Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 394: Từng Từng Lớp Lớp Âm Mưu
Lúc này, nét mặt Đỗ Thiếu Lăng mới lộ ra vài phần ý cười, nhưng ngay sau đó lại nghe Triệu Long Phi nói tiếp: "Chỉ là, mấy bộ tộc khác vẫn còn kiêng kỵ thế lực của Cửu Thiên Tuế, nên vẫn rất do dự."
Nét mặt Đỗ Thiếu Lăng lập tức trầm xuống.
Một lúc sau, hắn mới lạnh lùng cười, nói: "Gửi thư cho bọn chúng lần nữa, cứ nói rằng chỉ cần chúng phản bội Mộ Dung Trần, trẫm sẽ cho phép bọn họ được quyền tự trị trong ba năm!"
"Tuân chỉ!"
"Vâng!"
Sau khi dặn dò thêm vài câu, Đỗ Thiếu Lăng để lộ vẻ mỏi mệt, độc tố trong người vẫn chưa được giải cuối cùng vẫn là dày vò cả thân lẫn tâm.
Triệu Long Phi lập tức khom mình lui ra.
Trên nóc điện Ngự Thư Phòng, có một người lặng lẽ lướt đi nhanh chóng tiến về phía An Ninh Cung.
Cùng lúc đó, trong Hoa Dung Cung.
Hoa Tưởng Dung trực tiếp bước vào nội điện, có Liễu Như Thủy và Hàm Thúy theo sát phía sau.
Liễu Như Thủy thấy sắc mặt nàng, khẽ cười: "Sao vậy? Lại không thành công à?"
Hoa Tưởng Dung lại không để tâm mấy, chỉ khẽ lắc đầu: "Hiện giờ hắn càng ngày càng xa cách với bổn cung, cứ đợi đi, bổn cung không tin lần nào hắn cũng có thể thoát được!"
Liễu Như Thủy gật đầu: "Cách này tuy ngốc, nhưng một khi trúng kế thì chắc chắn không toàn mạng."
Hoa Tưởng Dung lạnh lùng cười khẽ, ngồi xuống mỹ nhân tháp, Hàm Thúy lập tức tiến lên xoa bóp chân cho nàng.
Thấy nàng vẫn không có vẻ gì vui mừng, Liễu Như Thủy lại hỏi: "Sao vậy? Chẳng lẽ lại thấy mệt mỏi? Có cần gọi tiểu lang quân của người đêm nay vào cung hầu hạ không?"
Hoa Tưởng Dung lập tức biến sắc, trừng mắt nhìn nàng.
Liễu Như Thủy bật cười, xua tay: "Yên tâm, chỉ cần không xung đột lợi ích với ta, ta tuyệt đối sẽ không động đến. Ngược lại là đệ đệ ta, nghe nói chuyến đi này gây không ít động tĩnh? Hôm nay người đến Ngự Thư Phòng, có nghe được gì không?"
Hoa Tưởng Dung nghe vậy liền biết nàng ta sớm đã biết hết cả rồi.
"Đã biết rồi còn hỏi bổn cung làm gì?"
Nàng khẽ vén lọn tóc mai, nghiêng người nói: "Mộ Dung Trần và Hoa Mộ Thanh chẳng phải là xuống phía Nam để tìm cách giải độc sao? Sao lại gây ra lắm chuyện như vậy?"
Liễu Như Thủy khẽ cười: "Chẳng lẽ người không biết, đệ đệ ta thực chất là người thế nào sao?"
Nghe thấy hàm ý giễu cợt trong lời nói ấy, sắc mặt Hoa Tưởng Dung liền sa sầm: "Tính cách của Cửu Thiên Tuế mà cũng là thứ ngươi có thể đoán được sao? Nực cười!"
Hắn thông minh như yêu nghiệt, biến hóa khôn lường.
Hắn vừa là thần tiên trên trời, vừa là la sát dưới địa ngục.
Hắn là người mà nàng khao khát chiếm hữu suốt cả cuộc đời.
Liễu Như Thủy bật cười khẽ, không tiếp tục chủ đề về việc rốt cuộc Mộ Dung Trần là người thế nào, mà chuyển hướng, mỉm cười nói: “Nương nương có biết, lần này Mộ Dung Trần đưa Thanh Phi muội muội của người xuống phía Nam, còn làm thêm chuyện gì nữa không?”
“Làm gì cơ?”
“Ồ. Hắn để đại quân ở lại phía sau, còn bản thân thì đưa Hoa Mộ Thanh đi trước, lại còn lấy thân phận… đôi phu thê son trẻ mới cưới để che mắt thiên hạ.”
“Ngươi nói gì?!”
Hoa Tưởng Dung lập tức bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nứt toác trừng trừng nhìn Liễu Như Thủy. Hàm Thúy bị nàng đẩy ngã xuống đất nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, lập tức đứng dậy.
Liễu Như Thủy vẫn ung dung mỉm cười, thậm chí còn cười cợt trào phúng: “Nương nương chẳng phải đã nghe rồi sao? Hay là cần ta nói lại lần nữa?”
Nói rồi, nàng lại khẽ cười như lẩm bẩm một mình: “Nghe nói, đệ đệ ta đối với muội muội của người kia, quả thật là muôn phần cưng chiều. Sợ nàng lạnh, sợ nàng mệt… hai người lại đẹp như tiên đồng ngọc nữ, khiến ai nhìn thấy cũng phải tấm tắc khen ngợi: thật là một đôi phu thê xứng đôi vừa lứa…”
“Rầm!”
