Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 370: Dạ Minh Châu

 
“Hửm? Nói thế là sao?”

Hoa Mộ Thanh nhìn điểm tâm trước mặt, cảm thấy khá thú vị vì chưa từng thấy qua, vừa ngắm vừa hỏi tiểu nhị dâng trà.

Tiểu nhị cười đáp: “Phu nhân, đây là bánh mã thầy, mềm mại tan chảy trong miệng. Còn đây là bánh sầu riêng, được làm từ một loại trái cây hiếm có ngoài hải đảo, chỉ ở Đông Sơn thành mới có, là món ngon hiếm thấy. Ăn kèm với trà thì tuyệt hảo, mời phu nhân nếm thử xem?”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, gắp một miếng bánh sầu riêng, vén nhẹ tấm khăn sa trên mặt rồi đưa vào miệng.

Tiểu nhị bên cạnh vội cụp mắt, không dám ngước nhìn nhưng Mộ Dung Trần thì lại nhìn rất rõ.

Dưới lớp khăn mỏng manh che hờ, lộ ra nửa chiếc cằm thon thả cùng đôi môi hồng như cánh đào.




Khi ăn, đôi má khẽ phồng lên, cử động nhẹ nhàng mềm mại.

Rõ ràng là một cô nương dịu dàng đáng yêu nhưng dáng vẻ điềm tĩnh cúi đầu thưởng thức kia, rơi vào mắt hắn lại mang theo sự mê hoặc khiến người ta khó lòng dứt ra được.

Rõ ràng nàng chẳng hề liếc nhìn hắn lấy một lần nhưng Mộ Dung Trần lại có cảm giác, từng cử chỉ, từng hơi thở, từng cái cúi đầu của nàng… đều như đang câu dẫn chính mình.

Ngón tay đang đặt trên bàn của hắn bất giác hơi cong lại, ánh mắt dài hẹp mang chút tà khí cũng khẽ nheo lại.

“Vậy… vừa nãy ngươi nói dạ minh châu thế nào ấy nhỉ?”

Hoa Mộ Thanh ăn một miếng bánh sầu riêng, gật đầu cũng không thấy ngon hơn mấy món ở kinh thành là bao nhưng vẫn lễ phép, rồi quay sang hỏi lại tiểu nhị.

Tiểu nhị mỉm cười đáp: “Dạ minh châu đúng là vật quý hiếm. Tiểu nhân nói câu mạo phạm, e rằng đến cả đương kim Hoàng Thượng cũng chưa chắc từng thấy được báu vật như vậy.”

Hoa Mộ Thanh khẽ cong môi cười, quả thật đúng là thế.

Nụ cười ấy khiến đôi mắt nàng như phủ lên một tầng sương mai long lanh, ánh nhìn ấy khẽ lay động khiến tiểu nhị thoáng nhìn một cái liền như hồn siêu phách lạc.

Lần này không đợi Mộ Dung Trần ra hiệu, hắn đã vội cúi gằm mặt xuống không dám ngước lên nhìn thêm dù chỉ một lần.

Do cần phải che giấu thân phận, Lâm Nhi đã chải cho Hoa Mộ Thanh kiểu tóc tân nương. Lại thêm tấm khăn sa che mặt, cùng với chiếc mũ trùm đã tháo xuống, nhìn nàng quả thực như một thiếu phụ mới cưới.

Vì vậy, tiểu nhị đương nhiên cho rằng hai người trong phòng này là đôi phu thê son trẻ mới thành thân.

Quả đúng là một đôi trời sinh, chỉ thoáng nhìn thôi cũng đủ biết không phải người bình thường.

Đặc biệt là người nam tử kia, khí chất và phong thái toát ra trên người, quả thực cao quý hơn bất kỳ nhân vật lợi hại nào mà tiểu nhị từng gặp, không biết hơn bao nhiêu lần!



Vì vậy, khi nói chuyện, hắn vẫn luôn giữ thái độ cẩn trọng và cung kính.

Ban đầu, có Mộ Dung Trần ngồi cạnh khiến hắn hơi sợ hãi, nhưng vị tiểu nương tử này lại có vẻ rất dễ gần.

Thấy Hoa Mộ Thanh mỉm cười, dù không dám ngẩng đầu nhìn nữa nhưng hắn vẫn tiếp tục nói: “Viên dạ minh châu đó là của thành chủ đại nhân Đông Sơn thành chúng ta.”

“Ồ?”

Hoa Mộ Thanh chưa từng nghe nói Đông Sơn thành còn có một vị thành chủ.

“Nơi này không phải thuộc quyền quản lý của quan phủ sao? Thành chủ... chẳng lẽ là kiểu địa chủ sao?”

Tiểu nhị cười, lắc đầu rồi giải thích: “Ừm, nói gần đúng là vậy cũng được. Viên dạ minh châu kia là vật được thành chủ dâng tặng. Toàn bộ đại lễ tế thần lần này cũng do thành chủ đích thân chủ trì, mọi chi phí đều là do người bỏ ra. Dân chúng ở đây ai ai cũng cảm kích thành chủ đại nhân, làm gì có ai dám thèm khát đến đồ của ông ấy chứ.”

Hèn gì khi nãy hắn nói mình là người ngoài.

Hoa Mộ Thanh ban đầu cứ nghĩ người ta không để tâm đến viên dạ minh châu là vì thấy nó không quý hiếm. Ai ngờ, hóa ra là vì trong lòng ai nấy đều mang ơn một vị “đại thiện nhân”?

Mộ Dung Trần khẽ cong môi cười, liếc Hoa Mộ Thanh một cái.

Chỉ thấy trong mắt nàng, sự kinh ngạc lúc đầu đã sớm rút đi, thay vào đó là một tầng ý vị thâm sâu rất khó đoán.

