Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 315: Tố Cẩm Mất Tích

 
Hàm Thúy quay đầu lại, liền thấy Trữ Nguyên Xuân mỉm cười nói với Hoa Tưởng Dung: “Nương nương, người như thế, chẳng phải là một cơ hội tuyệt vời sao? Người không định nắm lấy cho tốt à?”

Hoa Tưởng Dung sững người, sau đó như có điều suy nghĩ mà nhìn Trữ Nguyên Xuân: “Ngươi có kế sách gì?”

Trữ Nguyên Xuân khẽ cười, ghé sát tai Hoa Tưởng Dung thì thầm vài câu.

Hoa Tưởng Dung nghe xong, liếc nhìn nàng một cái, lát sau khẽ cười gật đầu: “Rất tốt, vậy việc này giao cho ngươi. Hoa Mộ Thanh và Tố Cẩm, ta muốn hai ả đó sống không bằng ch-ết!”

Trữ Nguyên Xuân mỉm cười cúi người hành lễ: “Xin nương nương yên tâm.”



Nhưng trong đôi mắt đang cúi thấp kia, lại ánh lên một tia độc ác, Tố Cẩm à Tố Cẩm, năm đó ngươi trốn thoát khỏi tay ta, bây giờ… ngươi còn trốn nổi nữa sao?
__

Sáng hôm sau.


Hoa Mộ Thanh vừa thức dậy đã thấy trời u ám, mây đen cuồn cuộn, có vẻ sẽ nổi gió, đổi trời.

Nàng suy nghĩ một chút, rồi dặn dò Xuân Hà: “Ngươi dẫn theo Tố Cẩm, đến lãnh cung đón Đại Hoàng Tử về đây.”

Xuân Hà bỏ việc đang làm dở, do dự nói: “Nhưng mà… thánh chỉ còn chưa ban xuống…”

Hoa Mộ Thanh phất tay: “Không sao, cứ đi đón về, chẳng ai dám nói gì đâu.”

Rồi nàng lại hướng ra ngoài gọi: “Tiểu Trác Tử, nhóm địa long lên đi, chiều nay chắc sẽ có tuyết rơi, đừng để Thịnh Nhi bị lạnh.”

Hai câu sau, giọng nàng dịu xuống, như đang tự lẩm bẩm với chính mình.

Xuân Hà thấy nụ cười trên gương mặt nàng, trong lòng cũng cảm thấy vui thay.

Đang định đi tìm Tố Cẩm thì chợt nhớ đến lần đi săn mùa thu trước kia, giữa Hoa Mộ Thanh và Mộ Dung Trần đã nảy sinh khoảng cách.

Nàng cũng muốn thử dò xét lòng Hoa Mộ Thanh, liền giả vờ lơ đãng nói một câu: “Nếu Đại Hoàng Tử đến đây rồi, e rằng Cửu Thiên Tuế sau này cũng thường xuyên đến thăm đấy.”

Một câu nói khiến động tác lật sách của Hoa Mộ Thanh khựng lại.



Nhưng ngay sau đó, nàng lại tiếp tục lật sang trang khác như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nói: “Đến thì đến thôi, liên quan gì đến ta chứ.”

Xuân Hà để ý động tác của nàng, lại nghe những lời cố tỏ ra dửng dưng kia, trong lòng khẽ thở dài rồi xoay người bước ra ngoài.

Trong phòng, Hoa Mộ Thanh từ từ đặt sách xuống, ngẩn người một lúc.

Rồi chợt quay đầu nhìn ra cửa sổ, Tiểu Trác Tử đang vui vẻ chạy qua chạy lại ngoài sân, Phúc Tử đứng dưới mái hiên vừa giúp việc vừa mắng hắn hậu đậu, Quỷ Tam thì đứng bên cạnh giúp đỡ cả hai, mỗi lần nhìn Phúc Tử, ánh mắt lại dịu dàng hơn hẳn.

Thật sự là một khung cảnh tươi đẹp.

Chỉ tiếc rằng, nơi nàng đang ở… lại là hoàng cung.

Nàng khẽ cười tự giễu, lắc đầu rồi tiếp tục cầm sách lên đọc, nhưng mới lật được vài trang Xuân Hà và Tú Hỷ bỗng nhiên bước vào, ánh mắt hai người đều thấp thoáng vẻ ngờ vực và lo lắng.

Hoa Mộ Thanh nhìn thấy vẻ mặt của họ, lập tức đặt sách xuống: “Có chuyện gì vậy?”

