Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 440: Giao Dịch
“Ha.”
Hoa Mộ Thanh bật cười: “Vậy ra, quyền trượng đó... được giấu trong quốc khố sao? Mà nghĩ lại, nếu trong quốc khố thật sự có châu báu, thì chi bằng mang ra dùng, nuôi quân đội chẳng phải đang thiếu tiền à?”
Tâm phòng dần được gỡ bỏ, Hoa Mộ Thanh lúc này đã thân thiện và gần gũi hơn hẳn so với sự lạnh lùng, dè dặt ban đầu.
Bình Thố nhìn nàng, một lúc sau mới trầm giọng mở lời: “Quyền trượng của Nữ Hoàng, nằm trong Mật cung.”
“Mật cung?”
Bình Thố quay ánh mắt sang ngọn lửa đang chập chờn trên cây hỏa chiết tử. Trầm mặc một lần nữa, đến khi nụ cười dần tắt trên gương mặt Hoa Mộ Thanh, hắn mới chậm rãi nói: “Mật cung là nơi các đời Nữ Hoàng được sinh ra.”
Ở nước Lan Nguyệt, mỗi đời Nữ Hoàng không phải do người tiền nhiệm chọn ra.
Mà là, khi các Công Chúa đến tuổi thích hợp, tất cả đều được đưa vào Mật cung, trải qua những cuộc ché-m gi-ết, vượt qua các trận pháp hỗn loạn, những cơ quan nguy hiểm chồng chất bên trong đó.
Người cuối cùng còn sống sót, cầm được quyền trượng ở nơi sâu nhất của Mật cung, mới là Tân Nữ Hoàng đích thực.
Chẳng trách trước đây Bình Thố không muốn nhắc đến.
Cũng không lạ vì sao hắn không hề lo lắng khi có nhiều Hoàng Tử Công Chúa xuất hiện.
Thì ra, ngôi vị Nữ Hoàng thực sự... được quyết định bằng cách để bọn họ tự tàn sát lẫn nhau.
Dù có bao nhiêu người đến, cuối cùng... chỉ cần một người cầm được quyền trượng là đủ.
Hiện giờ, An Thố Hoàng Tử và Thượng Liên Công Chúa đã ch-ết ngay trước mắt họ. Còn Lý Cù và Hầu Thanh sống ch-ết ra sao vẫn chưa rõ.
Nếu bọn họ cũng đang ở trong hoàng cung, thì với tính cách của hai kẻ đó, e rằng đã sớm biết cách tranh đoạt ngôi vị Nữ Hoàng, vì vậy mới ra tay trước gi-ết người, còn tính kế mưu sát nàng.
Chuyến đi vào mật cung này... là điều không thể tránh khỏi nữa rồi.
Hoa Mộ Thanh không ngờ rằng, để kế vị Nữ Hoàng Lan Nguyệt lại phải bước qua con đường tàn khốc đến vậy.
Khó trách Nữ Hoàng đời trước lại tàn bạo hiếu chiến như thế. Khi diệt quốc, bà ta vẫn có thể lập kế hoạch khôi phục, thậm chí tính luôn cả cái ch-ết của mình vào nước cờ.
Người cuối cùng sống sót trong cuộc tranh đoạt ấy, tâm tính sao có thể không độc ác?
Bình Thố thấy nàng trầm mặc, bèn nhẹ giọng nói: “Công Chúa thân thể yếu ớt, hành trình vào mật cung e là vô cùng gian nan. Nếu người đồng ý... thần nguyện vì người mà cư-ớp lấy quyền trượng.”
Ý hắn là: bất kể quyền trượng rơi vào tay Hầu Thanh, Lý Cù hay bất kỳ ai, hắn đều có thể sai người giành lấy, rồi tráo đổi giao cho Hoa Mộ Thanh.
Thậm chí có thể phái một đội quân lớn xâm nhập mật cung, để cùng tranh đoạt quyền trượng vì nàng.
