Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 452: Mưu Tính Khác
Tống Huệ lập tức hiểu ra, khẽ gật đầu: “Không có gì lạ, hiện nay vị đó đúng là người được ủng hộ nhiều nhất.”
Ngô Trân mỉm cười, rồi nói thêm: “Chỉ là… bản thân nàng ta lại có chút tâm tư khác.”
Tống Huệ tò mò hẳn lên, hơi nghiêng người tới gần Ngô Trân: “Ồ? Là sao? Nói nghe xem?”
Ngô Trân liếc về phía bên kia, nơi Hà Lâm đang nghiêng mặt trò chuyện với người khác, dáng vẻ ôn hòa và yên tĩnh, rồi khẽ cười: “Nàng ta để ý Thần Vương.”
“Cái gì?”
Tống Huệ kinh ngạc tròn mắt, có phần không tin nổi: “Nàng ta gan thật đấy!”
Ngô Trân mỉm cười, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Hoa Mộ Thanh đang nhìn sang, trong lòng hơi động, quả nhiên, vị biểu tỷ xa tận từ nơi khác đến kinh thành, điều để tâm thật sự là chuyện trong cung.
Nghĩ vậy, nàng vẫn chỉ cười cười, rồi nói với Tống Huệ: “Nàng quên rồi à, năm ngoái trong cung yến có mấy người cố tình gây sự, nàng ta không gần cũng chẳng xa, cuối cùng chọc giận một người trong số đó, suýt chút nữa bị đẩy ngã khỏi đài quan lễ.”
Tống Huệ như bừng tỉnh: “Đúng đúng, có chuyện đó! Khi ấy nếu không phải Thần Vương tình cờ đi ngang qua phía dưới và tiện tay đỡ lấy nàng ta, e là giờ có sống cũng thành tàn phế rồi.”
Rồi lại gật gù: “Thảo nào nàng ta dám mơ tưởng như vậy. Thần Vương vốn đã có dung mạo tuấn mỹ hiếm thấy, nếu không phải cái tính cách lạnh lùng gi-ết người không thấy má-u kia, sợ là các cô nương muốn gả cho ngài ấy đã xếp hàng dài ra khỏi hoàng thành rồi.”
Mộ Dung Trần mà cũng từng làm anh hùng cứu mỹ nhân?
Hừ, đúng là quá rảnh rỗi!
Hoa Mộ Thanh không hiểu sao trong lòng sinh ra một cơn bực bội vô cớ nhưng vẻ mặt vẫn điềm đạm, cụp mắt, giữ nét bình lặng an hòa.
Ngô Trân lại liếc nhìn Hoa Mộ Thanh một cái, cười nhẹ: “Cho dù tính tình Thần Vương là như vậy, người muốn gả cho ngài ấy vẫn không ít đâu. Nàng quên rồi sao? Hai năm nay, mỗi lần có cung yến hay xuất hiện ở bất kỳ nơi nào có mặt ngài ấy, bao nhiêu cô nương chỉ hận không thể nhào lên người ngài ấy chứ?”
Tống Huệ bật cười, gật đầu: “Phải rồi, ta nhớ ra rồi! Lúc ban đầu mới trở về kinh, không phải còn có người nào đó, nhân lúc ngài ấy say rư-ợu định làm chuyện gì đó sao? Kết quả bị ngài ấy sai Linh Vệ lột đồ ném thẳng xuống hồ Thái Dịch, làm cho đám ôm tâm tư kia sợ ch-ết khiếp, từ đó chỉ dám đứng xa nhìn thôi. Ha ha!”
Còn có người sợ giường hắn? Cái tên chuyên dụ bướm ong này!
Hoa Mộ Thanh cầm ly trà lên, nhấp một ngụm nước.
Ngô Trân cũng bật cười: “Chuyện Thần Vương cứu Hà Lâm, người ngoài nghĩ chỉ là tiện tay giúp đỡ nhưng đối với Hà Lâm thì e rằng nàng ta lại cho rằng bản thân rất đặc biệt trong mắt Vương gia. Nếu không, sao cái vị Vương gia mặt lạnh như băng ấy lại chịu ra tay cứu nàng ta, thay vì để mặc rơi ch-ết cơ chứ?”
Tống Huệ gật đầu đồng tình: “Cũng phải, Thần Vương từ trước đến nay làm việc luôn khó lường. Hai năm nay dù chưa từng rời khỏi Long Đô, nhưng nhìn những chuyện ngài ấy làm xem, vậy mà Hoàng Thượng vẫn có thể nhẫn nhịn. Chẳng lẽ thật sự là vì tình nghĩa năm xưa với phụ thân ngài ấy sao?”
Vừa nói, nàng vừa nhấp một ngụm trà.
Hoa Mộ Thanh nghe vậy liền nhận ra, Tống Huệ vẫn chưa biết chuyện Mộ Dung Trần là con ruột của đương kim Hoàng đế.
Cũng may nàng chưa từng tiết lộ điều này cho Lan Anh. Nếu để cả nhà bọn họ biết được bí mật động trời thế này, e là sẽ bị cuốn vào vũng nước đục ngay lập tức.
Chỉ không rõ Thanh Hoàng rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, lại có thể tra ra được một bí mật sâu kín đến mức này.
Ngô Trân thì lại có chút nghe phong phanh về thân thế của Thần Vương. Nàng liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, người mà từ nãy tới giờ vẻ mặt vẫn âm thầm biến đổi rồi lại nhìn sang Tống Huệ hoàn toàn không hay biết gì.
Sau một thoáng trầm ngâm, nàng khẽ mỉm cười.
Tống Huệ thấy lạ, liền hỏi: “Ngươi cười gì thế?”
