Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 408: Thiên Hoàng

 
Dao Cơ vỗ tay, khen ngợi: “Nói hay lắm! Tuổi còn nhỏ mà đã có khí thế như vậy, sau này nhất định sẽ là nhân vật phi phàm!”

Không ngờ, Hoa Mộ Thanh lại lên tiếng: “Chỉ là... hình như Thần Vương từ sau mười bảy tuổi thì hoàn toàn bặt vô âm tín, phải không?”

“Ừm.”

Thanh Hoàng gật đầu: “Mười hai tuổi được phong làm Thần Vương, được trao quyền quản lý mọi việc lớn nhỏ trong đế đô. Dù không phải là chức vị tối cao nhưng lại nắm thực quyền. Ai cũng biết, khi Đế Cực còn trẻ, tiên hoàng từng để ông ấy quản lý đế đô một thời gian để tôi luyện bản lĩnh trị quốc. Dụ ý của Đế Cực rất rõ ràng. Nhưng cũng từ đó, lại có kẻ âm thầm giở trò, tung tin đồn rằng Thần Vương là con hoang, mẫu thân Tô Mộ đã ‘cắm sừng’ Tướng quân... Những lời đồn khó nghe ấy lan khắp đế đô, ai ai cũng biết.”



Lúc này đến cả Đỗ Liên Khê cũng phải cau mày: “Sỉ nhục thân mẫu của người ta, lại còn là người đã khuất, thật quá đáng!”

“Nếu là ta nghe được, ta vả cho mấy cái ch-ết luôn cái lũ miệng độc đó!” - Dao Cơ cũng tức giận không thôi.

Phúc Tử không dám lên tiếng, nhưng cũng gật đầu phụ họa.

Thanh Hoàng nhìn hai người, trong mắt thoáng một tia ôn hòa, rồi tiếp lời: “Đúng vậy, cho nên Thần Vương cũng không nhịn nữa. Sau đó liền xảy ra chuyện phi tần Nhu phi bị treo ngược lên trước cổng phủ Quốc tướng, phủ Quận vương cùng với vụ Hoàng Hậu bị ám sát.”

“Wow!”

Dao Cơ lại trầm trồ: “Thủ đoạn của Thần Vương thật không tầm thường! Vậy nên năm đó những kẻ tham gia hãm hại phụ mẫu của ngài ấy, chính là bọn họ?”

“Ừ.”

Thanh Hoàng gật đầu: “Có điều hắn ra tay quá tàn nhẫn, quá đẫm má-u, suýt nữa làm lung lay cả nền tảng triều đình. Một số người liền nhân cơ hội muốn dìm ch-ết hắn nhưng không ai ngờ, Đế Cực Quân sau một đêm trò chuyện cùng hắn, lại không hề trừng phạt. Ngược lại, Đế Cực còn ra tay thanh trừng toàn bộ những kẻ liên quan đến cái ch-ết của Tô Mộ và Dung Chỉ Qua, gi-ết sạch cả chín đời, lưu đày ngàn dặm. Ngay cả Hoàng Hậu cũng vì đã đưa gói thuốc gây xuất huyết cho Nhu phi mà bị phạt vào lãnh cung.”

“Từ đó, Thần Vương liền biến mất khỏi đế đô Long Quốc, không còn tung tích.”

Thanh Hoàng vừa dứt lời, Đỗ Liên Khê, Dao Cơ và Phúc Tử đều thở dài một hơi, mang theo vài phần ngậm ngùi.

Dao Cơ tò mò hỏi: “Nghe như Đế Cực rất yêu thương Thần Vương mà, sao Thần Vương lại không chịu ở bên ông ta, chờ ngày kế vị đại thống?”



Thanh Hoàng chỉ cười, không đáp.

Dao Cơ bị nụ cười đó làm đỏ bừng cả mặt, thầm nghĩ: “Thật là ch-ết người, sao ngoài Mộ Dung Trần ra, lại còn có người đẹp đến thế này…”

Lúc này, Hoa Mộ Thanh đang bế Thịnh Nhi, cũng lên tiếng hỏi: “Thanh… Vân có biết vì sao Thần Vương sau đó lại hoàn toàn biến mất không?”

Trong mắt Thanh Hoàng loé lên một tia u tối.

Vì sao lại biến mất ư?