Nhưng Hoa Mộ Thanh nhìn hắn, chỉ khẽ cười rồi lắc đầu: “Dù ngài thật lòng vì dân, nhưng nếu làm việc như vậy... e rằng vị Đại Tư Tế như ngài sẽ bị trời đất nguyền rủa mất rồi.”
Trước đây nàng vốn không tin vào sức mạnh của trời đất, nhưng kể từ khi mượn xá-c hoàn hồn tái sinh, Hoa Mộ Thanh đã bắt đầu dè chừng những lực lượng vô tướng ấy.
Bình Thố mỉm cười, khẽ lắc đầu.
Hoa Mộ Thanh không đợi hắn lên tiếng, liền nói tiếp: “Thứ ta muốn, ta sẽ tự mình lấy được.”
Bình Thố ngạc nhiên nhìn nàng. Dường như hắn đã đoán trước Hoa Mộ Thanh sẽ chọn như thế, nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc trước dũng khí và tấm lòng rộng lớn nàng luôn khiến người khác bất ngờ.
“Nhưng mà... thân thể Công Chúa người...”
Quả thực là quá yếu.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Thật ra ta có nội lực, chỉ là huyết mạch chưa được khai thông. Nếu có thể đ-ánh thông hai mạch Nhâm Đốc, thì cũng có chút hy vọng sống sót trong mật cung...”
Lời vẫn chưa nói dứt thì phía sau đã vang lên một giọng nói quen thuộc: “Ta giúp người khai thông.”
Thì ra, Thanh Hoàng đang hôn mê không biết từ khi nào đã tỉnh lại.
Hắn ngồi dậy, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh mừng rỡ: “Ngươi tỉnh rồi à? Vai còn đau không? Có khó chịu gì không?”
Thế nhưng Thanh Hoàng lại không trả lời câu hỏi ấy, chỉ nghiêng đầu hỏi một câu nửa thật nửa giả: “Độc của người... đã được giải rồi sao?”
Hoa Mộ Thanh khựng lại, không đáp.
Trong mắt Thanh Hoàng thoáng qua một tia đau đớn: “Là Mộ Dung Trần?”
Hoa Mộ Thanh khẽ mím môi, không nói gì.
Thanh Hoàng bất giác siết chặt ngón tay. Không rõ là do chất độc làm gân mạch co rút đau nhức, hay là cơn đau dằn xé toàn thân từ sâu trong xương tủy khiến tâm trí hắn gần như vỡ vụn.
Hắn chăm chú nhìn nàng, cuối cùng vẫn nhẹ giọng hỏi một câu nữa: “Người... đã biết thân phận thật sự của hắn rồi sao?”
Một câu ấy, đã để lộ quá nhiều bí mật.
Hoa Mộ Thanh ngơ ngác nhìn Thanh Hoàng, trong đầu như vang lên một tiếng “ong”, bỗng chốc hiểu ra tất cả.
Thanh Hoàng... thì ra đối với nàng...
Nàng ngồi ngây ra trước mặt hắn, còn hắn thì không đành lòng nhìn thẳng vào ánh mắt mờ mịt và bối rối ấy.
Hắn quay mặt đi, giọng trầm thấp: “Điện hạ, nếu thật sự việc khai thông mạch Nhâm Đốc có thể giúp người vận hành nội lực, thần... bằng lòng thử một lần.”
Bình Thố ở bên cạnh lặng lẽ quan sát hai người, lúc này cũng nhẹ nhàng lên tiếng: “Ta có một ít dược phấn, có thể giúp tăng cường chân khí nội lực, có lẽ sẽ dùng được.”
Nhưng Hoa Mộ Thanh không đáp lời, chỉ lẩm bẩm gọi một tiếng: “Thanh Hoàng... từ bao giờ ngươi...”
