Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 401: Quá Khứ

 
Phương Phúc Bằng sợ đến tái mặt, cứ ngỡ mình vừa lỡ lời xúc phạm đến sinh mẫu của Thanh phi nương nương, khiến Cửu Thiên Tuế nổi giận, vội vàng không dám tỏ chút bất kính nào mà tiếp tục kể: “Vị... nương tử ấy, chính là sinh mẫu của Thanh phi nương nương. Vào năm Khai Nguyên thứ hai của triều Đại Lý, bà được mẫu thân của Hoa gia chuộc lại từ tay bọn bu-ôn ngư-ời, sau đó gả làm chính thê cho Hoa Phong. Không lâu sau thì mang thai, mười tháng sau sinh ra một bé gái, chính là Thanh phi nương nương. Khi Hoa Phong thi đỗ giải nguyên, Thanh phi nương nương chắc cũng đã khoảng... vâng, tính ra là tầm năm tuổi.”

Một bé gái năm tuổi như Hoa Mộ Thanh, chắc hẳn là đáng yêu như búp bê sứ, trắng trẻo xinh xắn.

Mộ Dung Trần nhớ đến Hoa Mộ Thanh đêm qua, trong lòng liền dâng lên một làn sóng cảm xúc.

Trong đầu không kìm được hiện lên dáng nàng nghiêng người nhìn mình, khẽ hỏi: “Ngài có... thích ta không?”

Khóe mắt hắn thoáng hiện một tia ý cười.

Mà bên kia, Phương Phúc Bằng vẫn tiếp tục kể: “Hồi đó đúng lúc Hoa Phong đắc ý nhất đời, không ít người muốn kết giao lấy lòng, tiểu nhân... cũng từng có ý thân cận.”

Vừa nói vừa dè dặt liếc nhìn Mộ Dung Trần: “Chỉ là... tên Hoa Phong đó mắt cao hơn đầu, chẳng thèm để ý đến đám thương hộ như chúng ta, ngày ngày chỉ lui tới với quan lại quyền quý. Lại còn thường xuyên đến mấy thanh lâu ven sông Tần Hoài, ngày nào cũng chè chén yến tiệc, múa hát đàn ca. Hồi ấy, không ít kỹ nữ nổi tiếng đều từng...”

Phương Phúc Bằng nói đến đây thì ngập ngừng, không tiện nói tiếp.

Nhưng Mộ Dung Trần sớm đã biết rõ phẩm hạnh của Hoa Phong, chỉ là một kẻ háo sắc tham danh, làm ra những chuyện đó cũng chẳng lấy gì làm lạ.



Phương Phúc Bằng lại kể tiếp: “Khi đó dân thành Dương Châu đều bàn tán, rằng Hoa Phong trông có vẻ là ngọc ngà sáng giá, nào ngờ nhân phẩm lại tồi tệ như vậy. Hắn tuy không công khai đính hôn với nhà quyền quý nào nhưng nữ nhân hắn thu nhận thì nhiều không đếm xuể, còn thê tử và nữ nhi trong nhà thì để ở đâu?”

Nói đến đây ông ta lại lắc đầu thở dài: “Sau đó, có một vị quý nhân từ kinh thành đến Dương Châu du ngoạn, lúc quay về liền hỏi Hoa Phong có muốn theo vào kinh học hành không. Hoa Phong chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức theo về kinh. Từ đó trở đi, chưa từng quay lại nữa.”

Ông ta ngẫm nghĩ rồi nói thêm: “Hình như là đến năm thứ ba sau khi hắn vào kinh, tin tức đỗ đạt cao của hắn được truyền về Dương Châu. Khi đó mọi người còn nghĩ thê tử và nữ nhi hắn cuối cùng cũng khổ tận cam lai, có thể vào kinh hưởng phúc. Không ngờ, một năm sau lại có người đến đón mẫu thân của Hoa Phong đi, còn để lại cho chính thê và trưởng nữ... một tờ hưu thư.”

