Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 410: Kế Sách

 
Thanh Hoàng khựng lại một chút, sau đó cũng mừng rỡ, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ, gật đầu: "Vậy... để ta đi sắp xếp nhé?"

"Ừ, cứ làm theo kế hoạch."

"Được, người tự cẩn thận đấy."

Thanh Hoàng suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: "Nếu tên khốn đó dám động vào người, người chỉ cần hét lên một tiếng, ta đã để ám vệ ở lại bên cạnh người. Chỉ cần người mở miệng, lập tức có thể ché-m phăng cái thứ phế vật đó thành mảnh vụn."

"Ha."

Hoa Mộ Thanh mỉm cười gật đầu: "Được."

Lúc này Thanh Hoàng mới tung mình rời khỏi điện, thân ảnh nhanh chóng biến mất.

Hoa Mộ Thanh bước đến cửa chính của đại điện, ngẩng đầu lần nữa nhìn lên bầu trời u ám nặng trĩu mây đen.

Sắp có tuyết lớn rồi.

Không biết... Mộ Dung Trần, hiện đang ở đâu?
__

Đoàn người của Cửu Thiên Tuế từ Tô Châu ngược về phía Bắc, cách kinh thành còn hai ngày đường. Hôm đó lại đúng dịp tuyết rơi, khiến tốc độ hành quân chậm chạp.

Mộ Dung Trần ngồi trong xe ngựa, trên tay lật giở một quyển sách đã ngả vàng đến mức gần như mục nát.



Trên trang sách, đầy những dòng chữ phức tạp như hoa văn.

Hắn không hiểu được nội dung nhưng nhớ rõ ràng kết cấu của loại chữ này hoàn toàn giống hệt với những ký tự trên lưng của Hoa Mộ Thanh!

Chính là bản gốc thực sự của Tứ Phương Chiến!

Người từng dịch Tứ Phương Chiến từ cổ văn Lan Nguyệt tại thành Tô Châu năm xưa đã sớm qua đời. Hậu nhân của ông chỉ tưởng đây là một cuốn du ký ngoại truyện, nên tùy ý để lại trong nhà.

Còn vì sao người đó lại hiểu cổ văn Lan Nguyệt, hay làm sao có được Tứ Phương Chiến thì chẳng còn ai biết nữa.

Tất cả manh mối đều đứt đoạn, chỉ còn một đầu mối duy nhất là Hoa Mộ Thanh.

“Cốc cốc.”

Có tiếng gõ cửa xe.

“Chủ tử, dùng chút gì đi ạ?”

Là giọng của Quỷ Tứ.

Mộ Dung Trần đặt quyển sách vào ngăn nhỏ bên trong xe ngựa, đáp khẽ: “Ừm.”

Quỷ Tứ chui vào xe, kéo theo một luồng gió lạnh.

Bên trong xe ngựa lại vô cùng ấm áp.

Hắn mở hộp thức ăn, bày biện đồ ăn lên bàn nhỏ, rồi lấy thêm một bình rư-ợu nhỏ, rót cho Mộ Dung Trần một chén.

Cung kính nói: “Chủ tử, rư-ợu này là thuộc hạ vừa mới mua ở thị trấn mà chúng ta đi qua. Là một loại rư-ợu hoa quả làm từ quả dâu tằm, thấy lạ nên đặc biệt mua về cho người nếm thử.”

Mộ Dung Trần vốn là người thích uống rư-ợu, nghe vậy gật đầu: “Ngươi có lòng rồi.”

Rồi hắn cầm lấy chén, uống cạn một ngụm.

Rư-ợu không nặng, vị lại ngọt và thơm.

Hắn khẽ cong môi cười, vừa định đặt ly xuống, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Đôi mắt đen sâu thẳm lập tức trở nên u ám như cú mèo trong đêm, hung hãn nhìn chằm chằm vào Quỷ Tứ…

Hắn giơ tay lên, liền giáng chưởng như sấm sét về phía Quỷ Tứ!



