Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 472: Người Nhân Hậu
Có người nhận ra biểu tượng trên chiếc xe ngựa kia, liền hô lên: “Ôi chao, chẳng phải đó là xe của Tuần phủ Long Đô sao? Lẽ nào là Nhị tiểu thư nhà họ, người được đồn là Bồ Tát chuyển thế?”
Bồ Tát chuyển thế?
Hoa Mộ Thanh khẽ nhướng mày.
Tống Huệ lập tức lên tiếng: “Đó là nhị tiểu thư Chu Thư Nguyệt, nữ nhi Tuần phủ Long Đô.”
Hoa Mộ Thanh nhận ra ánh mắt Tống Huệ khi nhìn về phía xe ngựa của Tuần phủ Long Đô mang chút phức tạp, liền mỉm cười hỏi: “Chỉ vì có lòng tốt mà được gọi là Bồ Tát chuyển thế sao? Chẳng phải danh xưng này… hơi quá rồi? Nhưng mà vừa rồi nhìn vị tiểu thư ấy, đúng là có vẻ nhân hậu thật.”
Tống Huệ gật đầu: “Chính vì nàng ta luôn làm việc thiện, nên mới được gọi như vậy.”
Nàng do dự một chút, rồi nói tiếp: “Ta với nàng ấy từng học chung học phủ, còn ngồi cùng bàn. Lòng tốt của nàng ấy… nói là Bồ Tát cũng không ngoa. Đến ta còn cảm thấy nàng ấy giống như Bồ Tát thật vậy.”
Thịnh Nhi nghe vậy, tò mò hỏi: “Bồ Tát thật sao? Huệ di mẫu ơi, thật sự có Bồ Tát à? Có phải là trong chùa mà chúng ta sắp đến không?”
Tống Huệ cười xoa đầu Thịnh Nhi, rồi tiếp tục nói: “Chu Thư Nguyệt ấy à, ta thực sự không biết nên nhận xét nàng ta thế nào mới đúng. Tuy là học cùng học phủ, nhưng ta chẳng thân thiết với nàng như với Ngô Trân hay Tô Nhiên. Không phải vì chuyện gì lớn đâu… chỉ là tính cách nàng ấy quá xa cách trần thế, cứ như thể cả thiên hạ này chỉ mình nàng là tốt đẹp nhất vậy.”
Hoa Mộ Thanh nghĩ đến hành động ban nãy của nàng ta, một tiểu thư quan gia lại dám đứng một mình giữa đám người thường dân, chẳng màng thân phận hay nguy hiểm, trong lòng cảm thấy có phần không yên.
Nghe những lời mơ hồ đầy ẩn ý của Tống Huệ, nàng khẽ cười: “Vậy thì thật hiếm gặp, ta cũng chưa từng thấy ‘Bồ Tát thật’ bao giờ.”
Tống Huệ bất đắc dĩ lắc đầu: “Để ta kể cho biểu tỷ một chuyện, tỷ sẽ hiểu nàng ấy là người thế nào.”
Chuyện là, vào thời điểm Tống Huệ còn học ở học phủ.
Hôm đó vào đầu đông, không biết vì sao trong học phủ lại xuất hiện một con sói con có tai trắng.
Lúc đó, đám tiểu thư nhà thế gia trong phủ đều bị dọa sợ hãi, các phu tử trong học phủ lập tức sai hộ vệ đem con sói con ra ngoài vứt đi…
Đúng lúc đó, Chu Thư Nguyệt cũng có mặt tại hiện trường. Nàng nhất quyết cho rằng con sói con kia vẫn chưa có bản tính hung dữ, sẽ không làm hại người. Nếu cứ thế bị ném ra ngoài giữa trời đông giá rét, để nó ch-ết rét thì chẳng khác nào họ gi-ết đi một sinh mạng vô tội.
Nàng đề nghị nên tạm thời nuôi con sói con đó trong học phủ. Nàng tin rằng chỉ cần người ta đối xử tốt với nó, thì nó cũng sẽ không làm hại ai.
Không chỉ phản đối việc vứt bỏ con sói con, nàng còn kéo cả danh tiếng của học phủ vào chuyện này, nói rằng nếu ai biết học phủ bỏ mặc một sinh linh như vậy thì còn gì là lòng nhân nữa.
Các phu tử trong học phủ thấy nàng kiên quyết như thế, lại e ngại thế lực nhà nàng, đành phải đồng ý giữ con sói con lại, nhốt vào một chiếc lồng lớn để đề phòng nó làm bị thương người khác. Mỗi ngày đều có người cho ăn uống đầy đủ.
Nhưng Chu Thư Nguyệt sau khi biết chuyện lại càng không nỡ. Nàng cho rằng dã thú vốn dĩ sinh ra để sống tự do, bị nhốt trong lồng như thế chẳng khác nào huỷ hoại bản tính tự nhiên của nó, dù có nuôi sống được thì cũng là trái đạo lý.
Nàng định mở lồng thả nó ra, nhưng bị các phu tử ngăn cản.
Lòng vẫn canh cánh không yên, có một ngày nàng nhân lúc người chăm sóc con sói sơ ý, đã sai nha hoàn đi mở lồng.
Không ngờ, con sói con ấy vốn đã trở nên hung dữ do bị giam giữ và không được cho ăn no đầy đủ, liền nhảy ra khỏi lồng, lập tức cắn ch-ết nha hoàn của nàng.