Phương Phúc Bằng khi kể đến đoạn này thì hiếm khi để lộ vẻ mặt bất đắc dĩ xen lẫn thương xót: “Haizz... Đáng thương thay cho hai mẫu tử họ. Mất chỗ nương tựa, chẳng bao lâu liền bị đuổi ra khỏi nhà tổ Hoa gia, chỉ còn cách đến nương nhờ một trang trại hẻo lánh. Chưa đến cuối năm, người thê tử bị bỏ rơi ấy đã lâm trọng bệnh, đầu xuân năm sau thì qua đời. Để lại một đứa trẻ bơ vơ... Thật sự quá thê lương.”

Trên mặt Mộ Dung Trần thoáng hiện một tầng sát khí lạnh lẽo mỏng manh.

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nặng nề lạnh giá.

Phía sau, Phương Nhân Thư run cầm cập còn dữ hơn trước, còn Phương Phúc Bằng thì không hiểu mình lỡ lời chỗ nào sao lại khiến Cửu Thiên Tuế lập tức trở mặt như vậy, sống lưng lập tức lạnh buốt.

Chỉ nghe Quỷ Tam cất giọng: “Chuyện về Thanh Phi nương nương, ông biết rõ đấy.”

Phương Phúc Bằng nào dám giấu giếm, lập tức đáp: “Mấy chuyện trước kia trong thành, ai ai cũng biết cả. Còn về sau này... là vì trang trại năm đó mẫu tử Thanh Phi nương nương tá túc, đúng là... sản nghiệp dưới tên tiểu nhân.”



Đúng là trùng hợp đến khó tin, vậy mà lại hỏi đúng người. Nếu không nhờ Phương Phúc Bằng hôm nay đến cửa tạ lỗi, dù Quỷ Tứ có điều tra kỹ đến đâu e rằng cũng chưa chắc moi ra được manh mối gì.

Phương Phúc Bằng thấy sắc mặt Mộ Dung Trần vẫn âm trầm như cũ, vội vàng nói tiếp: “Tiểu nhân năm đó cũng từng nghe người quen trong kinh kể, Hoa Phong sau này ở kinh thành lại cưới thêm một vị thiên kim quyền quý. Trong lòng thấy không đành, nên mới để mẫu tử nương nương ở lại trang trại kia một thời gian. Không ngờ... Thanh Phi nương nương lại sớm mất mẫu thân. May mà... Hoa Phong vẫn chưa đến mức mất hết nhân tính, mấy năm sau có phái người đến đón nương nương về kinh. Nghĩ lại, chắc là cuối cùng nương nương cũng vượt qua khổ ải rồi.”

Khổ tận cam lai gì chứ, là càng khổ hơn thì có.

Quỷ Tam liếc nhìn Mộ Dung Trần, thấy hắn vẫn không tỏ thái độ gì, bèn suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: “Năm đó, người bán phu nhân cho Hoa gia, ngươi có thể điều tra được không?”

Phương Phúc Bằng phản ứng một chút mới hiểu “phu nhân” mà Quỷ Tam nhắc đến là chỉ mẫu thân đã khuất của Thanh phi nương nương.

Trong lòng ông ta âm thầm kinh hãi, xem ra Cửu Thiên Tuế rất xem trọng Thanh Phi nương nương!

Không dám tùy tiện hứa hẹn, chỉ dám cẩn trọng nói: “Hiệu bu-ôn ngư-ời đó vẫn còn, nếu điện hạ không gấp, xin cho tiểu nhân trở về dò hỏi ngay.”

Không ngờ, Mộ Dung Trần lại đứng dậy nói: “Bổn Đốc cũng muốn đi xem thử một chút.”

Phương Phúc Bằng kinh ngạc há hốc miệng, bị Tiền Đức Tài đang quỳ phía trước trừng mắt một cái mới giật mình, vội vàng gật đầu: “Vâng vâng, tiểu nhân... tiểu nhân sẽ dẫn đường cho Điện hạ ngay.”

Ông ta hấp tấp đứng dậy nhưng vì chân tê mà suýt ngã, loạng choạng đứng vững rồi không dám có thêm chút thất thố nào nữa, chỉ đành cúi đầu khom lưng dẫn đường.

Chuyến đi này kéo dài mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, đoàn người mới trở về.

Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi đến vậy.

Phương Phúc Bằng quả thật cũng có chút bản lĩnh, thông tin mà Quỷ Tứ điều tra bấy lâu vẫn chưa có manh mối, vậy mà lại bị hắn tìm ra.

