Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 429: Sự Tồn Tại Trong Truyền Thuyết

 
“Chỉ là ba mươi năm trước, có người ngoại tộc nghe nói ‘Thang tiên nhân’ ấy có thể dẫn đến tiên giới, liền đồng loạt phái binh vây đ-ánh, mưu đồ chiếm đoạt nơi đó để lên tiên giới và hóa thành tiên nhân.”

Vây đ-ánh?

Ba mươi năm trước, Càn Khôn, Cửu Châu và tám nước từng liên minh chống lại quân đội Lan Nguyệt cổ quốc, mạnh mẽ tấn công vào cố đô Lan Nguyệt.

Chẳng lẽ chính là sự kiện này?

Hoa Mộ Thanh âm thầm suy nghĩ, trong khi tiếp tục lắng nghe Thanh Hoàng kể tiếp.

“Chỉ là hành động ấy lại chọc giận tiên nhân thực sự trên trời. Vì thế, khi vô số đại quân đang vây công ‘Thang tiên nhân’, liền bị trời giáng họa, đất rung núi chuyển làm bậc thang ấy đứt gãy, núi cao đổ sụp, chôn vùi toàn bộ đại quân bên dưới lòng đất. Từ đó sống không thấy người, ch-ết không thấy xá-c. Còn ‘Thang tiên nhân’ kia cũng từ đó mà biến mất. Nơi từng tồn tại nó, trở thành một vùng hoang mạc. Người bản xứ truyền rằng, suốt ba mươi năm qua, ai dám tùy tiện lại gần nơi ấy đều sẽ chọc giận tiên nhân thì đều sẽ bị sa mạc nuốt chửng, không để lại dấu vết.”



Hoa Mộ Thanh dùng một ngón tay chậm rãi miết nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng cào khẽ khàng.


“Nếu là vậy... nơi đó e rằng chính là tàn tích thực sự của Lan Nguyệt cổ quốc. Cũng gần trùng khớp với suy đoán của ta. Còn truyền thuyết thứ hai mà ngươi chú ý là gì?”

Thanh Hoàng nhìn đầu ngón tay nàng lướt nhẹ trên mặt bàn, đáp: “Truyền thuyết thứ hai cũng xảy ra ba mươi năm trước, là về một ngôi làng xuất hiện chỉ sau một đêm, cách nơi này về phía bắc chừng bốn mươi dặm.”

“Làng xuất hiện sau một đêm?”

Ngay cả Dao Cơ cũng tò mò, không nhịn được lên tiếng hỏi.

Thanh Hoàng gật đầu: “Người dân quanh vùng biên giới này đồn rằng, ngôi làng ấy chính là do các tiên nhân năm xưa, sau khi ‘Thang tiên nhân’ bị hủy, không thể quay lại trời đã dựng lên, đợi đến ngày được trở về.”

“Có ai từng thấy qua ngôi làng đó chưa?” - Hoa Mộ Thanh bỗng nhiên hỏi.

Ánh mắt Thanh Hoàng hiện lên vẻ tán thưởng, khẽ lắc đầu: “Chưa từng. Nghe đồn chỉ có lần đầu xây dựng làng, từng có người vô tình nhìn thấy. Từ đó về sau, chưa ai trông thấy lần nào nữa.”

Hoa Mộ Thanh trầm mặc, dường như đang suy tư điều gì nhưng không nói ra.

Căn phòng phút chốc lặng ngắt như tờ, chỉ còn ngọn đèn dầu lay động, chiếu ra ánh sáng lờ mờ.

Ánh mắt Thanh Hoàng từng chút một lướt qua chân mày và ánh mắt của Hoa Mộ Thanh. Vẻ quyến rũ dịu dàng toát ra từ nàng khiến tim hắn khẽ rung, thần trí không yên.

Lúc này, hắn bắt đầu mơ hồ đoán ra một khả năng khác nhưng lại không muốn tin tưởng điều đó.

Chẳng lẽ… chất độc Tình Nhân Cổ trong cơ thể Hoa Mộ Thanh đã được giải rồi sao?



Lẽ nào là… Mộ Dung Trần?

Nàng ấy đã biết thân phận thật sự của Mộ Dung Trần rồi sao?

Nhưng nếu đã biết, sao lại có thể yên tâm để Mộ Dung Trần ở lại trấn giữ triều Đại Lý?