Thanh Hoàng lập tức cắt lời nàng: “Điện hạ, bây giờ việc lấy được quyền trượng là quan trọng nhất. Nếu mật cung bị Lý Cù và bọn họ xâm nhập trước, người sẽ đ-ánh mất thời cơ. Người ngồi yên đi, để ta khai thông kinh mạch cho người.”
Việc khai thông kinh mạch đòi hỏi phải truyền nội lực từ chính cơ thể mình sang cơ thể đối phương.
Hoa Mộ Thanh giật mình, vội vàng nắm lấy tay Thanh Hoàng, lắc đầu: “Ngươi đang bị thương, hay là...”
Nhưng Thanh Hoàng lập tức phản tay giữ chặt lấy nàng, tay kia đ-ánh thẳng một chưởng lên vai nàng, không để nàng giãy giụa, kiên quyết nói: “Điện hạ, người không cần nghĩ nhiều. Từ trước đến nay, mọi thứ ta làm đều là cam tâm tình nguyện. Chỉ cần người lấy được quyền trượng, làm điều người muốn làm, miễn là người vui vẻ... thì nô tài này... đã mãn nguyện rồi.”
Hắn lại dùng từ “nô”.
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng dám yêu, chưa từng dám thổ lộ.
Chỉ dám đứng từ xa, khiêm nhường ngước nhìn, lặng lẽ canh giữ, cẩn trọng hy vọng.
Vậy mà nàng... lại hoàn toàn không nhận ra!
Hoa Mộ Thanh cắn chặt môi, nơi vai bị truyền nội lực, một luồng nhiệt khí cuồn cuộn trào dâng như dung nham trong lòng núi lửa, như thứ tình cảm bị chôn giấu quá lâu trong lòng Thanh Hoàng, bỗng chốc bùng n-ổ và nhấn chìm nàng trong khoảnh khắc.
Mắt nàng tối sầm lại, một ngụm má-u phun ra, rồi ngất lịm.
Bình Thố biến sắc, còn Thanh Hoàng vội rút tay về cuống quýt đỡ lấy Hoa Mộ Thanh, sắc mặt gần như vỡ vụn: “Sao lại thế này...”
Bình Thố nhíu mày, bước tới bắt mạch cho Hoa Mộ Thanh.
Chốc lát sau, vẻ mặt hắn hiện rõ vẻ khó tin: “Cửu Công Chúa… chẳng lẽ lại là… Vô Tướng chi thể?”
“Vô Tướng chi thể? Là gì vậy?”
Thanh Hoàng run giọng hỏi, nhìn vệt má-u trên miệng Hoa Mộ Thanh, tim gan như bị xé toạc.
Bình Thố khẽ cười: “Đừng hoảng. Vô Tướng chi thể là thể chất đặc biệt chỉ hoàng tộc Lan Nguyệt mới có, và mỗi đời chỉ có một người sở hữu. Năm xưa khi quốc lực Lan Nguyệt hưng thịnh, người mang Vô Tướng chi thể chính là Thánh nữ cầu phúc cho quốc gia.”
“Thánh nữ chi thể? Vậy hiện giờ nàng ấy như thế này…” - Sắc mặt Thanh Hoàng tái nhợt.
Bình Thố lục lọi trong túi vải, lấy ra một gói thuốc bột, mỉm cười: “Không cần lo. Vừa rồi có lẽ là do ngươi truyền quá nhiều nội lực trong lúc nhất thời, khiến thể chất nàng không chịu nổi mà dẫn đến khí huyết nghịch chuyển. Cho nàng uống gói thuốc này trước đã.”
Vừa nói, hắn vừa đưa gói thuốc qua.
Lúc này Thanh Hoàng mới nhẹ nhõm thở phào, nhưng vừa buông lỏng thì khoé miệng cũng trào ra một vệt má-u, khuôn mặt trắng bệch, hốc hác vì đã truyền đi một lượng lớn nội lực.
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 440: Giao Dịch
10.0/10 từ 44 lượt.
