Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 298: Những Chuyện Đã Qua

 
Phúc Tử hỏi: “Chẳng lẽ là người trong tộc của Miêu Nguyên Xuân?”

Tố Cẩm gật đầu: “Chính là Miêu Nguyên Xuân năm đó mới mười mấy tuổi, lúc cùng nô tỳ ra ngoài tình cờ gặp ta, liền đưa ta về.”

Phúc Tử có chút bất ngờ: “Vậy thì ra Miêu Nguyên Xuân cũng là người tốt bụng sao?”

Không ngờ Tố Cẩm lại lắc đầu, cười chua chát xen lẫn vẻ mỉa mai: “Lúc đó, ta cũng nghĩ vậy.”

Phúc Tử không hiểu.

Lúc này Hoa Mộ Thanh chợt nói: “Nàng ta đưa ngươi về, chẳng lẽ là có mục đích gì?”

Tố Cẩm gật đầu: “Tiểu thư nói rất đúng.”



Rồi tiếp tục kể: “Lúc đầu ta được Miêu Nguyên Xuân cứu mạng, trong lòng vô cùng cảm kích, lời gì nàng ta nói ta cũng nghe theo. Ngoài chuyện trong nhà ra, chuyện gì ta cũng kể với nàng ta. Nàng ta cũng đối đãi với ta như tỷ muội, thậm chí còn khiến người trong tộc rất kính trọng ta. Đó là…”

Tố Cẩm dù không muốn thừa nhận nhưng vẫn nói ra: “Đó là quãng thời gian ta vui vẻ và yên tâm nhất kể từ khi bỏ trốn.”

Phúc Tử nghe vậy mà thấy xót xa, liền vỗ nhẹ vai nàng.

Hoa Mộ Thanh lại nói: “Ở Miêu Cương, những bộ tộc nhỏ nếu không tính đến hàng ngàn thì cũng hàng trăm. Mỗi tộc đều sống khép kín, bài xích người ngoài. Họ đối đãi với ngươi quá mức nhiệt tình, vốn dĩ đã đáng ngờ. Huống chi Miêu Nguyên Xuân còn khiến cả tộc kính trọng ngươi, xem ra địa vị trong tộc cũng không nhỏ.”

Nói đến đây, nàng khẽ cười: “Một người có địa vị trong tộc như vậy, không nghĩ cho người trong tộc mà lại để họ chấp nhận một người ngoài, vốn đã là chuyện rất kỳ lạ, trái lẽ thường.”

Tố Cẩm gật đầu: “Tiểu thư quả thật thông minh sáng suốt. Năm đó ta không nghĩ được nhiều như vậy, nên mới suýt mất mạng.”

Phúc Tử giật mình: “Bọn họ định gi-ết ngươi?”

Tố Cẩm gật đầu: “Ừ. Không phải muốn gi-ết, mà là muốn lấy mạng ta.”

Phúc Tử nhíu mày: “Có khác gì nhau?”

Tố Cẩm chậm rãi giải thích: “Sau này ta mới biết, tộc của Miêu Nguyên Xuân gọi là Xuân tộc, thờ Xuân thần, giỏi luyện cổ. Có thể khống chế lòng người, đoạt lấy sinh mệnh. Họ tin rằng muốn có được nhiều cổ trùng sinh sôi mạnh mẽ, thì mỗi năm năm phải hiến tế một thiếu nữ đúng mười tuổi cho Xuân thần, như vậy Xuân thần mới ban phước cho tộc của họ.”

“Vậy nói như thế…”

Phúc Tử nhìn Tố Cẩm: “Trước đây ngươi nói, năm đó ngươi vừa tròn mười tuổi?”



Tố Cẩm gật đầu.

“Không ngờ bọn họ lại có ý định như vậy?” - Xuân Hà cũng sa sầm nét mặt.

Thấy mấy người trước mắt đều phẫn nộ và lo lắng vì quá khứ của mình, nỗi đau trong lòng Tố Cẩm khi nhớ lại chuyện xưa cũng dần dần lắng xuống.

Ngược lại, nàng vỗ nhẹ Xuân Hà, rồi quay sang Hoa Mộ Thanh nói: “Là lúc vô tình đi tìm Miêu Nguyên Xuân, ta nghe thấy nàng ta đang bàn bạc với các trưởng lão trong tộc. Khi ấy mới biết năm đó là thời điểm diễn ra lễ tế Xuân Thần, chỉ là trong tộc, ngoài Miêu Nguyên Xuân ra, không còn cô nương nào vừa tròn mười tuổi.”

“Lẽ ra phải dùng mạng của Miêu Nguyên Xuân để tế lễ, vậy mà nàng ta lại đưa ngươi về, định bắt ngươi thay thế sao?”

Cuối cùng Phúc Tử cũng phản ứng kịp.

Tố Cẩm gật đầu: “Đúng vậy. Cũng chính lúc đó ta mới biết, ta không phải là cô nương duy nhất được nàng ta ‘cứu’. Trước ta còn có bảy, tám người khác, chỉ vì tuổi không đúng nên đã bị nàng ta bí mật luyện thành cổ nhân. Nếu không phải ta vừa hay đủ mười tuổi, e là bây giờ cũng không còn mạng mà đứng trước mặt tiểu thư và các vị nữa rồi.”

Phúc Tử cau mày: “Nói gì linh tinh thế, giờ ngươi vẫn bình an đấy thôi.”

Ngón tay Hoa Mộ Thanh khẽ lướt trên mặt bàn trà thấp, động tác suy tư ấy, giống hệt với Tống Hoàng Hậu khi xưa.

