Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 306: Mượn Bụng Thị Uy
Mặt khác, điều khiến Hoa Mộ Thanh hơi bất ngờ là việc Trữ Nguyên Xuân lại nhờ lần rơi xuống nước này mà được Đỗ Thiếu Lăng chú ý.
Lại thêm Hoa Tưởng Dung đứng bên giật dây tác hợp, kết quả là nàng ta lập tức được phong làm Quý Nhân, đợi thân thể dưỡng tốt rồi sẽ được thị tẩm.
Chuyện này còn chấn động hậu cung hơn cả việc Mộc Đóa, người vốn bị ai ai cũng chê bai được sủng ái trước đó.
Trước đã có Bạch Lộ mang long thai, nay lại thêm một mỹ nhân tuyệt sắc không kém gì Hoa Mộ Thanh được đưa vào hậu cung, hơn nữa còn là biểu muội của Hoàng Quý phi.
Vậy thì những người khác trong hậu cung, sau này còn chỗ đứng nào nữa đây?
Chuyện người khác tạm không nhắc.
Chỉ nói đến Hồng Anh, người từng được sủng ái một lần rồi chẳng còn gặp lại Hoàng Thượng nay đã tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nàng nghiến giọng nói với cung nữ bên cạnh: “Ta sẽ khiến các ngươi từng người một phải biết rõ, giẫm lên đầu ta thì kết cục sẽ ra sao!”
Rồi gằn giọng tiếp: “Chỗ Lan Hinh Cung, đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Vâng, theo lời dặn của tiểu chủ, mọi thứ đã sẵn sàng.”
“Tốt lắm! Bạch Lộ, để xem ngươi còn vênh váo được bao lâu! Tưởng có cái thai là giỏi lắm sao? Cứ chờ đấy, ta xem ngươi còn đắc ý được bao nhiêu ngày!”
Hồng Anh nhìn ra ngoài cửa, nơi ánh nắng mùa đông rọi vào ánh mắt đầy méo mó, xung quanh chỉ còn lạnh lẽo thấu xương.
__
Hôm ấy, trời có nắng đẹp.
Hoa Mộ Thanh cảm thấy thời tiết ấm áp, bèn mang theo vài bộ áo lót mùa đông mới may cho trẻ con của Tố Cẩm, chuẩn bị đến lãnh cung thăm Thịnh Nhi.
Không ngờ, giữa đường lại tình cờ gặp Bạch Lộ đang mang thai bụng lớn cùng Trữ Nguyên Xuân tươi cười đi bên cạnh.
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn Trữ Nguyên Xuân, người này thật thú vị, chỗ nào cũng thấy mặt nàng ta.
“Bạch Tần nương nương.” - Hoa Mộ Thanh khẽ hành lễ với Bạch Lộ.
Trữ Nguyên Xuân thì cúi người hành lễ với nàng: “Mộ Tần nương nương.”
Bạch Lộ lại hừ lạnh một tiếng, không để ý gì đến Hoa Mộ Thanh, chỉ ngạo mạn nói: “Mộ Tần muội muội, thật xin lỗi, thân thể bổn cung đang nặng nề, không tiện hành lễ.”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, gật đầu đáp: “Tỷ tỷ không cần khách sáo. Giờ tỷ là người cao quý nhất trong cung này rồi, đâu cần bận tâm mấy chuyện lễ nghi bề ngoài.”
Bạch Lộ nghe vậy, vẻ mặt như thể đang nghĩ: “Xem như ngươi biết điều.”
Hoa Mộ Thanh lại liếc nhìn đoàn người đi theo phía sau nàng ta, có đến gần hai mươi cung nữ, thái giám trong lòng không khỏi thấy buồn cười.
Quy mô như vậy, chỉ sợ ngay cả Hoa Tưởng Dung lúc ra ngoài cũng không được hoành tráng đến thế.