Nàng liếc nhìn tiểu nhị, khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy.”

Mộ Dung Trần cười khẽ mà không thành tiếng. Tiểu nha đầu này, quả thật là lanh lợi.



Hắn liếc mắt ra hiệu cho Lâm Nhi.

Lâm Nhi lập tức bước tới, đưa cho tiểu nhị một thỏi bạc, hắn vội vàng cảm ơn rối rít rồi lui ra ngoài.

Quỷ Tam và Quỷ Lục đứng canh giữ ngoài cửa.

Hoa Mộ Thanh tháo khăn che mặt, nâng tách trà lên, liếc nhìn ly trà trước mặt, khẽ cười: “Điện hạ thấy… tiểu nhị kia có dụng ý gì không?”

Lại không gọi “phu quân” nữa rồi.

Mộ Dung Trần bĩu môi tỏ vẻ mất hứng: “Vậy nương tử nghĩ sao?”

Hoa Mộ Thanh khựng lại một chút, liếc nhìn hắn, rồi lắc đầu: “Hắn tưởng ta là một tiểu cô nương ngây thơ chưa từng bước ra khỏi cửa, ta dễ lừ-a gạt vậy sao? Đối mặt với một báu vật như thế, có thể thật sự không động lòng à? Ta chưa từng thấy ai như vậy.”

Về sự thấu hiểu lòng người, không ai nhìn rõ hơn Hoa Mộ Thanh.

Cảm kích sao?

Hoa Mộ Thanh chỉ biết rằng, người lương thiện thường bị người khác bắ-t nạ-t.

Nông dân cứu con rắn, kết quả rắn làm gì? Quay lại cắn một cái, khiến ông ta mất mạng nơi suối vàng.

Dân làng đã che chở cho lũ sói, vậy lũ sói đã làm gì?

Chúng kéo đến một bầy đồng loại, rồi nuốt chửng dân làng vào bụng.

Lòng người… thật ra cũng chẳng khác gì súc sinh.

Những kẻ có thể làm ngơ như không thấy, chỉ có hai loại.

Một là khinh thường, ví như Mộ Dung Trần, coi vạn vật như cỏ rác, thế gian như trò đùa.

Hai là sợ hãi, không dám mơ tưởng đến, nếu không sẽ chuốc lấy kết cục mất mạng thậm chí còn đáng sợ hơn cả cái ch-ết.

Nàng rõ ràng đã thấy rất nhiều người, khi đi ngang qua đàn tế lễ kia, đều bất giác dừng chân nhìn nhưng vừa đến gần lại lập tức né tránh ánh mắt.



Cứ như thể thứ mà họ thấy không phải báu vật, mà là thứ gì đó đáng sợ, vội vàng tránh xa.

Thế nhưng, vẻ mặt họ lại không giống như đang thực sự sợ hãi, cả con đường vẫn náo nhiệt tưng bừng.

Đó chính là điểm khiến Hoa Mộ Thanh hơi nghi hoặc, cũng vì vậy mà vừa rồi mới hỏi tiểu nhị kia.

Thế nhưng, lời nói của tiểu nhị lại khiến nàng nhận ra một điều khác.

Nàng liền khẽ cười, thấp giọng nói: “Có người muốn khiến chúng ta tin rằng vị thành chủ kia là một người vô cùng tốt? Vì sao chứ?”

Vừa nói, nàng vừa liếc sang Mộ Dung Trần.

Ánh mắt ấy như chiếc móc câu nhỏ, phối cùng vẻ mặt thanh lãnh kiều diễm mê hoặc hệt như lần đầu tiên họ gặp nhau ở kinh thành.

Mộ Dung Trần bật cười, khẽ gõ tay xuống bàn, nhìn về đàn tế bên ngoài cửa sổ: “Từ lúc rời khỏi Nghênh Tiên Lâu đến đây, đừng nói với bổn đốc rằng nàng chẳng nhận ra điều gì.”

Giọng điệu hắn vẫn nhẹ nhàng như thường, nhưng trong đó lại mang theo sự lãnh đạm và âm trầm đặc trưng của hắn.

Nghe vậy, Hoa Mộ Thanh chỉ cúi đầu mỉm cười, giọng nhẹ nhàng uyển chuyển: “Vậy… điện hạ không định giấu ta điều gì sao?”

Hai người rõ ràng đều đang mỉm cười nhưng trong lời nói lại mang theo khí thế như gươm tuốt khỏi vỏ, đâ-m thẳng vào nhau!

Quỷ Tam và Quỷ Lục đã sớm quen với cảnh này.

Chỉ có Lâm Nhi là vẫn còn hơi ngỡ ngàng, rõ ràng một khắc trước còn chuyện trò vui vẻ, sao chớp mắt đã như đao kiếm giấu trong nụ cười rồi?

Với Mộ Dung Trần thì nàng đã quen từ lâu, dù sao cũng đã theo hắn nhiều năm rồi nhưng Hoa Mộ Thanh…



Vậy mà cũng có thể bình tĩnh đón nhận khí thế từ hắn mà không lộ một tia sơ hở. Quả nhiên… đúng là người lọt được vào mắt chủ tử.

Trong lòng Lâm Nhi vô cùng kinh ngạc nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt thản nhiên, mắt cúi thấp, không hề có biểu cảm gì.

“Hửm.”

Mộ Dung Trần bật cười trầm thấp một tiếng: “Nàng phát hiện ra từ khi nào?”

Hoa Mộ Thanh không động đậy hàng mi, chỉ khẽ cong môi: “Ta ngu muội, mãi đến khi nghe tiểu nhị nhắc đến hai chữ ‘thành chủ’, mới cảm thấy có điều bất ổn.” 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 370: Dạ Minh Châu
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...