thấy dáng vẻ lúc này của Tống Huệ thật quá thú vị.
Tống Huệ thì tim đập loạn xạ.
Một lúc sau, nàng bất ngờ đẩy Hoa Mộ Thanh ra ôm chầm lấy Tống Minh, vẻ mặt đau khổ mà than: “Xong rồi, ta không nên hỏi nhiều thế... Đệ đệ à, về nhà hỏi phụ mẫu chúng ta xem, giờ chạy còn kịp không?”
Thịnh Nhi nghiêng đầu hỏi: “Huệ di mẫu, mọi người định chạy đi đâu thế? Cho Thịnh Nhi đi cùng nha!”
Tống Huệ bĩu môi: “Không cho đi!”
Thịnh Nhi trừng mắt. Tống Minh lập tức phản ứng, vùng ra khỏi lòng Tống Huệ ôm lấy Thịnh Nhi phản đối chị mình: “Không được! Đệ phải ở với Thịnh Nhi và Thanh tỷ! Không đi đâu hết!”
Tống Huệ hết cách, khẽ chọc vào má cậu nhóc bụ bẫm: “Đồ nhóc vô ơn!”
Tống Minh chu môi.
Hoa Mộ Thanh không nhịn được cười, dịu dàng nói với Tống Huệ: “Chuyện lúc nãy ta nói, chỉ cần nói lại với di trượng và di mẫu là được, cũng nên để mọi người trong nhà biết một chút. Nhưng muội cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không liên lụy đến phủ Đề đốc.”
Tống Huệ lập tức nhíu mày: “Biểu tỷ nói vậy là sao! Tỷ xem chúng ta là người ngoài chắc? Câu đó để ta nói với phụ thân, xem mẫu thân có đ-ánh ch-ết ta không!”
Hoa Mộ Thanh bật cười thành tiếng, trong lòng lại vô cùng xúc động.
Nàng khẽ vỗ tay Tống Huệ, nhẹ giọng nói: “Ngày mai ta đến phủ Công Chúa, sẽ giúp muội hỏi thử xem, cái bí mật mà Chu Thư Nguyệt biết, rốt cuộc là gì.”
Tống Huệ ngẩn ra. Lúc nãy Chu Thư Nguyệt trong lúc hoảng loạn đã hét lên như thế, tuy nàng ngoài mặt coi là nói linh tinh để cầu cứu nhưng trong lòng vẫn cứ có khúc mắc.
Huống hồ trước đó ở Đa Phúc Tự, lá xăm nàng xin được cũng không tốt lành gì, nên càng thêm để tâm.
Nhưng rõ ràng nàng chưa từng nói ra, vậy mà Hoa Mộ Thanh lại nhìn thấu và chủ động đề cập.
Trong lòng khẽ cảm động, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Thôi thì không cần đâu biểu tỷ, ngày mai là lần đầu tỷ đến phủ Tứ Công Chúa, mọi việc cứ nên cẩn thận là hơn. Còn chuyện Chu Thư Nguyệt, chắc cũng chỉ là nói bừa thôi không đáng để bận tâm.”
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