Xuân Hà và Tú Hỷ liếc nhau một cái, Xuân Hà lên tiếng: “Tiểu thư, Tố Cẩm… không thấy đâu cả.”

Hoa Mộ Thanh lập tức ngẩng đầu: “Sao lại thế?”

Tú Hỷ nhíu mày nói: “Tố Cẩm xưa nay vốn quen dậy sớm. Sáng nay khi nô tỳ thấy nàng ấy thức dậy như thường, cũng không để ý gì. Nhưng vừa rồi Xuân Hà đến tìm thì mới nhận ra, từ lúc thấy nàng ấy dậy sớm đến giờ đã hơn một canh giờ, vậy mà hoàn toàn không thấy tung tích gì cả!”

Tố Cẩm vì gương mặt được cả hoàng cung đều biết đến nên xưa nay vẫn thích ở yên trong Du Nhiên Cung, hiếm khi ra ngoài.

Vậy mà hôm nay lại đột ngột biến mất suốt ngần ấy thời gian, nhất định đã xảy ra chuyện!

Hoa Mộ Thanh đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài: “Dẫn ta đến phòng nàng ấy xem.”

Người không thể tự nhiên biến mất được.

Mọi người vội vã kéo đến phòng Tố Cẩm, ngay cả Phúc Tử và vài người khác cũng bị kinh động, lần lượt đi theo sau.

Phòng của Tố Cẩm được bài trí vô cùng đơn sơ. Rõ ràng nàng có tài thêu đỉnh cao thiên hạ, vậy mà ăn mặc, đồ dùng lại vô cùng mộc mạc, đến cả chiếc khăn tay cũng chỉ thêu một đóa hoa gạo giản dị.

Hoa Mộ Thanh bất giác nhớ lại sự vụng về trước kia của nàng ấy, những nỗi đau đã trải qua, và cả bao lần thoát ch-ết trong gang tấc.



Nhìn căn phòng tĩnh lặng, vắng lặng đến ngột ngạt này, lòng nàng chợt thấy chua xót.

Vừa đảo mắt một vòng, bỗng thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ đặt ở đầu giường.

Nàng đưa tay cầm lên, Xuân Hà lập tức bước tới đỡ lấy.

Hoa Mộ Thanh mở chiếc hộp ra, sắc mặt lập tức thay đổi!

Bên trong là chiếc mặt nạ da người mà Tố Cẩm vẫn hay dùng!

Người thì không thấy đâu, đến cả mặt nạ cũng để lại!

Tố Cẩm dù ở trong Du Nhiên Cung cũng luôn đeo mặt nạ, chỉ khi ở phòng của Hoa Mộ Thanh mới có lúc tạm tháo xuống nghỉ ngơi đôi chút.

Nàng ấy luôn cẩn trọng từng bước, tuyệt không để lộ sơ hở, càng không muốn làm liên lụy đến Hoa Mộ Thanh.

Vậy mà giờ đây, mặt nạ vẫn còn đây… mà người thì chẳng thấy đâu!

Ngón tay Hoa Mộ Thanh siết chặt lại, lập tức quay người quát lớn: “Quỷ Tam! Đi tìm Cửu Thiên Tuế, điều động Quỷ Vệ! Dù có lật tung cả hoàng cung này lên, cũng phải tìm được Tố Cẩm cho ta! Mau!”

Sắc mặt Quỷ Tam trở nên nghiêm nghị, lập tức lao đi như tên bắ-n.

Sắc mặt Xuân Hà tái nhợt: “Tiểu thư, chẳng lẽ Tố Cẩm đã gặp chuyện gì rồi sao?”

Hoa Mộ Thanh nhíu chặt mày, chậm rãi bước ra khỏi phòng Tố Cẩm, ánh mắt lướt một vòng quanh Du Nhiên Cung, dừng lại thoáng chốc trên những cung nhân đang đi lại xung quanh.

Tú Hỷ khẽ nói: “Tiểu thư, để nô tỳ xử lý đám người này.”

Phúc Tử hiếm khi hiểu ý nhanh như thế, lập tức gằn giọng đầy hung ác: “Ta muốn xem thử là tên chó nào to gan tiết lộ chuyện Tố tỷ tỷ rời cung!”

Hoa Mộ Thanh khẽ gật đầu, giọng lạnh như băng: “Đến lúc cần thiết, không cần nương tay.”

Tú Hỷ gật đầu nhận lệnh, Phúc Tử cười nhạt một tiếng, xắn tay áo, đi theo sau.