Quỷ Tứ lập tức quỳ rạp xuống đất, giọng run rẩy: "Chủ tử, ngàn vạn lần đừng vận nội lực..."

"Phụt!"

Nhưng đã quá muộn, Mộ Dung Trần phun ra một ngụm má-u tươi!

Bên ngoài, Quỷ Nhị và Quỷ Lục nghe thấy động tĩnh, cùng lúc xông vào, vừa bước qua cửa liền nhìn thấy Mộ Dung Trần ngã xuống, miệng đầy má-u, sắc mặt cả hai lập tức thay đổi!

"Chủ tử!"

"Chủ tử!"

Quỷ Lục lao tới đỡ lấy Mộ Dung Trần, còn Quỷ Nhị thì mặt mày lạnh tanh, giáng ngay một chưởng về phía Quỷ Tứ!

Quỷ Tứ không né tránh, nhận trọn một chưởng đó nộ-i tạ-ng lập tức bị tổn thương nghiêm trọng, loạng choạng một bước, rồi cũng phun ra một ngụm má-u!

Những Quỷ Vệ khác nghe động cũng lập tức chạy tới.

Chỉ nghe thấy giọng nói luôn bình tĩnh của Quỷ Nhị lúc này run rẩy hét lớn:

"Dừng xe! Nghỉ ngơi tại chỗ! Tăng cường cảnh giới trong vòng mười dặm!"

Đám Quỷ Vệ nhận ra có chuyện lớn, lập tức tản ra, bắt đầu chia nhau thực hiện chỉ thị theo hệ thống nghiêm ngặt của Ty Lễ Giám.

Tuyết trên không trung dần ngừng rơi, từng bông cuối cùng phủ lên chiếc xe ngựa sang trọng chín cánh sen. Con ngựa đen đứng phía trước xe khịt mũi, lắc nhẹ bờm.

Bên trong xe.

Sắc mặt Mộ Dung Trần trắng bệch như giấy, tựa người vào thành xe nhắm mắt nhưng không phải bất tỉnh.

Hắn mở mắt ra, ánh nhìn sâu thẳm như hồ nước tối lạnh, xoáy thẳng vào Quỷ Tứ: "Ngươi bị Liễu Như Thủy nắm được thóp gì?"

Quỷ Vệ tuyệt đối không dễ dàng phản bội hắn, dù có bị đe dọa đến tính mạng cũng tuyệt đối không hành động như thế này.

Chỉ có một khả năng duy nhất, hắn bị uy hi-ếp bởi thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng.



Quỷ Tứ chịu một chưởng của Quỷ Nhị, sắc mặt lúc này cũng vô cùng nhợt nhạt.

Hắn nhìn Mộ Dung Trần với ánh mắt đầy thất vọng và tủi hổ, rất lâu sau mới khàn giọng nghẹn ngào nói: "Điện hạ... thuộc hạ họ Lý, tên Cẩm. Phụ thân của ta... chính là Lý Chính Thông."

Quỷ Nhị và Quỷ Lục lập tức trừng mắt.

Ngay cả Mộ Dung Trần cũng biến sắc, song hắn chỉ im lặng nhìn Quỷ Tứ hồi lâu rồi trầm giọng nói: "Thì ra là ngươi..."

Lý Chính Thông chính là người năm xưa bồng Mộ Dung Trần chạy trốn khỏi tay quân truy sát, đưa hắn về hoàng thành.

Ông ta liều mạng cứu Mộ Dung Trần nhưng vì trọng thương, chỉ một năm sau đã qua đời. Bỏ lại người thê tử còn trẻ và người nhi tử chỉ vừa mới biết đi.

Mộ Dung Trần không có ký ức gì về người tên Lý Chính Thông ấy, nhưng lại vô cùng quen thuộc.