Lúc này, Bạch Lộ lên tiếng hỏi: “Mộ Tần muội muội, muội đi đâu đấy?”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, liếc nhìn gói đồ nhỏ trong tay Tố Cẩm đi bên mình, đáp: “Là nhận được chỉ dụ của bệ hạ, đi đến lãnh cung thăm Đại Hoàng Tử.”
Vẻ đắc ý trên mặt Bạch Lộ lập tức đông cứng lại.
Ánh mắt nàng ta trầm xuống, nhìn Hoa Mộ Thanh đầy âm u: “Ngươi nói... ngươi đi thăm Đại Hoàng Tử?”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, gật đầu xá-c nhận.
Không ngờ Bạch Lộ bỗng nổi giận, sát khí lộ rõ: “Lá gan của ngươi cũng lớn thật đấy! Dám nhắc đến cái thứ xúi quẩy đó trước mặt bổn cung! Chẳng lẽ muốn hại long thai trong bụng bổn cung sao?”
Sắc mặt Hoa Mộ Thanh lập tức lạnh xuống, ánh mắt sắc bén không giấu diếm, nhìn thẳng vào Bạch Lộ: “Xin Bạch Tần cẩn trọng lời nói! Đại Hoàng Tử dù gì cũng là cốt nhục của Hoàng Thượng. Người đem Hoàng Tử ra bàn luận như thế, không sợ bị bệ hạ trách tội sao?”
Ánh mắt ấy khiến Bạch Lộ thoáng chấn động!
Từng là người quen sống cảnh hầu hạ, bản tính nô tì vẫn còn trong má-u khiến nàng ta theo phản xạ cứ ngỡ mình đang đối mặt một vị chủ tử cao quý nào đó, suýt nữa quỳ rạp xuống ngay tại chỗ.
Sự thất thố ấy khiến Trữ Nguyên Xuân bên cạnh lập tức ghé sát, khẽ hỏi: “Tỷ tỷ à, tỷ sao thế?”
Bạch Lộ hoàn hồn, nhận ra mình vừa rồi suýt cúi người trước Hoa Mộ Thanh, lập tức vừa thẹn vừa giận, bước nhanh đến trước mặt nàng, cười lạnh: “Hoàng Thượng trách tội? Ngươi đừng lấy bệ hạ ra dọa ta! Hiện giờ người sủng ái ta thế nào, ngươi không rõ sao? Ta thấy là ngươi ghen tỵ thì có!”
Hoa Mộ Thanh lại lùi nhẹ hai bước, khẽ cười: “Tỷ tỷ à, giờ thân thể tỷ đúng là được Hoàng Thượng sủng ái hết mực, xin đừng đến gần một kẻ như ta, kẻ đang ôm lòng bất chính. Nếu tỷ tỷ có mệnh hệ gì, ta thật sự không dám gánh nổi đâu.”
Bạch Lộ lập tức đỏ bừng mặt, giận dữ hét: “Ngươi dám nguyền rủa ta!”
Rồi giơ tay định tát Hoa Mộ Thanh nhưng đã bị Tố Cẩm nhanh tay cản lại, nghiêm giọng quát: “Nương nương, người và tiểu chủ nhà nô tì đều là tần phi. Huống hồ chuyện cũng là do người khơi mào trước, sao lại có thể ra tay đ-ánh người vô cớ?”
Lời vừa dứt, Trữ Nguyên Xuân bên cạnh đột nhiên nhìn Tố Cẩm với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Hoa Mộ Thanh và Tố Cẩm lúc này đều đang tập trung đối phó Bạch Lộ, không để ý thấy gương mặt Trữ Nguyên Xuân đang dần trở nên méo mó.
Bạch Lộ sau khi bị Tố Cẩm ngăn lại thì càng thêm phẫn nộ!
Nàng ta lập tức vung tay còn lại, định tát vào mặt Tố Cẩm, nhưng Tố Cẩm đã nhanh nhẹn né tránh.
Bạch Lộ tức điên, mắng chửi om sòm: “Tiện tỳ! Ai cho ngươi dùng bàn tay dơ bẩn đó chạm vào bổn cung! Bổn cung là hoàng phi, còn đang mang long thai! Chỉ cần bổn cung mở miệng, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!”
