Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 465: Nhớ Chàng Rồi
Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười trong bóng tối.
Xuân Hà thở dài khe khẽ: “Sau lần đêm đó suýt bị ám vệ của Đế Cực phát hiện, tiểu thư vẫn luôn không cho bọn nô tỳ hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng giờ cứ bó tay bó chân thế này cũng không ổn. Tiểu thư, vẫn nên tìm cách để điện hạ biết được chúng ta đã đến Long Đô thì hơn.”
Không ngờ, Hoa Mộ Thanh lại khẽ cười rồi lắc đầu: “Dù chàng có biết thì sao chứ? Có lẽ người đầu tiên giận ta, muốn đuổi ta đi… chính là chàng đấy.”
Xuân Hà sững người, mới chợt nhớ ra Mộ Dung Trần đúng là rất có thể sẽ làm vậy.
Nếu hắn không để tâm đến Hoa Mộ Thanh, thì chỉ thấy nàng phiền phức, vướng bận.
Còn nếu trong lòng hắn có nàng… lại càng muốn đẩy nàng đi, chỉ sợ liên lụy đến nàng.
Xuân Hà có phần bất lực: “Vậy bây giờ, chúng ta phải làm sao đây ạ?”
Hoa Mộ Thanh khẽ thở ra một hơi, rồi nằm xuống giường, nhìn lên trần giường khắc hoa đen kịt, nhẹ giọng nói: “Từng bước từng bước… từ từ, dưới ánh mắt của bao người, bước đến trước mặt chàng.”
Xuân Hà thoáng ngẩn ra.
Nhưng chỉ chốc lát, nàng bỗng bừng tỉnh: “Chẳng lẽ... hôm nay tiểu thư cố tình mạo hiểm lộ mặt trước mặt bao người, là vì chuyện này sao?”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Ừ, những người đó chính là trung tâm quyền quý của Long Đô. Muốn tiếp cận chàng, thì phải bắt đầu từ họ.”
“Vậy tiểu thư định làm thế nào? Có cần nô tỳ báo cho Dao Cơ chuẩn bị không ạ?”
Dao Cơ cùng vài người thân tín của Hoa Mộ Thanh đang ẩn mình ở một nơi khác trong Long Đô.
Hoa Mộ Thanh lắc đầu: “Tạm thời chưa cần, ngươi và Phúc Tử cứ chăm sóc tốt cho Thịnh Nhi là được.”
Xuân Hà gật đầu, còn muốn nói thêm điều gì nhưng thấy Hoa Mộ Thanh đã quay lưng lại, dường như muốn nghỉ ngơi bèn đành nhẹ nhàng kéo lại góc chăn cho nàng rồi nằm xuống ở cuối giường.
Chỉ là... nàng không thấy, Hoa Mộ Thanh tuy quay lưng lại nhưng vẫn mở mắt, một tay đang ch*m r** v**t v* chiếc nhẫn mắt mèo hồng trên ngón tay.
Cũng trong đêm đó.
Tại hoàng cung Long Đô.
Mộ Dung Trần vừa từ điện Long Uyên của Đế Cực bước ra, thì bất ngờ gặp Cảnh Hạo Thiệu cũng đang đi ra từ cung điện khác.
Hắn chỉ nhàn nhạt liếc đối phương một cái, rồi chắp tay sau lưng, chậm rãi bước ra ngoài cung.
Trên người hắn khoác bộ trường bào tím thẫm hoa văn rồng ẩn hiện, lụa là thượng hạng mềm mại như ánh sáng tràn qua từng sợi, khiến dung nhan vốn đã yêu mị tuyệt trần kia càng thêm ma mị lộng lẫy.
Cảnh Hạo Thiệu khẽ mỉm cười, bước tới sóng vai đi cạnh hắn.
Mộ Dung Trần khẽ cười, giọng trầm thấp như vọng ra từ hư vô, khàn nhẹ và ma mị trong màn đêm: “Thiệu Vương gia điện hạ, hôm nay sao rảnh rỗi đến thế?”
Cảnh Hạo Thiệu bình thản đáp, vẻ ngoài điềm tĩnh, nở nụ cười nhàn nhạt: “Không rảnh thì còn thế nào? Một đám người chen nhau tranh giành cái chức tốt đẹp kia, cuối cùng lại để phụ hoàng tiện tay giao thẳng cho Thần Vương, bây giờ chẳng còn gì để bận rộn nữa.”
Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi cười, đôi môi đỏ sẫm cong lên nhưng mắt thì không thèm liếc lấy một cái, chỉ nhàn nhã bước tiếp về phía trước: “Thiệu Vương gia xưa nay vốn tinh thông tai mắt, tin tức linh thông.”
Nghe vậy, Cảnh Hạo Thiệu cũng không lộ ra biểu cảm gì, chẳng lẽ Mộ Dung Trần thật sự đã nhận chức “chủ lễ thắp đèn” trong nghi thức tế đăng sao?
Nhưng nghĩ lại, người này vốn nổi tiếng khó đoán chỉ e dáng vẻ hiện tại cũng là diễn cho mình xem.
Hắn cười cười, không để tâm, lắc đầu: “Nói đến chuyện tin tức linh thông, chỉ sợ trong Long Đô này không có chuyện gì mà Thần Vương không biết đâu nhỉ?”
Ai ai cũng biết, Mộ Dung Trần hiện tại không hiểu bị Đế Cực nắm thóp gì mà bị giữ chân tại Long Đô, hành động bị gò bó, gần như mất hết tự do.
Linh thông tin tức? E là bế tắc thì đúng hơn.
Mộ Dung Trần nghe ra sự mỉa mai trong lời hắn nhưng chẳng để tâm, chỉ khẽ nhướng mày, bật cười: “Thiệu Vương gia chẳng lẽ có hỷ sự gì muốn chia sẻ cùng bổn vương?”
Cảnh Hạo Thiệu thấy đối phương điềm nhiên như không, cũng không vội, từ tốn nói: “Thần Vương có biết hôm nay trong phủ Đại nhân Tổng đốc Cửu Môn, Tống Vũ Đồng, có tiếp đón một vị biểu tiểu thư không?”
Mộ Dung Trần liếc sang hắn một cái, nhếch môi giễu cợt: “Thiệu Vương gia chẳng lẽ đã để mắt đến người ta rồi? Chuyện này nên đến tâu với Đế Cực mới đúng, nói với bổn vương làm gì? Hay là muốn nhờ bổn vương thay ngươi hạ chỉ ban hôn?”
Lời này, rõ ràng là đại nghịch bất đạo!
Ban hôn vốn là quyền của Đế Cực, Mộ Dung Trần vậy mà dám nói một cách ngang nhiên như thể mình mới là người có quyền đó!
Sắc mặt Cảnh Hạo Thiệu liền trầm xuống nhưng hắn lại không thể đi tố cáo Mộ Dung Trần trước mặt Đế Cực là “ngông cuồng vọng tưởng, mưu đồ đoạt vị”. Vì nếu thật sự để Đế Cực biết được Mộ Dung Trần có một chút ý định đoạt ngôi, chỉ e... ngày hôm sau Đế Cực liền tuyên bố thiên hạ, Thái Tử chính là Mộ Dung Trần.
Ánh mắt hắn loé lên tia tàn độc nhưng rất nhanh, lại bật cười: “Thần Vương nói đùa rồi. Chỉ là hôm nay bổn vương có duyên gặp mặt vị biểu tiểu thư kia một lần, thật sự cảm thán, thế gian sao lại có người như tiên giáng trần, không những dung mạo khuynh quốc khuynh thành, mà tài nghệ cũng vô cùng xuất sắc.”
Cảnh Hạo Thiệu vừa nói, vừa mỉm cười liếc nhìn Mộ Dung Trần: “Thần Vương có biết hôm nay vị tiểu thư kia đã biểu diễn tài nghệ gì tại tiệc Sơ Hà của phủ Thượng thư không?”
Mộ Dung Trần bật cười khẩy: “Thiệu Vương gia, nói chuyện thì cứ thẳng thắn một chút. Sắp đến cửa cung rồi, nếu để Đế Cực phát hiện ngươi cùng bổn vương đi chung một đoạn đường thế này, ngươi nghĩ lão nhân gia ngài sẽ nghĩ gì?”
Kẻ dám công khai trào phúng Đế Cực, e rằng ngoài Mộ Dung Trần ra, không còn ai.
Sắc mặt Cảnh Hạo Thiệu lại càng trầm xuống vài phần.
Mấy lần bị khiêu khích khiến giọng nói vốn nhẹ nhàng của hắn cũng nhuốm lạnh, hắn liếc nhìn Mộ Dung Trần rồi khẽ bật cười nói: “Vị biểu tiểu thư đó, đã biểu diễn một màn múa kiếm khiến người người kinh diễm.”