Trong lòng hắn có lẽ đã sớm có đáp án, chỉ là đáp án đó hắn không muốn thừa nhận, cũng không dám chấp nhận.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng ấy, hắn liền thấy như vạn mũi kim nhỏ đâ-m vào tim từng chút một, dày đặc mà đau đớn, khiến hắn nghẹt thở như sống không bằng ch-ết.

Hắn cụp mắt xuống, không nhìn nữa.

Như thể, nếu không nhìn, thì những điều ấy… chưa từng xảy ra.

Dao Cơ vốn là người không chịu nổi sự im lặng, thấy mấy người không ai lên tiếng, bèn mở lời trước: “Nàng mệt cả ngày rồi, chi bằng nghỉ sớm một chút đi? Ngày mai lại tiếp tục lên đường.”

Hoa Mộ Thanh hình như vừa nghĩ ra điều gì nhưng lại bị Dao Cơ cắt ngang, đầu mối đang manh nha liền lập tức vụt tắt.

Nàng ngẩn người một lát rồi mới khẽ gật đầu: “Ừ, nghỉ cả đi.”

Thanh Hoàng nhìn nàng một cái, định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng đứng dậy rời khỏi phòng.

Dạo gần đây, Xuân Hà luôn ở bên cạnh Hoa Mộ Thanh, chờ nàng nằm nghỉ xong thì cũng trải chăn nằm ở giường thấp cạnh bên.

Tắt đèn, không biết bao lâu sau trên giường lại vang lên tiếng ho khẽ của Hoa Mộ Thanh.

Xuân Hà lập tức ngồi dậy, sờ thử quả nhiên tay chân nàng lại lạnh toát như không còn hơi ấm con người.

Nàng vội vàng lấy ra một viên thuốc trong bọc, đưa vào miệng Hoa Mộ Thanh rồi rót nước nóng cho nàng uống.

Thấy sắc mặt nàng dần hồi phục, Xuân Hà chỉ biết thở dài: “Tiểu thư, khi hai mạch Nhâm Đốc còn chưa thông, mà người lại cư-ỡng ép tiếp nhận hàn độc từ điện hạ, rốt cuộc đã khiến hàn khí trong cơ thể càng tích tụ thêm. Nếu tiếp tục kéo dài thế này, nô tỳ sợ người…”

Hoa Mộ Thanh yếu ớt mỉm cười, phẩy tay nói: “Chỉ cần nội lực của chàng tạm thời được giải trừ, không bị Liễu Như Thủy khống chế nữa là được rồi. Ta không sao.”



“Nhưng mà…”

“Chẳng phải đã nói, đợi khi ta đ-ánh thông hai mạch Nhâm Đốc, thì hàn khí sẽ tự khắc tiêu tán sao? Đừng lo, ta sẽ nghĩ cách để sớm đả thông nó.”

Xuân Hà vẫn không yên tâm, hai mạch Nhâm Đốc nào có dễ dàng gì đả thông như lời?

Nhưng thấy Hoa Mộ Thanh kiên quyết như vậy, nàng cũng không tiện nói thêm gì nữa. Điều duy nhất khiến nàng yên lòng phần nào là bản sao đồ án trên lưng nàng đã hoàn tất, sau này sẽ không cần phải chịu nỗi đau k*ch th*ch huyết mạch đó nữa.

Đỡ Hoa Mộ Thanh nằm xuống nghỉ, lại lần nữa tắt đèn dầu.

Ngoài cửa sổ.

Thanh Hoàng ngẩng đầu nhìn căn phòng có ánh đèn vừa lóe sáng rồi lại chìm vào bóng tối, vẻ mặt hắn nhuốm một nỗi u buồn khôn tả.

Một lúc sau, hắn cúi đầu, khẽ nhắm mắt lại, hai tay chắp sau lưng nhìn về nơi xa xăm ngoài quán trọ, nơi cát bụi cuồn cuộn trong vùng hoang mạc mênh mông.

Trời cao thê lương, tiền đồ phía trước, đầy hiểm họa.
__

Hôm sau.

Hoa Mộ Thanh cùng mọi người rời khỏi quán trọ, đi về hướng “Thang Tiên Nhân” mà Thanh Hoàng đã nhắc đến tối qua.

Thanh Hoàng còn tìm được một người dẫn đường bản xứ, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi tên là Cách Tang. Trong tiếng địa phương, “Cách Tang” mang ý nghĩa là hạnh phúc.