Xuân Hà đứng bên do dự chốc lát rồi thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, có nên báo tin cho người bên cạnh Hoàng Thượng... Dao Cơ cô nương không?”



Xem ra chuyện Ám Phượng, có lẽ Xuân Hà đã sớm đoán được phần nào.

Hoa Mộ Thanh trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu: “Bảo nàng ấy tìm một lý do để đến gặp ta.”

Xuân Hà đáp lời, nhanh chóng rời khỏi cung.

Hoa Mộ Thanh đứng ở cửa phòng Tố Cẩm, từ từ siết chặt bàn tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời bị những bức tường cao trong viện cắt thành một mảnh nhỏ chật hẹp, bí bách.

Dù đông này nắng có đẹp đến đâu… vẫn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, nghẹt thở.

Tố Cẩm… tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
__

Tại điện phụ Hoa Dung Cung.

Tố Cẩm nằm rạp trên mặt đất, ho khan dữ dội rồi phun ra một ngụm má-u tươi.

Trữ Nguyên Xuân ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, cười tàn nhẫn, vung vẩy một con trùng nhỏ màu đen trong tay: “Tố Cẩm muội muội à, cần gì phải gắng gượng như vậy? Tuy muội chưa từng đích thân nếm qua, nhưng chẳng phải cũng đã từng chứng kiến thủ đoạn của ta rồi sao? Hôm nay... thật sự muốn tự mình trải nghiệm một phen sao?”

Con trùng nhỏ ấy bốc lên một mùi hôi thối ghê tởm.

Tố Cẩm lại ho sặc mấy tiếng, ngẩng đầu nhìn lên chính điện, nơi Hoa Tưởng Dung đang thảnh thơi nhấp trà, vẻ mặt điềm nhiên như không có gì xảy ra.

Nàng nghiến răng, đầy căm phẫn, nhổ phì một ngụm má-u lẫn đờm về phía Hoa Tưởng Dung!

Hoa Tưởng Dung khẽ nhướng mi nhìn thoáng qua, rồi lại cúi đầu, tiếp tục ung dung uống trà.

Hàm Thúy bước tới, túm lấy tóc Tố Cẩm, kéo nàng dậy nửa người, rồi "bốp bốp bốp" tát liên tiếp mấy cái vào mặt nàng.



Ngay lập tức, trên mặt Tố Cẩm hiện ra vài vết má-u rướm đỏ.

Sau đó, Hàm Thúy ném mạnh nàng xuống đất, cầm lấy roi da dính má-u ở bên, hung hăng quất mạnh lên thân thể vốn đã đầm đìa má-u của Tố Cẩm...

Tố Cẩm nằm rạp dưới đất, ánh mắt đầy căm hận nhìn chằm chằm vào người nữ nhân lộng lẫy cao quý đang ngồi ở vị trí chủ tọa, nghiến răng ken két, nhưng không thốt ra một lời.

Cho đến khi cơn đau khiến nàng ngất lịm đi, lại bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào người mà tỉnh dậy.

Lúc này, Hoa Tưởng Dung đã bước đến bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn nàng như đang dòm ngó một con kiến nhỏ bé có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.

Nàng khẽ bật cười rồi nói: “Bổn cung biết ngươi vẫn luôn ôm hận, muốn báo thù cho Tống Hoàng Hậu. Đã có bản lĩnh trốn thoát khỏi nơi tốt đẹp kia của bổn cung, thì lẽ ra phải mang theo v-ũ kh-í sắc bén nhất để đâ-m trở lại chứ. Cớ sao, giờ lại chạy đến bên cạnh muội muội của bổn cung?”

Tố Cẩm vì đau đớn mà ngũ quan gần như tê liệt, tầm nhìn mờ mịt không còn thấy rõ gương mặt Hoa Tưởng Dung phía trên, đương nhiên cũng chẳng thể đáp lại lời nào.

Thế nhưng Hoa Tưởng Dung vẫn tiếp tục nói: “Hay là... muội muội bổn cung, còn giấu bí mật kinh thiên động địa nào mà bổn cung chưa biết?”

Tố Cẩm cố gắng chớp mắt vài cái, đầu óc ù ù như có tiếng ong bay, trời đất quay cuồng.

Trữ Nguyên Xuân ở bên cạnh cười nói: “Nương nương, mặc kệ nàng ta có bí mật gì lớn đến đâu, chỉ cần giao cho tiểu nữ, tiểu nữ nhất định sẽ giúp người moi ra cho bằng được.”