Tố Cẩm chỉ khẽ cười, giọng nhàn nhạt: “Chỉ e là dù nương nương có muốn, cũng không làm được đâu. Nhà nô tì... chỉ có một mình nô tì thôi.”
“Ngươi…!”
Bạch Lộ tức đến phát điên, hét lớn: “Người đâu! Kéo con tiện tỳ này ra ngoài, đ-ánh ch-ết cho ta!”
Chưa kịp để đám cung nhân đi theo nàng ta hành động, Hoa Mộ Thanh đã nhẹ nhàng cười khẽ, nói: “Tỷ tỷ à, nha hoàn này của muội… chính là do Cửu Thiên Tuế đích thân ban cho đấy.”
Lời vừa dứt, đám người đang định xông lên bắt Tố Cẩm lập tức dừng lại, không ai dám động.
Đắc tội với ai thì được, chứ đắc tội với Cửu Thiên Tuế thì đúng là tự tìm đường ch-ết!
Nếu Tố Cẩm là người mà Cửu Thiên Tuế đích thân trao cho Mộ Tần, vậy chẳng khác nào nàng ta là người của hắn rồi sao?
Ai còn dám động vào chứ! Bảo sao lại dám ngang nhiên như thế!
Bạch Lộ mặt đỏ bừng, không rõ là tức giận hay nghẹn lời, chỉ thấy nàng ta ôm ngự-c, thở hổn hển liên hồi.
Đám cung nữ phía sau lập tức hoảng loạn, vội vã chạy đến đỡ lấy nàng, liên tục lo lắng hỏi: “Nương nương, nương nương! Người sao vậy?”
Bạch Lộ phản tay, tát mạnh một cung nữ bên cạnh, tức tối hét lên: “Còn không mau đi mời Thái y! Nếu cái thai trong bụng bổn cung xảy ra chuyện gì, các ngươi từng đứa một cũng phải chôn cùng ta!”
Lời nói này rõ ràng đã thành câu cửa miệng, còn tiện thể mang cả Hoa Mộ Thanh ra đe dọa.
Đám cung nữ vội vàng dìu nàng trở về Lan Hinh Cung.
Trữ Nguyên Xuân đi theo phía sau, khi lướt qua Hoa Mộ Thanh, ánh mắt khẽ liếc nhìn Tố Cẩm bên cạnh nàng.
Trước khi Tố Cẩm kịp phát giác, nàng ta đã quay mặt đi, khẽ cười khúc khích một tiếng.
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn đám người hỗn loạn phía sau, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, rồi quay người, từ tốn đi về phía lãnh cung.
Tố Cẩm theo sát phía sau, khẽ hỏi: “Tiểu thư, sao người còn phải cố ý đến gây va chạm với bọn họ? Những ngày này nếu thật sự Hồng Anh có ra tay, e rằng Đỗ Thiếu Lăng bên đó sẽ bắt đầu nghi ngờ người mất.”
Hoa Mộ Thanh thản nhiên đáp: “Ta chính là muốn hắn nghi ngờ.”
Tố Cẩm nhìn nàng, trầm mặc một lúc, rồi nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
__
Trong lãnh cung.
Không ngờ hôm nay Hoa Mộ Thanh đến lại vô tình gặp được Mộ Dung Trần.
Trong sân vừa được tu sửa lại của lãnh cung, một tấm đệm lớn trải trên mặt đất.
Mộ Dung Trần đang nằm dài trên đệm, làm “ngựa lớn” cho Thịnh Nhi, đứa bé vừa mới tập đi.
Thịnh Nhi chẳng buồn tập đi nữa, chỉ ngồi vắt vẻo trên bụng phụ thân, nhún nhảy không ngừng, vừa cười khanh khách vừa vui vẻ la lên: “Phụ thân~ chơi… chơi bay bay~”
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 306: Mượn Bụng Thị Uy
10.0/10 từ 44 lượt.