Thì ra, người bu-ôn ngư-ời năm đó đúng là đã không còn sống nữa nhưng hắn từng có một người tình ở chốn hồng trần, thanh lâu kỹ viện tại Dương Châu.

Phương Phúc Bằng không tốn quá nhiều công sức liền tìm được người nữ nhân ấy và cẩn thận thẩm vấn.



Không ngờ, người nữ nhân kia lại thực sự còn nhớ chuyện năm xưa về một nàng tiểu thư xinh đẹp bị bán đi!

Thì ra, tên bu-ôn ngư-ời ấy ngoài việc buôn bán chính quy, thỉnh thoảng còn nhận các vụ buôn bán người qua đường dây ngầm.

Năm đó, hắn đi buôn nô tì từ nơi khác về lại Dương Châu không ngờ giữa đường lại gặp được một chủ tớ có vẻ ngoài vô cùng nổi bật.

Đặc biệt là vị tiểu thư kia, quả thực sắc nước hương trời, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng muốn xiêu lòng. Bao năm lăn lộn giang hồ, hắn chưa từng gặp người nữ nhân nào đẹp đến thế.

Lại thấy chủ tớ họ y phục rách rưới, trông vô cùng túng quẫn, rõ ràng là gặp biến cố.

Hắn liền nảy lòng tham.

Âm thầm tìm đến tiểu nha hoàn có vẻ lanh lợi kia, khuyên rằng nếu muốn sống sót thì chi bằng bán tiểu thư cho hắn, hắn sẽ cho nàng một khoản bạc, để nàng tự tìm nơi khác an thân mà sống.

Nha hoàn kia chưa suy nghĩ đến nửa tuần trà đã đồng ý.

Lén nhận lấy bạc, đưa cả giấy tờ tùy thân của tiểu thư cho tên bu-ôn ngư-ời, rồi bỏ theo một đoàn thương nhân lên phía Bắc, tiến kinh thành.

Còn tiểu thư kia, khi tên bu-ôn ngư-ời đến gặp và nói rằng nha hoàn đã bán nàng đi, tất cả giấy tờ tùy thân hiện đều nằm trong tay hắn…

Nàng lập tức đau khổ đến mức ngất xỉu.

Tên bu-ôn ngư-ời xưa nay chưa từng thấy mỹ nhân nào như vậy, trong lòng dấy lên thương cảm.

Hắn rất muốn mang nàng về nhà mình, ngày ngày ngắm nhìn dung nhan như tiên nữ ấy đó chẳng phải là niềm vui lớn nhất đời người sao!

Không ngờ, hắn còn chưa kịp ra tay thì lại bị mẫu tử Hoa gia trên đường từ núi trở về sau khi dâng hương bắt gặp.

Hoa Phong vừa nhìn đã trúng mắt nàng tiểu thư kia, liền nài nỉ mẫu thân bỏ tiền ra mua nàng về.

Tên bu-ôn ngư-ời tuy trong lòng tiếc nuối nhưng ngặt nỗi khi ấy Hoa Phong đã là tú tài, không thể không kiêng dè vài phần.



Hơn nữa, vì thân phận của nàng tiểu thư kia không rõ ràng, đường vào tay cũng chẳng chính đáng, hắn không dám truy cứu bèn hét giá thật cao rồi bán nàng đi lần nữa.

Chỉ là trong lòng vẫn thấy bất an, nên hắn không giao giấy tờ tùy thân của nàng tiểu thư cho Hoa gia, chỉ nói là bỏ quên ở nha môn, sẽ gửi đến Hoa phủ sau.

Nhưng về sau, Hoa phủ không cho người đến hỏi hắn liền tiện tay giấu giấy tờ ấy tại chỗ người tình của mình.

Về sau, Phương Phúc Bằng sai người đến lục soát phòng của người nữ nhân ấy, quả nhiên tìm ra được một tờ giấy tờ thân phận đã gần như mục nát thành tro bụi!

Trên đó là những dòng chữ mà người thường không thể nhận ra.

Nhưng Mộ Dung Trần thì đã từng thấy hình xăm trên lưng của Hoa Mộ Thanh, liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là cổ văn của Lan Nguyệt cổ quốc!

