Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 296: Năm Tháng Vô Tình

 
Lần này, cơn ho của Đỗ Chiêu Nam mãi không dứt, cho đến khi cung nhân vội vàng dùng kiệu khiêng nàng đi đến Thái y viện, Hoa Mộ Thanh vẫn còn nghe thấy từ xa tiếng ho xé gan xé ruột vang vọng lại.

Nàng cắn chặt môi, không nỡ, khẽ lau khóe mắt.

Quay đầu lại, liền thấy Mộ Dung Trần đứng ngay bên cạnh. Hơi dừng một chút, hắn hỏi: “Trưởng Công Chúa còn sống được bao lâu?”



Mộ Dung Trần chắp tay sau lưng, giọng điệu không chút cảm xúc, nhàn nhạt nói: “Lâm Tiêu đã xem qua, e là khó qua nổi năm nay.”

Tim Hoa Mộ Thanh như co rút lại, đau đến mức đầu óc ong ong.


Nàng hít một hơi thật sâu, khí lạnh đêm khuya như xuyên thấu vào tận ngũ tạng lục phủ.

Rồi nàng từ từ thở ra, như thể khẽ khàng thở dài một tiếng rất dài.

Mộ Dung Trần nhìn nàng, hỏi: “Nàng thực sự có chút chân tình với bà ấy sao?”

Hoa Mộ Thanh mím môi: “Chỉ là cảm thán thôi, sinh tử con người, năm tháng thực vô tình.”

Không ngờ, Mộ Dung Trần lại khẽ gật đầu: “Thế gian này, tàn nhẫn nhất chính là lòng người. Đừng nghĩ ngợi quá nhiều.”

Hoa Mộ Thanh hơi bất ngờ, hắn đang an ủi nàng sao?

Đang còn nghi hoặc, bỗng Mộ Dung Trần bật cười khẽ một tiếng: “Hôm nay trăng sáng rất đẹp, hay là cùng ta uống một chén rư-ợu?”

Hoa Mộ Thanh vừa mới uống chút rư-ợu hoa quế, đầu đã hơi choáng váng, nhưng giọng nói của Mộ Dung Trần khiến người ta không nỡ từ chối.

Nghĩ ngợi một lát, nàng gật đầu: “Vậy chỉ uống một chén thôi.”

Vừa dứt lời, Mộ Dung Trần đã bế nàng lên, thân hình nhẹ nhàng vút lên không trung, dưới ánh trăng tròn bạc, bay đi trong gió.

Nơi mà Mộ Dung Trần đưa nàng đến, lại chính là nơi cao nhất hoàng cung: Phượng Loan Cung!

Vừa chạm đất, toàn thân Hoa Mộ Thanh như bị kéo căng đến cực hạn. Dường như cảnh tượng nàng từng bị ép vào đường cùng hôm đó lại hiện lên trước mắt một cách sống động.

Thanh kiếm của Đỗ Thiếu Lăng đâ-m m-ù đôi mắt nàng.

Tiếng khóc la của cung nữ thân cận bị lăng nhục vẫn văng vẳng bên tai.



Cả căn phòng ngập mùi má-u tanh, còn nàng thì run rẩy không ngừng, sợ hãi, tuyệt vọng, bàng hoàng và cả những lời mật ngọt giấu độc của Hoa Tưởng Dung.

Cùng nỗi đau thấu tim gan khi hay tin Tống gia bị diệt môn.

Tất cả, trong khoảnh khắc này, đồng loạt ùa về.

Cảm giác căng thẳng khiến làn da nàng cũng đau nhói, bất giác siết chặt tay.

Nàng thấy Mộ Dung Trần quay người, từng bước một đi đến Phượng Loan Đài, nơi nàng từng đích thân lựa chọn để nhảy xuống năm ấy, rồi ngồi xuống ngay bên mép đài, lưng đối diện với vực sâu thăm thẳm…

Hai chân lơ lửng giữa không trung, chỉ cần có ai đó đẩy nhẹ từ phía sau, hắn có thể lập tức rơi thẳng xuống dưới!

Tất nhiên, với bản lĩnh của Mộ Dung Trần, một cú ngã như vậy chắc chắn không thể khiến hắn thiệt mạng.

Hoa Mộ Thanh đứng ch-ết trân tại chỗ, hoàn toàn không muốn tiến lại gần nơi từng khiến nàng phải ch-ết một lần.

Ký ức về cảm giác xương cốt vỡ vụn, đau đớn đến ch-ết khi ngã xuống từ nơi ấy, đến giờ vẫn thường xuyên khiến nàng giật mình tỉnh giấc giữa những cơn ác mộng.

“Làm sao vậy?”