Bởi vì... hắn đã giấu đi thân phận thật sự, lặng lẽ đến bên cạnh nàng rồi đấy.

Từ kiếp trước đến kiếp này, hắn vẫn luôn ở ngay trước mắt nàng.

Hắn khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Không biết.”

Dao Cơ có chút thất vọng, thở dài: “Người như vậy, chẳng lẽ lại đã ch-ết rồi sao? Vậy thì đáng tiếc quá…”

Thanh Hoàng mỉm cười, đổi chủ đề: “Lúc nãy có nhắc đến Liễu Như Thuỷ, thật ra kế hoạch của nàng ta chính là muốn tìm ra Thần Vương. Mà Đế Cực nhiều năm nay vẫn luôn nhẫn nhịn, không phát binh với các tiểu quốc khác, e là cũng vì lo lắng cho sự mất tích của Thần Vương, sợ nếu chiến hoả lan rộng sẽ tổn hại đến đứa con trai út này.”

Cuối cùng cũng quay lại chuyện chính nhưng Dao Cơ còn đang chìm đắm trong câu chuyện về Thần Vương, nghe xong câu này thì đầu óc vẫn còn hơi choáng váng.

Ngược lại, Hoa Mộ Thanh đã hiểu ra, Thần Vương là nhi tử của người nữ nhân mà Đế Cực yêu thương nhất. Năm xưa rốt cuộc vì lý do gì mà Tô Mộ lại mang thai con của Đế Cực, điều này giờ cũng không còn ai rõ. Nhưng xét từ mọi hành động trước kia, rõ ràng tình yêu thương mà Đế Cực dành cho đứa trẻ này đã vượt xa giới hạn bình thường của một người phụ thân. Từ việc mặc kệ hắn tàn sát toàn bộ hoàng thân quốc thích, cho đến việc bỏ mặc các tiểu quốc chỉ vì hắn rời đi.



Là tiếc nuối muốn bù đắp?

Hay là sự áy náy day dứt cần được chuộc lỗi?

Hoa Mộ Thanh đang âm thầm suy nghĩ thì bên cạnh, Đỗ Liên Khê đã cau mày hỏi: “Nàng ta tìm Thần Vương để làm gì? Báo thù cho mẫu thân ư?”

Thân mẫu của Liễu Như Thuỷ chẳng phải chính là Nhu phi - người bị Thần Vương treo ngược lên trước cổng phủ Quốc tướng đó sao?

Thanh Hoàng lại lắc đầu: “Nàng ta muốn lợi dụng Thần Vương quay về nước, để gi-ết một người.”

“Gi-ết ai?” - Đỗ Liên Khê hỏi dồn.

Thanh Hoàng lại lắc đầu: “Chưa tra rõ. Người của ta chỉ vô tình nghe được phần kế hoạch đó, chi tiết hơn nữa thì không thể điều tra ra được.”

Đỗ Liên Khê chìm vào suy nghĩ, trầm mặc.

Đúng lúc đang không hiểu nổi mấu chốt vấn đề, Hoa Mộ Thanh bỗng lên tiếng: “Liễu Như Thuỷ muốn tìm Thần Vương, lại còn ẩn danh núp sau lưng Hoa Tưởng Dung... Lẽ nào... Thần Vương có quan hệ gì với hoàng thất Đại Lý sao?”

Đỗ Liên Khê lập tức bừng tỉnh, điểm mấu chốt nàng vừa nghĩ mãi không ra, chính là ở đây!

Trong lòng Thanh Hoàng cũng thầm kinh ngạc, không hổ là nàng, chỉ một câu đã chạm trúng trọng tâm!

Bề ngoài không để lộ chút sơ hở nào, hắn chỉ chậm rãi nói: “Tạm thời chưa rõ, ta sẽ cho người điều tra thêm.”

“Cẩn thận một chút, Liễu Như Thủy… e rằng không đơn giản đâu.” - Hoa Mộ Thanh nhắc nhở.

Thanh Hoàng mỉm cười dịu dàng, khẽ gật đầu với nàng: “Đúng rồi, Mộ Thanh. Tối nay, đi cùng ta vào hoàng cung một chuyến nhé?”

“Sao vậy?” - Hoa Mộ Thanh lúc đó đang giành lại chiếc vòng trên tay Thịnh Nhi.



“Gặp Thiên Hoàng một chút.” - Ánh mắt Thanh Hoàng rơi vào chiếc vòng vô giá đó.