Hắn có làn da đỏ bầm vì nắng, vóc dáng vạm vỡ, trông thật thà chất phác.

Khi nhìn thấy Hoa Mộ Thanh, rõ ràng hắn sững người, sau đó lại ngượng ngùng đỏ mặt liên tục gãi sau gáy không biết nên nói gì với nàng.

Hoa Mộ Thanh cười dịu dàng, hỏi: “Ngươi có biết Thang Tiên Nhân ở đâu không?”

Nghe nàng hỏi đến nơi ấy, Cách Tang lập tức tỏ ra kinh ngạc, nói bằng thứ tiếng Đại Lý chưa được thuần thục: “Các người muốn đến Thang Tiên Nhân sao? Chỗ đó… rất nguy hiểm đấy!”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Nguy hiểm? Tại sao lại nguy hiểm?”



Cách Tang cau mày: “Ta nghe tổ phụ nói, chỗ đó toàn là cát vàng ở dưới lớp cát có thú dữ chuyên ă-n thị-t ngư-ời. Những năm gần đây, có rất nhiều người như các vị, đi tìm báu vật ở Thang Tiên Nhân, cuối cùng đều bị thú dữ ăn mất rồi.”

Nói đoạn lại nhìn sang Hoa Mộ Thanh, khẩn thiết nói: “Tiểu thư, các vị đừng đến nơi đó! Ở đó chẳng có bảo vật gì đâu! Thật sự rất xấu!”

Nghe vậy, Dao Cơ lại càng hứng thú, cười nói: “Ngươi nói thế, tỷ tỷ đây lại càng muốn đến nhìn thử. Trong truyện thường nói mà, nơi nào có mãnh thú trấn giữ thì nhất định phải có bảo vật!”

Xuân Hà liếc nhìn Dao Cơ một cái, cũng phụ họa: “Phải đấy! Bảo vật trong sa mạc nghe đã thấy hấp dẫn, chẳng bằng cứ thử đến xem sao?”

Thanh Hoàng khẽ gật đầu, không nói gì.

Hoa Mộ Thanh nhìn họ, khẽ cười trong lòng, mấy người này, đều đã nhận ra điểm kỳ lạ trong lời nói của Cách Tang.

Còn Thanh Hoàng thì đúng là giỏi thật, vừa tìm đã được một người dẫn đường như vậy.

Nàng mỉm cười, dịu giọng nói với Cách Tang: “Chúng ta chỉ là nghe truyền thuyết về Thang Tiên Nhân, trong lòng có phần ngưỡng mộ nên muốn đến ngắm qua một chút. Có thể làm phiền ngươi dẫn đường cho chúng ta được không?”

Cách Tang lo lắng ra mặt, vội nói: “Thật sự có thú dữ đó! Các người không sợ sao?”

Dao Cơ bật cười lớn: “Trên đời này, không có chuyện gì là tỷ tỷ đây sợ cả!”

Cách Tang rõ ràng vẫn do dự, vẻ mặt đầy lo lắng.

Xuân Hà bước lên, nhét vào tay hắn một bọc bạc, mỉm cười nói: “Đây là tiền công cực nhọc của tiểu ca, còn một nửa nữa, đợi đến khi tới được Thang Tiên Nhân sẽ trả nốt cho huynh.”

Túi bạc nặng trĩu, Cách Tang dường như chưa từng thấy nhiều bạc đến thế, đôi mắt lập tức tròn xoe vì kinh ngạc.



Hắn nghiến răng, gật đầu cái rụp: “Được! Vậy mọi người chờ nhé, ta đem bạc về đưa cho a nương xong sẽ quay lại dẫn đường!”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười đáp lời, chỉ khi thấy bóng Cách Tang khuất dần mới quay sang liếc nhìn Thanh Hoàng.

Thanh Hoàng mỉm cười: “Là tự hắn mình đến tìm.”

“Ồ?”

“Hôm qua vừa đến nơi, ta đã sai người đi tìm người quen thuộc địa hình để làm hướng dẫn. Chưa đến một canh giờ, người ta phái đi còn chưa quay lại thì Cách Tang đã tìm đến quán trọ, nói là nghe được tin ta đang cần người dẫn đường, nên nguyện ý giúp chúng ta.”