Ngô Trân lắc đầu, không đáp mà chuyển chủ đề về phía Hoa Mộ Thanh: “Biểu tỷ lần này đến Long Đô, là định ở lâu hay chỉ ở tạm một thời gian?”
Tống Huệ còn chưa kịp hiểu sao đang nói chuyện Thần Vương lại đột nhiên nhảy sang chủ đề Hoa Mộ Thanh.
Ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Hà Lâm đang đi về phía họ.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười đáp: “Hiện tại vẫn chưa quyết định, nhưng có lẽ sẽ ở lại một thời gian.”
Ngô Trân vui vẻ gật đầu: “Vậy thì biểu tỷ rảnh rỗi nhớ dẫn theo Thịnh Nhi đến nhà muội chơi nhé. Đứa con nhà đại ca ta năm nay cũng bằng tuổi Thịnh Nhi, có thể chơi cùng.”
Tống Huệ nghe vậy cũng gật đầu: “Đúng thế! Đông Nhi nhà ta và Thịnh Nhi tuổi xấp xỉ nhau, chắc chắn có thể hợp nhau. Vậy hai hôm nữa nàng gửi thiệp cho ta, ta sẽ dẫn biểu tỷ và Thịnh Nhi tới nhà nàng chơi. Nhớ gọi cả Tô Nhiên mang Mạt Nhi theo nữa, đông con nít thì càng thêm náo nhiệt.”
Ngô Trân cười tươi: “Thế thì tổ mẫu ta chắc mừng lắm, bà cụ mê trẻ con lắm đấy.”
Lúc này, Hà Lâm vừa bước tới cũng nghe được đôi câu, liền mỉm cười nói:“Biểu tỷ đang bàn chuyện đến nhà Trân tỷ chơi sao? Nhà ta cũng có bé Tường Nhi, có thể chơi cùng nữa.”
Ai mà dám chơi với cái "tiểu tổ tông" đó chứ! Chỉ cần không vừa ý là roi ngựa vung lên ngay.
Hà Lâm nghe ra được ẩn ý trong lời của Tống Huệ, chỉ cười nhạt sau đó quay sang Hoa Mộ Thanh, dịu dàng nói: “Thanh tỷ tỷ lần đầu tới dự tiệc hoa sen này, nếu có gì không tiện cứ nói với muội, đừng khách sáo, cứ xem như ở nhà mình vậy.”
Cách đối nhân xử thế này, rõ ràng là để ý đến việc nàng là người ngoài nên e dè không tự nhiên.
Vậy rốt cuộc là chu đáo hay là giả bộ quá mức?
Hoa Mộ Thanh chỉ khẽ mỉm cười, cũng không nói nhiều: “Đa tạ…”
Lời còn chưa dứt, thì đã thấy một nha hoàn từ xa chạy thẳng về phía đình nghỉ, vừa đến nơi liền hốt hoảng hét lớn: “Đại tiểu thư, không xong rồi! Tiểu thiếu gia đ-ánh nhau với mấy công tử khác rồi ạ!”
Nói xong, tay nàng chỉ thẳng về hướng mà Thịnh Nhi và Tống Minh vừa đi lúc nãy!
Hoa Mộ Thanh lập tức đứng bật dậy!
Hà Lâm cũng nhíu mày nhưng lại không hề sốt ruột, Tường Nhi nhà nàng vốn hay đ-ánh nhau, chưa bao giờ chịu thiệt.
Huống chi, nếu quả thực là đ-ánh Tống Minh và cái đứa con nuôi xuất thân không rõ ràng kia, thì lại càng là chuyện tốt.
Hừ, tưởng mình xinh đẹp là ghê gớm lắm, còn dám đến tiệc hoa sen ở nhà nàng mà tranh giành ánh mắt sao?
Ngoài mặt thì ra vẻ lo lắng: “Chuyện gì vậy?”
Như thể muốn hỏi cho rõ đầu đuôi.
Lúc này, Tô Nhiên cuối cùng cũng bị đám người kia quấy nhiễu đến phát bực lập tức hất mạnh hai kẻ đang bám lấy mình, bước nhanh tới kéo tay Hoa Mộ Thanh và Tống Huệ ra ngoài đình nghỉ.
Miệng còn lạnh lùng nói: “Còn hỏi cái gì! Đi xem là biết liền! Ta nói cho các người biết, nếu Thịnh Nhi hay Minh Nhi mà có mệnh hệ gì, ta nhất định bắt phụ thân ta tâu lên Hoàng Thượng, buộc phụ thân các người chịu tội vì dạy con không nghiêm!”
Nghe Tô Nhiên vì đứa con nuôi của biểu tỷ mà nổi giận đến vậy, còn dọa làm to chuyện đến tai Hoàng Thượng, dù trong lòng Hà Lâm có tức thế nào cũng không dám xem thường đành phải vội vã theo sau.
Không xa đình Hương Hà là một khu vườn nhỏ nuôi công, chính là chỗ Tống Minh nói có "chim ngũ sắc".
Khu vườn ban đầu được trang trí hoa lệ, giờ đã thành một mớ hỗn độn. Hoa cỏ bị dẫm nát tan tành, lông công rơi vãi khắp nơi.
Một đám nha hoàn ma ma vây quanh, la hét ầm ĩ.
Mấy ma am khỏe mạnh to lớn đang muốn xông vào vườn thì bị một mình Xuân Hà chắn lại không cho vào.
Khi Hoa Mộ Thanh bước tới, liền thấy Phúc Tử đang đứng ngoài hàng rào, vẻ mặt sung sướng khi thấy người gặp họa mà nhìn vào trong. Bên cạnh là Tống Minh mặt đỏ hoe, đang được ma ma ôm vào lòng.
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 452: Mưu Tính Khác
10.0/10 từ 44 lượt.