Lời vừa dứt, mấy người liền khựng lại.

Dao Cơ và Đỗ Liên Khê liếc nhìn nhau, trong lòng đều thầm thốt lên: ‘Người này sao lại biết về Thiên Hoàng?’

Hoa Mộ Thanh lại còn tin tưởng hắn đến vậy?

Hoa Mộ Thanh hơi nhíu mày: “Đã tìm được rồi sao?”

“Ừ.” - Thanh Hoàng gật đầu.

“Tình hình không mấy khả quan. Ta nghĩ… chỉ có nàng mới có thể khuyên được hắn. Trong cung hiện không an toàn, cần phải đưa hắn ra ngoài.”

Nghe vậy, lòng Hoa Mộ Thanh chợt trầm xuống.

Chỉ sợ... tình trạng của Thiên Hoàng thật sự rất tồi tệ.
__

Thế nhưng, dù cho Hoa Mộ Thanh có tưởng tượng thế nào đi nữa, nàng cũng không thể ngờ được, Thiên Hoàng lại bị người của Thanh Hoàng cứu ra từ đại lao tử hình của Hoa Tưởng Dung!

Người cuối cùng được đưa ra từ đó là Tố Cẩm.

Mà người có thể cứu người từ nơi ấy, chỉ có một mình Mộ Dung Trần.

Khoảnh khắc nhìn thấy Thiên Hoàng, điều đầu tiên Hoa Mộ Thanh nghĩ đến chính là: Năm đó, khi Tố Cẩm được Mộ Dung Trần cứu ra, chẳng lẽ cũng thảm đến mức như thế này sao?

Toàn thân đầy thương tích, má-u thịt nát bươm, gần như không còn nhìn ra hình dạng con người nữa…

Nàng run rẩy bước tới gần, nhưng trên cơ thể nhỏ bé của Thiên Hoàng đã tỏa ra mùi hôi thối tanh tưởi của sự thối rữa.

Nàng thấy rõ, đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi, trên người đầy vết thương bị tr-a tấ-n đến mức thịt nát rữa, lớp da mới mọc ra lại tiếp tục bị lột đi.

Má-u đã cạn khô, không còn chảy nổi, đóng vảy cứng trên từng vết thương tạo thành những mảng vỏ chai như đá.

Toàn thân nàng lạnh toát, cuối cùng cũng bước được đến bên cạnh Thiên Hoàng. Nàng run rẩy nhìn thân thể hắn muốn đưa tay chạm vào nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.



Một lúc lâu sau, đôi chân đột nhiên mềm nhũn loạng choạng lùi về sau một bước được Thanh Hoàng phía sau đỡ lấy vai.

Hắn không buông tay, chỉ khẽ nói bên tai Hoa Mộ Thanh: “Hiện giờ hắn không cho bất kỳ ai chạm vào, sợ khiến thương tích nặng thêm. Vì vậy chỉ có thể tạm thời bố trí hắn ở đây. Nơi này không ai lui tới, tạm thời vẫn còn an toàn.”

Hoa Mộ Thanh nhận ra nơi này là lãnh cung.

Trong căn phòng bên cạnh là những phi tần đã điên dại, đến cả cung nhân cũng chẳng buồn bước chân vào. Một nơi mà cả hoàng cung cũng gần như lãng quên nhưng Thanh Hoàng cũng đã nói rõ, chỉ là tạm thời an toàn.

Một khi Hoa Tưởng Dung phát hiện con át chủ bài quan trọng nhất trong tay mình đã biến mất, cộng thêm bên cạnh lại có Liễu Như Thủy trợ giúp, thì việc tìm ra Thiên Hoàng sẽ chẳng khó khăn gì.

Lần đầu tiên kể từ khi trọng sinh, Hoa Mộ Thanh cảm nhận được một nỗi phẫn nộ thiêu đốt ruột gan đến vậy!

Năm xưa khi nàng tìm thấy Thiên Hoàng, cậu bé ấy gầy đến mức chẳng khác nào một nhành củi khô.

Thế nhưng dù thân thể yếu ớt như vậy, đôi mắt kia lại như nhìn thấu cả nhân gian, lạnh lùng và thông tuệ, hoàn toàn không giống ánh nhìn của một đứa trẻ. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 408: Thiên Hoàng
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...