Bước chân Mộ Dung Trần lập tức khựng lại.
Ánh mắt Cảnh Hạo Thiệu thoáng hiện vẻ thích thú, hắn tiếp tục cười nói: “Rõ ràng thiên kim phủ Thượng thư có ý làm khó nàng, cố ý gảy một khúc Nhiêu Ca, vậy mà nàng lại dùng quạt làm kiếm, biến một khúc tình ca đầy dây dưa lưu luyến thành một màn múa khí thế hùng tráng, khiến cả trường đều phải chấn động. Ngay cả Thập Nhất hoàng huynh, người muốn tranh thủ kết thân với phủ Thượng thư cũng kinh ngạc không thôi. Thật là… chậc chậc.”
Nói rồi, hắn bỗng đổi giọng, mang chút giễu cợt, nghiêng người đến gần Mộ Dung Trần, cười nói: “Nếu bổn vương nhớ không nhầm… Múa kiếm vang danh khắp Cửu Châu năm xưa, chẳng phải là… của Mẫu thân Thần Vương…”
“Bốp!”
Còn chưa dứt lời, một chưởng của Mộ Dung Trần đã thẳng tay đ-ánh tới.
Sắc mặt Cảnh Hạo Thiệu đại biến, vội lùi lại nhưng không ngờ nội lực của Mộ Dung Trần lại mạnh hơn hắn tưởng rất nhiều.
Chưởng phong đập thẳng vào ngự-c.
Hắn loạng choạng lùi liền mấy chục bước, mãi đến khi được cung nhân và thị vệ phía sau đỡ lấy mới đứng vững được.
Khom người, “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm má-u tươi!
“Thiệu Vương gia! Thần Vương! Xảy ra chuyện gì vậy!”
Cẩm Y Vệ canh giữ cổng cung nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy tới.
Trước mắt họ là Mộ Dung Trần đứng lặng như ma quỷ giữa đêm đen, sắc mặt lạnh lẽo như sương tuyết, ánh mắt sắc như d-ao nhìn chằm chằm Cảnh Hạo Thiệu mặt mày tái nhợt, tay ôm ngự-c, miệng vẫn rớm má-u.
Giọng hắn băng lãnh, lại mang theo ý cười như không cười: “Thiệu Vương gia, tuổi cũng không còn nhỏ, chuyện gì không nên nghĩ, chuyện gì không nên nói, bản thân còn không rõ sao?”
Nói rồi, hắn khẽ xoay bàn tay vừa ra chiêu đ-ánh người: “Nếu Vương gia vẫn không hiểu chuyện như vậy, bổn vương không ngại thay mặt Đế Cực… dạy dỗ một chút.”
Lại là cái kiểu nói chuyện coi Đế Cực như gió thoảng mây bay.
Mặt Cảnh Hạo Thiệu sầm như sắt, nhìn chằm chằm Mộ Dung Trần mà không nói một lời.
Thị vệ bên cạnh định lên tiếng phản bác, nhưng bị hắn đưa tay cản lại.
Mộ Dung Trần khẽ cười khẩy một tiếng, quay người theo sau Quỷ Vệ cầm đèn mà bước ra khỏi cửa cung.
“Điện hạ, tên Thần Vương đó thật sự quá đáng lắm rồi!”
Thị vệ dìu Cảnh Hạo Thiệu, cuối cùng không nhịn được, thấp giọng oán giận.
Nhưng gương mặt âm trầm khi nãy của Cảnh Hạo Thiệu đã khôi phục lại nét cười nhàn nhạt.
Hắn căn dặn người bên cạnh: “Truyền ra ngoài rằng, chính miệng Thần Vương nói, Đế Cực đã quyết định giao chức chủ lễ nghi thức thả đèn cho hắn. Bổn vương chỉ vô tình gặp và hỏi một câu, liền bị tên sát thần gi-ết người không chớp mắt ấy đ-ánh trọng thương.”
Thị vệ sững sờ một chút, rồi lập tức hiểu ra, chuẩn bị nhận lệnh.
Chỉ nghe Cảnh Hạo Thiệu dặn thêm: “Nhất định phải để Đế Cực nghe thấy.”
Việc hắn cố tình khiêu khích Mộ Dung Trần ngay tại cổng cung chính là để ép hắn ra tay để cho Cẩm Y Vệ tận mắt chứng kiến.
Hừ!
Dù Đế Cực có muốn giao chức chủ lễ cho hắn thì sao chứ?