Hoa Tưởng Dung hất tung chiếc ghế thấp bên cạnh, nghiến răng ken két hét lên: “Hoa Mộ Thanh!”
Nàng nghiến từng chữ đầy căm hận, như thể muốn đem cái tên kia băm vằm thành trăm mảnh.
Liễu Như Thủy nhìn bộ dạng méo mó vì tức giận của nàng ta thì càng cười rạng rỡ hơn.
__
Trên mặt sông, một con thuyền khách chạm trổ tinh xảo đang lướt nhẹ, Hoa Mộ Thanh bất chợt “hắt xì” một cái kéo chặt áo choàng, cảm thấy hơi lạnh.
Vừa định xoay người vào trong khoang, thì Mộ Dung Trần từ bên cạnh bước đến khẽ đặt tay lên trán nàng, vẻ không vui trách mắng: “Gió lạnh trên sông thế này, còn đứng đây chịu rét. Nếu bệnh rồi thì chẳng phải lại bắt ta phải chăm sóc nàng sao?”
Trong lời nói đầy vẻ khó chịu.
Hoa Mộ Thanh lại ngẩng mắt nhìn hắn, rồi bắt chước dáng vẻ của hắn cong môi cười nhẹ: “Chẳng lẽ… không được sao?”
Không được điều gì? Là không được bị cảm lạnh? Hay là không được để hắn chăm sóc?
Hoa Mộ Thanh chẳng những không tránh, còn cười càng rạng rỡ: “Điện hạ lại đổi cách xưng hô rồi à? Không phải nên gọi là… phu quân sao?”
“…”
Mộ Dung Trần im lặng hai nhịp thở, rồi đột nhiên quay sang quát: “Linh Nhị, đỡ nàng vào trong!”
Lâm Nhi lập tức bước tới.
Hoa Mộ Thanh bĩu môi một cái chẳng buồn phản ứng, tự mình quay lưng bước vào khoang thuyền.
Không ai nhìn thấy, phía sau tấm rèm vành tai của Mộ Dung Trần lại hơi ửng đỏ.
Hắn nhìn bóng dáng vừa khuất sau rèm, đột nhiên vung tay lên mặt nước sông lập tức nổi sóng, gợn lên từng đợt!
“Nha đầu ch-ết tiệt! Dám trêu chọc Bổn đốc! Đợi sau khi giải độc xong, xem ta có nuốt sống nàng hay không!”
Hắn nghiến răng nói.
Ở đầu thuyền, hai bóng đen lướt nhanh từ mặt sông lên, quỳ một gối trước mặt Mộ Dung Trần.
Người đi đầu chính là Quỷ Nhị, kẻ đã lâu không xuất hiện: “Chủ tử, vụ án mỹ nhân ngư ở Đông Sơn thành đã giao cho Đại Lý Tự tiếp quản.”
Vẻ mặt Mộ Dung Trần lập tức trở lại lạnh lùng như thường, khẽ gật đầu: “Ừm, đứng lên đi.”
Cả hai cùng đứng dậy.
Người bên cạnh Quỷ Nhị chính là Quỷ Tứ, vừa mới trở về sau chuyến đi, trên mặt phủ đầy bụi đường thể hiện rõ sự vất vả.
Tuy vậy, hắn không để lộ vẻ mệt mỏi, từ trong ngự-c lấy ra một phong thư, cung kính dâng lên: “Chủ tử, đây là tin tức người của Tuyên Vương điện hạ tra được về tung tích của Lan Tinh Tử.”
Mộ Dung Trần mở ra, liếc nhanh qua: “Vậy là người nữ nhân ở Tây Thị không lừ-a ta? Nơi Lan Tinh Tử xuất hiện cuối cùng… là Dương Châu?”
Quỷ Tứ gật đầu: “Thuộc hạ sau khi nghe tin, từng lén điều tra ở Dương Châu. Nhưng kẻ môi giới từng bán Lan Tinh Tử năm đó đã bị La Đức Phương sai người ám sát vài năm trước.”
“Vậy là... chẳng tra ra được gì cả?” - Mộ Dung Trần hỏi.
Quỷ Tứ lại quỳ xuống: “Thuộc hạ thất trách, xin chủ tử trách phạt.”
Mộ Dung Trần không đáp, chỉ nhìn tờ giấy mỏng trên tay, trầm ngâm hồi lâu rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, lẩm bẩm: “Quê cũ của Tiểu Hoa... hình như cũng chính là Dương Châu?”
Quỷ Nhị sững người, sau đó dường như hiểu ra điều gì trong suy nghĩ của chủ tử.
Hắn do dự hỏi: “Chủ tử, có nên nói cho tiểu thư biết mục đích thật sự của chuyến đi này không?”
Mộ Dung Trần hiếm khi lộ vẻ phân vân nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Nếu nàng không phải hậu nhân của Lan Nguyệt thì thôi, còn nếu đúng là… vẫn là đừng để nàng biết thì hơn.”
“Nhưng mà…”
Quỷ Nhị nghĩ một lúc, vẫn nói: “Tiểu thư thông minh như thế, nếu phát hiện ra chủ tử có ý lợi dụng nàng, e là hiểu lầm càng sâu thêm.”
Mộ Dung Trần liếc qua, Quỷ Nhị lập tức cúi đầu: “Thuộc hạ lỡ lời.”
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 394: Từng Từng Lớp Lớp Âm Mưu
10.0/10 từ 44 lượt.