Hoa Mộ Thanh vừa nghe đã hiểu rõ, khóe môi khẽ cong nhưng trong mắt lại chẳng có lấy chút ý cười: “Hắn cố ý muốn dẫn chúng ta tới Thang Tiên Nhân.”

Cuộc đối thoại ban nãy thoạt nhìn như thể Cách Tang ra sức ngăn cản họ đến Thang Tiên Nhân nhưng nếu nghe kỹ, sẽ nhận ra hắn đang cố ý nhắc đến những lời như “có rất nhiều người đến tìm bảo vật”.

Người đời vốn tham lam, mấy ai nghe đến bảo vật mà không động lòng?

Huống chi, bọn họ vốn đã định đến đó từ trước.

Chỉ e dù họ không đề cập tới Thang Tiên Nhân, Cách Tang cũng sẽ nghĩ đủ cách để dụ dỗ họ đến nơi ấy.

Nếu không, đến cả Thanh Hoàng cũng chỉ điều tra được chuyện ngọn núi gãy đôi có tên Thang Tiên Nhân, thì cớ sao một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi như Cách Tang lại biết rõ đến cả việc “bên dưới Thang Tiên Nhân có bảo vật”?

Nếu đổi là một người dẫn đường khác, e rằng cũng chưa chắc biết được nhiều như hắn nói.

Cách Tang rõ ràng là cố tình để họ chọn mình nên mới buông ra những lời nửa thật nửa giả, úp mở khó lường như thế.

Chỉ như vậy, hắn mới có cơ hội dẫn Hoa Mộ Thanh và đoàn người đi theo hướng mà mình muốn dẫn dắt.

Thoạt nhìn thì là một thiếu niên thật thà chất phác, ai ngờ năng lực giả vờ còn chẳng thua kém gì Hoa Mộ Thanh.

Chỉ là… tại sao hắn lại muốn đưa bọn họ đến Thang Tiên Nhân?



Sau khi Thanh Hoàng căn dặn xong những việc cần cảnh giác cho thuộc hạ, Cách Tang cũng đã quay lại.

Hắn đổi sang một đôi giày tiện cho việc đi lại đường dài, bên hông còn đeo một thanh đoản đao có vỏ.

Thấy Dao Cơ đang nhìn chăm chăm vào thanh đao, Cách Tang có phần ngại ngùng, gãi đầu cười thật thà: “A nương bảo ta mang theo phòng thân. Lỡ gặp dã thú mà không có vũ khí thì khó mà thoát thân được.”

Lại một lần nữa nhắc đến sự nguy hiểm của Thang Tiên Nhân.

Là đang tạo đòn bẩy cho câu chuyện? Hay còn ẩn ý gì khác?

Hoa Mộ Thanh nhìn chàng thanh niên thật thà kia, ánh mắt tối sâu, khó lường.

Hôm qua gió lớn, hôm nay nơi biên ải lại có vẻ trời cao khí trong, tuy là mùa đông nhưng ánh mặt trời vẫn rực rỡ đến chói mắt.

Lại thêm đường xá gập ghềnh, đi bộ suốt nửa ngày, dù thỉnh thoảng có cơn gió lạnh lướt qua, thì ai nấy cũng đều mồ hôi đầm đìa.

Thanh Hoàng có phần lo lắng cho Hoa Mộ Thanh, thấy đã đi suốt nửa ngày, phía trước lại có một tảng đá khổng lồ sừng sững cao vút trời xanh, bèn nói: “Chúng ta nghỉ một chút đi.”

Những người khác không có ý kiến gì, chỉ riêng Cách Tang là nhìn về phía trước, nơi trải dài vô tận toàn một màu cát vàng, sắc mặt vốn hiền lành bỗng thoáng hiện lên vẻ ngưng trọng và nghiêm túc.



Hắn cũng theo mọi người ngồi xuống dưới chân tảng đá, thấy Dao Cơ nhìn mình bèn có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Ta hơi lo… không biết có dã thú nào xuất hiện không. Những năm gần đây, người hỏi thăm về Thang Tiên Nhân rất nhiều nhưng hầu như ai đã đi vào rồi… thì chẳng thấy ai quay trở lại. Ta… ta hơi sợ…”

Nào ngờ, bên kia, Hoa Mộ Thanh đang uống nước bỗng bật cười khẽ một tiếng. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 429: Sự Tồn Tại Trong Truyền Thuyết
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...