Đúng lúc ấy, nhi tử của một vị phu tử trong học phủ, chỉ mới năm sáu tuổi đang chơi ở khu vườn gần chiếc lồng. Cậu bé bị con sói tai trắng tấn công.
Đến khi người ta phát hiện thì khu vườn đã đầy vết má-u, từng vệt má-u kéo dài tới con đường nhỏ dẫn lên núi sau học phủ.
Học phủ lập tức rúng động.
Tất cả các tiểu thư, tiểu thư nhà quyền quý trong học phủ đều huy động người đi tìm kiếm. Cuối cùng, chính Tống Huệ đã báo cho phụ thân mình, Tổng đốc Cửu Môn đích thân dẫn binh sĩ đến núi sau, mới tìm được th-i th-ể đã bị cắn xé một nửa của đứa bé.
Vị phu tử kia khi hay tin thì lập tức ngất xỉu.
Còn Chu Thư Nguyệt, khi biết được mình đã gây ra đại hoạ, cũng đau lòng tột độ lập tức quỳ xuống trước mặt vị phu tử kia, vừa khóc vừa nói mình nguyện đền mạng cho đứa trẻ.
Phu tử ấy tuy đau đớn tột cùng, nhưng cũng không thể thật sự để một tiểu thư quyền quý phải trả mạng.
Chu Thư Nguyệt từ đó sinh bệnh nặng, nằm liệt giường nửa tháng. Sau đó, nàng còn đội khăn tang, nói là để chuộc tội với phu tử.
Mỗi ngày đều ăn mặc như người để tang, đến trước mặt vị phu tử ấy, nói là muốn chăm sóc ông, thay nhi tử ông bầu bạn.
Nhưng những học sinh trong học phủ đều biết, vị tiên sinh kia mỗi ngày nhìn thấy bộ dạng ấy của nàng lại càng thêm đau lòng. Mới chỉ nửa năm, tóc ông đã bạc trắng.
Không lâu sau, ông đổ bệnh, lần ấy ngã xuống rồi không bao giờ đứng dậy được nữa. Vài tháng sau, trút hơi thở cuối cùng.
Chu Thư Nguyệt lại lần nữa quỳ khóc bên giường người phu tử, còn tự mình lo liệu tang lễ cho ông.
Sau chuyện đó, người ta càng nói nàng chính là “Bồ Tát tái thế”.
Và danh xưng đó cũng từ đó mà lan truyền khắp nơi.
Trong những người mà Hoa Mộ Thanh từng gặp, chưa từng có ai giống như nàng, thế nên cũng bất giác lắng nghe rất chăm chú.
Ngay cả Thịnh Nhi và Tống Minh cũng mở to mắt nhìn Tống Huệ kể chuyện.
Nghe xong, Thịnh Nhi thở dài tiếc nuối, nói: “Vị tiên sinh đó thật là đáng thương quá!”
Tống Minh cũng gật đầu phụ họa: “Đúng thế! Ban đầu thả con sói con đó đi là được rồi, sao nhất định phải nuôi lại làm gì chứ? Phụ thân ta nói, sói là loài vừa dữ vừa ranh ma, đừng nói là tuyết rơi, cho dù là trời đổ d-ao xuống, chúng cũng sống được ấy chứ!”
Thịnh Nhi nghe vậy thì trợn tròn mắt: “Trời còn có thể đổ d-ao xuống nữa à?”
Tống Minh ngẩn ra, suy nghĩ một lát, rồi cũng hơi do dự: “Chắc… chắc là được đấy, dù sao cũng là phụ thân ta nói mà.”
Tống Huệ bất đắc dĩ xoa đầu đệ đệ: “Trời làm gì mà có chuyện đổ d-ao xuống được, phụ thân chỉ nói cho vui thôi.”
“Hả?”
Tống Minh kinh ngạc: “Phụ thân còn từng nói trời có thể rơi vàng nữa kìa! Mỗi ngày đệ đều ngồi chờ mà chưa thấy bao giờ!”
“…”
Tống Huệ giật giật khoé mắt.
Thịnh Nhi lại càng trợn mắt lớn hơn: “Trời rơi vàng á? Oa!”
Hoa Mộ Thanh cũng bật cười, ôm lấy Thịnh Nhi, rồi quay sang nói với Tống Huệ: “‘Mệnh cũng là trời, thuận theo chính đạo, kẻ hiểu mệnh không đứng dưới vách tường sắp đổ.’ Người như Chu Thư Nguyệt, lại đi ngược với lẽ thường. Vậy rốt cuộc nàng thật sự thiện lương, hay là có ý đồ gì?”
Tống Huệ lắc đầu: “Những chuyện giống như vậy, nàng ta đã làm không ít rồi.”
Nói đoạn, nàng lại nhớ đến một chuyện khá nổi tiếng, liền kể tiếp cho Hoa Mộ Thanh: “Có một lần, nàng ta cũng đang đi trên phố thì nhìn thấy một người nam nhân to khoẻ đang đ-ánh đập một cô nương yếu đuối. Nàng lập tức đứng ra, nhất quyết cứu lấy cô nương ấy, còn sai người trói tên nam nhân kia lại, đưa đến quan phủ. Chưa kịp để hắn nói gì, nàng đã bảo quan phủ đ-ánh hắn một trận trước, nói là để cảnh cáo sau này không được ức hi-ếp nữ nhân yếu thế.”
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 472: Người Nhân Hậu
10.0/10 từ 44 lượt.