Giờ đây đã có thể xá-c định, mẫu thân của Hoa Mộ Thanh chính là Công Chúa Lan Tinh Tử, người đã trốn khỏi Lan Nguyệt cổ quốc năm xưa.

Mà Hoa Mộ Thanh, chính là hậu nhân của Lan Nguyệt cổ quốc!

Hình xăm trên người nàng chắc chắn là một bí mật nào đó chỉ hoàng tộc Lan Nguyệt mới biết đến!

Trên đường trở về Bồng Lai Các, sắc mặt Mộ Dung Trần vẫn u ám lạnh lùng như bao phủ bởi sương mù không ai dám mở miệng.

Chỉ có Quỷ Tứ nhẹ giọng nói: “Giờ thân phận của tiểu thư đã sáng tỏ. Điện hạ, nên sớm sao chép lại hình xăm trên người tiểu thư để tiếp tục hành sự.”

Phía sau, Quỷ Lục liếc nhìn Quỷ Tứ một cái, thầm nghĩ: ‘Chỉ có ngươi là to gan dám sai bảo chủ tử, chán sống rồi à!’

Quả nhiên, Mộ Dung Trần cau mày, gằn giọng: “Lắm lời!”

Quỷ Tứ lập tức sững người, vội vàng lùi về phía sau.

Vừa hay đứng bên cạnh Quỷ Lục và Quỷ Thập.

Quỷ Thập vốn không nghĩ nhiều, cũng chẳng sợ sắc mặt của Mộ Dung Trần lúc này, chỉ hiếu kỳ hỏi Quỷ Lục: “Lục ca, huynh nói Lan Nguyệt cổ quốc là đất nước của Nữ Hoàng, vậy… lão phu nhân đã mất, chẳng phải tiểu thư nhà ta chính là Nữ Hoàng Lan Nguyệt cổ quốc rồi sao?”

Quỷ Lục kinh ngạc nhìn Quỷ Thập. Mẹ nó! Ngươi lại phát hiện ra chuyện trọng đại thế này sao?!

Hắn liếc nhìn Mộ Dung Trần phía trước, cân nhắc một lúc rồi khẽ nói: “Cũng chưa chắc, Lan Nguyệt cổ quốc chưa chắc chỉ có mỗi một Công Chúa là Lan Tinh Tử…”



Quỷ Thập bĩu môi, tỏ vẻ không đồng tình: “Nhưng năm xưa chẳng phải chỉ có một mình Lan Tinh Tử liều ch-ết trốn ra được thôi sao? Đã được tiên đế Lan Hoàng ủy thác, chắc chắn không phải là Công Chúa tầm thường rồi.”

Quỷ Lục lập tức cứng họng, không nói được gì.

Quỷ Tứ ở bên cạnh khẽ cau mày, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “Tờ giấy tìm được khi nãy, e rằng không phải là giấy tờ tùy thân đâu.”

Quỷ Lục và Quỷ Thập đồng loạt quay sang nhìn hắn: “Vậy đó là gì?”

Quỷ Tứ đáp: “Có thể là chiếu thư truyền ngôi.”

“Hả?!”

Lần này, đến cả Mộ Dung Trần cũng khựng lại, đứng yên tại chỗ.

Quỷ Tứ điềm tĩnh nói tiếp: “Khi nãy ta nhìn thấy dưới cùng của văn thư đó có một con dấu mờ, hình dáng có vài phần giống với ngọc tỷ của Long Quốc.”

Hắn vừa nhắc đến Long Quốc, sắc mặt mấy tên Quỷ Vệ đều biến đổi len lén liếc nhìn Mộ Dung Trần.

Quả nhiên, Mộ Dung Trần cau mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.



Thế nhưng Quỷ Tứ không hề tỏ ra sợ hãi, vẫn điềm nhiên nói tiếp: “Nếu thứ đó thật sự là ngọc tỷ của Lan Nguyệt cổ quốc, thì rất có khả năng đúng là chiếu thư truyền ngôi. Lan Tinh Tử đã ch-ết, vậy thì tiểu thư… có lẽ chính là Nữ Hoàng kế vị của Lan Nguyệt.”

Hắn nhìn thẳng vào Mộ Dung Trần: “Điện hạ, ngài nên chuẩn bị từ sớm thì hơn.” 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 401: Quá Khứ
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...