Tố Cẩm nhìn thấy, ánh mắt khẽ lóe lên, rồi kể tiếp: “Ta nghe họ bàn tính, nói đến ngày tế lễ sẽ cắ-t c-ổ ta, dùng má-u ta để tưới lên đàn tế. Trong lòng vô cùng hoảng sợ, lúc đó liền bất chấp tất cả mà bỏ trốn khỏi bộ tộc đó.”

“Nhưng Xuân tộc lại ở sâu trong rừng núi hiểm trở, địa hình cực kỳ phức tạp. Ta chạy suốt hai ngày mà vẫn chưa thoát khỏi núi rừng, sau lưng còn có người Xuân tộc truy đuổi không ngừng. Cuối cùng, trong lúc hoảng loạn, ta rơi xuống một vách núi. Sau đó…”



Nàng dừng lại, nhìn Hoa Mộ Thanh một cái: “Sau đó được người của Lâm Lang Các cứu, đưa đến trước mặt Tống Hoàng Hậu nương nương.”

Chuyện sau đó, Hoa Mộ Thanh vẫn còn nhớ.

Năm ấy, nàng sai Thanh Hoàng đi dò la tình hình Miêu Cương. Khi trở về, Thanh Hoàng dẫn theo Tố Cẩm, nói là nhặt được trên đường, rồi dâng lên nàng.

Mãi sau này Hoa Mộ Thanh mới biết Tố Cẩm có tay nghề thêu thùa xuất sắc, lại còn tinh thông thuật cải trang. Vì thế nàng để Tố Cẩm ở lại Lâm Lang Các, chỉ nói với người ngoài rằng nàng là người được cứu về trong một lần các thành viên Lâm Lang Các ra ngoài làm việc.

Hoa Mộ Thanh khẽ gật đầu: “Ừ, nói vậy thì Miêu Nguyên Xuân năm đó chỉ mới mười tuổi, mà tâm địa đã độc ác như thế, coi mạng người như cỏ rác. Nay lại bị Trữ Hậu Lục và Hoa Tưởng Dung lợi dụng đưa vào cung, e rằng dã tâm càng lớn hơn nữa.”

Tố Cẩm gật đầu, rồi chậm rãi nói: “Tiểu thư, còn một chuyện nữa…”

Hoa Mộ Thanh nhìn nàng.

Tố Cẩm ngập ngừng một chút rồi nói: “Năm đó khi ta ngất xỉu bên đường và bị Miêu Nguyên Xuân đưa về tộc, từng thắc mắc vì sao nàng ta có thể nhận ra ta là nữ nhi. Phải biết rằng, năm đó ta dùng thuật cải trang, lại chưa phát triển cơ thể, ngay cả phụ mẫu ta cũng không thể phân biệt được ta với các biểu đường ca. Vậy mà Miêu Nguyên Xuân lại nhìn một cái là biết ta không phải ăn mày mà là nữ nhi.”

Hoa Mộ Thanh cũng cảm thấy tò mò.

Tố Cẩm nói tiếp: “Sau này khi ở trong Xuân tộc, ta từng hỏi nàng ta. Nàng ta bảo mình có một loại bí thuật, có thể nhìn thấu giới tính thật sự của người đối diện. Dù có cải trang chân thực đến đâu, nàng ta cũng nhận ra được lớp da mặt kia là thật hay giả.”

Hoa Mộ Thanh hiểu ý Tố Cẩm, gật đầu: “Nói vậy, đêm qua Miêu Nguyên Xuân hẳn đã nhận ra ngươi đang cải trang?”

Trước đây trong cung, vì nhiều người quen biết nên Tố Cẩm khi ra ngoài đều đeo mặt nạ da người.

Đêm hội Trung thu hôm qua lại xảy ra nhiều chuyện, Hoa Mộ Thanh thật sự không để ý Miêu Nguyên Xuân có nhận ra điều gì khác thường hay không.

Nghĩ một lát, nàng gật đầu: “Ngươi không cần lo, nếu nàng ta dám ra tay, ta tự có cách đối phó.”

Tố Cẩm liếc nhìn nàng, cuối cùng vẫn giấu đi nỗi lo trong mắt.

Ngoài cửa.

Lâm Tiêu khoanh tay, dựa lười biếng vào cột cửa, cười cợt nhả với Quỷ Tam.

Quỷ Tam chẳng thèm để ý đến hắn, từ lúc Tố Cẩm bắt đầu kể về thân thế, tên này đã lén đứng đây nghe rồi, còn không cho hắn vào bẩm báo, rõ ràng là cố ý muốn nghe lén chuyện riêng của cô nương nhà người ta.



Giờ nghe trong phòng có vẻ nói xong rồi, Quỷ Tam mới hướng vào gọi: “Tiểu thư, Lâm Tiêu xin cầu kiến.”

Lâm Tiêu nhướng mày — “xin cầu kiến” cơ đấy.

Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng bước chân lộn xộn, mấy thị nữ bước ra.

Lâm Tiêu liếc thấy Tố Cẩm mắt còn đỏ hoe, đôi mày bên kia hơi nhướn lên một chút nhưng không phải trêu ghẹo hay khinh thường.

Chỉ cảm thấy có chút thú vị, thì ra cô nương lạnh lùng này cũng có lúc khóc đến mức mắt đỏ hoe như thỏ con.

Ừm, lát nữa nên mang cho nàng ấy một lọ thuốc nhỏ mắt, kẻo cứ mắt đỏ thế này, nhìn vào lại khiến người khác khó chịu trong lòng. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 298: Những Chuyện Đã Qua
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...