Vì năm hắn bảy tuổi, bị người khác đưa rời khỏi Đế Cực, suýt bị hại ch-ết. May mắn thay, được Tống Vân Lan tình cờ cứu giúp, lại được cho một số bạc, lang bạt sống sót và bái Thiên Âm lão tổ làm sư phụ, tu luyện được toàn bộ công phu Thiên Âm rồi trở về Long Quốc để điều tra chân tướng cái ch-ết của phụ mẫu năm xưa...

Hắn đã cái tên Lý Chính Thông từ lâu rồi, người này chính là ân nhân cứu mạng của hắn.

Hắn từng cố gắng tìm tung tích thê tử và hài nhi mà người ấy để lại, nhưng không tra ra được gì.

Giờ nghĩ lại, Quỷ Tứ dường như chính là xuất hiện vào lúc hắn đang điều tra chân tướng cái ch-ết của phụ mẫu năm xưa.



Thoáng cái, người này đã theo hắn... cũng đã mười năm rồi.

Quỷ Nhị đứng bên cau mày, ngoài Quỷ Nhất đã ch-ết trước đó, thì hắn, Quỷ Tam và Quỷ Tứ là những người theo Mộ Dung Trần từ sớm nhất.

Thật không ngờ, Quỷ Tứ lại đầu hàng Liễu Như Thủy, còn hạ độc Mộ Dung Trần!

Không nhịn được, hắn nói: "Nếu ngươi là nhi tử của Lý đại nhân, thì càng nên hiểu rõ mạng sống của chủ tử là thứ mà phụ thân ngươi đã lấy mạng mình đổi về! Ngươi phản bội chủ tử như vậy, ngươi nghĩ phụ thân ngươi dưới suối vàng có thể yên lòng sao?"

Dùng người đã khuất để trách cứ quả thực không hay, nhưng giờ đây Quỷ Nhị đã giận đến không thể kiềm chế.

Quỷ Lục thì không biết nhiều chuyện xưa, tuy cũng phẫn nộ nhưng phần nhiều là không thể tin nổi: "Chúng ta vẫn luôn nói ngươi đối với chủ tử rất khác, dù mồm mép có hơi giống nữ nhân nhưng tuyệt đối không phải loại người phản bội chủ tử.”

“Giờ ngươi lại cấu kết với Liễu Như Thủy để hại chủ tử, lẽ nào vì trách chủ tử khiến phụ thân ngươi ch-ết sớm sao?"

Quỷ Tứ lập tức trừng mắt: "Thuộc hạ không hề oán trách điện hạ một chút nào!"

"Vậy tại sao lại hạ độc chủ tử?"

"Đó... đó không phải là độc! Chỉ là một loại thuốc có thể khắc chế nội lực của điện hạ!"

"Đừng có ngụy biện! Nếu không phải độc, chủ tử sao lại phun má-u? Vốn dĩ nội lực của chủ tử đã có vấn đề, nay lại bị ngươi hại thêm một đòn như vậy, ngươi đúng là có lòng muốn gi-ết người!"

Phải nói rằng, trong thời khắc then chốt thế này, miệng lưỡi của Quỷ Lục lại vô cùng sắc bén.

Quỷ Tứ bị chặn họng đến đỏ cả mặt, cổ căng cứng, đôi mắt đầy giận dữ và uất ức, hắn gào lên: "Ta không có! Thuốc này chỉ khiến không thể vận nội lực! Liễu Như Thủy nói, chỉ cần thuộc hạ đưa điện hạ trở lại kinh thành giao cho nàng, nàng sẽ giải thuốc cho người!"



"Ngươi thật sự tin ả ta tốt bụng thế sao? Ta thấy ngươi đúng là ngu ngốc mới tin lời ả!"

"Ả tuyệt đối sẽ không làm hại điện hạ! Bởi vì... ả cần điện hạ giúp ả gi-ết Long Hậu!"

Lời vừa dứt, trong khoang xe im phăng phắc, không một tiếng động. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 410: Kế Sách
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...