Hắn có lấy được không?
Giang sơn Long quốc, sao có thể giao vào tay một đứa con rơi không dám phơi ra ánh sáng?
__
Bên ngoài cung.
Phủ Thần Vương nằm ngay bên đường Long Hành, gần sát hoàng cung, không cần dùng xe, đi bộ khoảng nửa khắc là tới nơi.
Quỷ Nhị cầm đèn dẫn đường phía trước cho Mộ Dung Trần.
Có quân sĩ tuần tra bên ngoài thấy hắn đi qua, đều vội xuống ngựa hành lễ.
Sắc mặt Mộ Dung Trần vẫn điềm đạm, chẳng thể đoán được vui buồn.
Đi được một quãng, không còn ai khác trên đường, Quỷ Nhị cuối cùng cũng không nhịn được quay đầu thấp giọng hỏi: “Điện hạ, vừa rồi rõ ràng là Thiệu Vương gia cố tình khiêu khích, sao người lại làm như thể bị hắn chọc giận mà ra tay?”
Mộ Dung Trần bình thản đáp: “Nhìn không thuận mắt cái vẻ tự cho mình thông minh mà thực chất ngu xuẩn của hắn.”
Quỷ Nhị nhíu mày: “Nhưng nếu hắn cố tình bôi nhọ, rồi truyền đến tai Đế Cực, vậy thì sao?”
Mộ Dung Trần cười lạnh: “Vậy thì sao? Ta quan tâm lão già đó nghĩ gì làm gì?”
Tâm trạng bất mãn của Mộ Dung Trần đối với Đế Cực, các Quỷ Vệ đều hiểu rất rõ.
Quỷ Nhị khẽ thở dài, nói: “Điện hạ, dù người không muốn cái ngai đó nhưng nếu để người khác lên ngôi, e là cũng chẳng buông tha cho người dễ dàng đâu. Chi bằng người thử tranh một lần, ít ra còn có...”
Mộ Dung Trần ngắt lời: “Tranh thì thế nào, không tranh thì ra sao?”
“Ngươi tưởng lão già đó giờ đang dung túng ta sao?”
“Chẳng qua là đem ta làm bia ngắm, để đám sói con kia dồn dập mà bộc lộ dã tâm thôi.”
“Hừ! Lão già thâm độc, xảo trá bậc nhất.”
Nếu là người khác mà dám bình luận về Đế Cực như Mộ Dung Trần vừa rồi, e rằng đã bị tru di cửu tộc từ lâu.
Thế nhưng riêng Mộ Dung Trần lại hoàn toàn không chút kiêng dè.
Quỷ Nhị nghĩ một lúc, quả thật, tâm tư của Đế Cực, đừng nói là Long quốc ngay cả trong toàn bộ Cửu Châu, cũng chẳng ai có thể nhìn thấu được.
Một mình ông ta có thể chống đỡ cả quốc gia cường đại nhất Cửu Châu, tâm cơ và sâu xa đến mức nào, đã vượt xa tầm dò đoán của người thường.
Chỉ sợ trên đời này, người duy nhất có thể hiểu rõ suy nghĩ của ông ta, chính là Mộ Dung Trần.
“Vậy... vị biểu tiểu thư của phủ Đề Đốc Cửu Môn mà vừa rồi Thiệu Vương gia nhắc đến, có cần thuộc hạ bí mật điều tra thử không ạ? Môn kỹ vũ kiếm này, trong Long Đô, hầu như những gia đình quyền quý biết chút gốc tích đều tránh né bàn tới, vậy mà nàng ta lại cố tình biểu diễn tại một dịp như tiệc Sơ Hà hôm nay. Nếu là trùng hợp thì không sao, nhưng nếu là cố ý...”
Quỷ Nhị liếc nhìn Mộ Dung Trần, nói tiếp: “Chỉ sợ, Đề Đốc Cửu Môn có dã tâm tranh đoạt hậu cung?”
Mộ phu nhân năm xưa, chính là Tô Mộ, mà vũ kiếm lại là tuyệt kỹ của bà.
Năm đó, Đế Cực từng si mê điệu múa kiếm của Tô Mộ đến nỗi không thể quên được.
Nhất là khi thân thế của Mộ Dung Trần dần bị lộ ra ngoài, các thế gia quyền quý vốn không hiểu nổi sở thích đặc biệt của Đế Cực với kiếm vũ, cũng bỗng nhiên bừng tỉnh, thì ra, là vì Tô Mộ.
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