Vừa nói, ả vừa liếc nhìn Tố Cẩm đang mê man dưới đất.

Hoa Tưởng Dung khẽ bật cười: “Đừng tưởng bổn cung không biết ngươi đang tính toán điều gì. Ả tiện tỳ này từng có thù oán với ngươi, bổn cung lười quan tâm, nhưng nếu không moi ra được thứ trong miệng nàng, thì hậu quả thế nào... ngươi tự biết.”

Trữ Nguyên Xuân lập tức cúi đầu cung kính: “Tiểu nữ hiểu, xin nương nương yên tâm. Dù trong miệng nàng có điều gì, chỉ cần người muốn biết, tiểu nữ nhất định sẽ khiến nàng nói ra.”

Ý của lời này rất rõ: Tố Cẩm biết điều gì không quan trọng, quan trọng là Hoa Tưởng Dung muốn nàng ta biết điều gì.

Hoa Tưởng Dung không muốn Tố Cẩm ch-ết, mục đích duy nhất là lợi dụng nàng ta để kéo ngã Hoa Mộ Thanh.

Mà Tố Cẩm không phải loại người dễ khuất phục, nếu muốn có được một "tội nhân" nghe lời, sẵn sàng chỉ tội Hoa Mộ Thanh, thì thủ đoạn này... chỉ có Trữ Nguyên Xuân với những “tài năng đặc biệt” mới làm được.



Hoa Tưởng Dung mỉm cười hài lòng, gật đầu, kiêu sa và điềm đạm bước ra khỏi điện phụ.

Hàm Thúy đi sau một bước, quay đầu căn dặn: “Canh chừng kỹ, một con ruồi cũng không được bén mảng lại gần!”

“Rõ!”
___
Bên trong điện phụ.

Trữ Nguyên Xuân lại một lần nữa ngồi xổm xuống bên cạnh tay Tố Cẩm, bĩu môi rồi đưa tay v**t v* khuôn mặt nàng: “Chậc chậc, khuôn mặt đẹp thế này, đáng tiếc quá... Cớ sao cứ phải che che giấu giấu? Giờ thì hay rồi, vô cớ lại bị đ-ánh một trận, đúng là đáng thương mà.”

Lúc này Tố Cẩm đã dần khôi phục được một chút ý thức. Khi đầu ngón tay lạnh như băng của ả ta chạm lên mặt nàng, cảm giác như có một con rắn độc đang bò trên gương mặt đau đến tê dại của mình.

Nàng theo bản năng nghiêng đầu tránh đi, hung hăng trừng mắt nhìn Trữ Nguyên Xuân.

Chỉ là khắp người không còn chút sức lực nào, trong mắt người khác, cũng chỉ là hơi cựa mình sang một bên.

Duy chỉ ánh mắt, vẫn đầy oán độc và căm hận.

Trữ Nguyên Xuân lại cười, đưa thứ tiểu cổ màu đen trong tay lắc lắc trước mặt nàng: “Muội muội có biết trong này là thứ gì không?”

Mùi hôi thối mục rữa từ vật đó ngày càng nồng nặc, khiến nàng khó chịu đến cực điểm.

Tố Cẩm bỗng nhớ lại những ngày ở Xuân tộc năm xưa, từng tận mắt chứng kiến những th-i th-ể bị Trữ Nguyên Xuân tr-a tấ-n đến nát bấy, ghê rợn đến mức không thể hình dung nổi.

Da đầu nàng tê rần, giọng khàn khàn cất lên: “Ngươi muốn làm gì?”



Trữ Nguyên Xuân rõ ràng bắt được một tia sợ hãi lướt qua trong mắt nàng, càng thêm đắc ý, tiến sát lại gần, bật cười nhẹ: “Ta muốn làm gì… còn không phải là do muội quyết định hay sao?”

Tố Cẩm nghiến răng trừng mắt: “Ngươi có ý gì?”

Trữ Nguyên Xuân cười quyến rũ, ánh mắt phảng phất tà khí, cúi đầu nói khẽ: “Ý ta, muội còn chưa hiểu sao? Nếu muốn giữ mạng, ta có thể giúp muội. Nhưng mà…”

Nàng hạ thấp giọng, từng từ như rắn trườn: “Muội cũng phải giúp ta một tay đấy.”

Tố Cẩm ho khan vài tiếng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn ta giúp ngươi cái gì?” 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 315: Tố Cẩm Mất Tích
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...