Mộ Dung Trần cầm một vò rư-ợu, ngoái đầu nhìn nàng: “Lại đây ngồi đi. Cả hoàng cung này, nơi ngắm trăng đẹp nhất chính là chỗ này.”

Hoa Mộ Thanh bị lời nói của hắn kéo khỏi hồi tưởng, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn liền thấy bầu trời đêm rộng lớn không bị bất kỳ mái ngói nào che khuất, trải dài vô tận ngay trước mắt.



Đây cũng chính là lý do vì sao kiếp trước nàng lại chọn Phượng Loan Đài để kết thúc cuộc đời mình.

Chỉ ở nơi này, nàng mới thực sự tự do, phóng khoáng, tùy ý, không bị trói buộc hay gò bó bởi lễ nghi và khuôn phép.

Nàng khép mắt lại, gắng sức đè nén nỗi bất an và đau đớn trong lòng xuống.

Rồi bước đến bên cạnh Mộ Dung Trần. Nhìn xuống khoảng không tối đen thăm thẳm bên dưới Phượng Loan Đài cao vút, trong lòng nàng bất giác thắt lại.

Nàng lùi lại một bước.

Mộ Dung Trần bật cười, nắm lấy tay nàng kéo đến bên mình, ấn nàng ngồi xuống, cười khẽ: “Có ta ở đây, nàng còn sợ gì?”

Hoa Mộ Thanh ngồi bên mép Phượng Loan Đài như hắn, không biết là vì sợ, vì dè chừng, hay vì khó chịu mà khẽ nghiêng người dựa gần vào hắn hơn.

Nắm lấy một góc tay áo hắn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, khẽ nói: “Không phải sợ... mà là nơi này... là nơi Hoàng Hậu từng...”

Mộ Dung Trần gật đầu, không nói gì, chỉ khẽ cười. Hắn ngửa đầu tu một ngụm lớn rư-ợu, rồi đưa vò rư-ợu cho Hoa Mộ Thanh.

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn hắn một cái, nhận lấy, do dự một chút rồi cũng đưa lên môi, nhấp một ngụm nhỏ.

Mộ Dung Trần không để tâm, lại cầm lấy vò rư-ợu, uống thêm một hơi lớn nữa, rồi giọng lạnh nhạt vang lên giữa màn đêm: “Nàng từng ở cạnh nàng ấy rất lâu, hẳn cũng biết trước kia nàng ấy thích nhất là ngồi nơi này suốt đêm. Nàng có biết vì sao nàng ấy lại thường xuyên ngồi ở đây cả đêm không?”



Hoa Mộ Thanh khẽ ngẩn người, Mộ Dung Trần... sao lại biết nàng từng ngồi suốt đêm trên Phượng Loan Đài dưới bầu trời như vậy? Một đêm... rồi lại cả một đêm…

Trong đầu nàng bất giác hiện lên một cảnh tượng: Kiếp trước, nàng khoác long bào, lặng lẽ ngồi cô đơn nơi Phượng Loan Đài, còn trên mái ngói lưu ly dát vàng của cung điện đối diện, Mộ Dung Trần cũng lặng lẽ ngồi đó trong màn đêm tĩnh lặng…

Vừa uống rư-ợu, hắn vừa nhìn nàng.

Như thể đang cùng nàng đi qua quãng cô đơn và lạnh lẽo vô tận của đêm dài.

Nàng hơi ngẩn người nhưng lại nghe chính giọng mình khẽ cất lên: “Vì Tống Hoàng Hậu luôn khát khao tự do. Đêm trong hoàng cung, là thứ khiến người ta mệt mỏi nhất. Nàng ấy không thích cô đơn, nên tìm ánh trăng đêm để bầu bạn.”

Đó là lời từ tận đáy lòng nàng.

Vậy mà Mộ Dung Trần lại bất chợt bật cười khẽ, rồi lại nhấp thêm một ngụm rư-ợu, cười trầm thấp: “Ai nói nàng ấy cô đơn? Ngốc thật.”

Hoa Mộ Thanh sững người, còn chưa kịp hiểu ý hắn là gì, đã thấy vò rư-ợu được đưa tới bên môi mình.

Nàng liếc hắn một cái, mượn tay hắn nâng vò lên, lại uống thêm một ngụm nhỏ.

Vị rư-ợu nồng đượm, cay xè nhưng ngọt hậu dư vị kéo dài không dứt.

Chỉ là đầu nàng lại càng thêm choáng váng.

Nàng ngẩng đầu, nhìn vầng trăng lơ lửng giữa không trung, chợt phát hiện ánh trăng đêm nay…dường như dịu dàng hơn biết bao so với vô số đêm trăng nàng từng thấy ở kiếp trước khiến người ta chẳng nỡ rời xa.

Vì vậy nàng cũng bật cười khe khẽ, nói: “Trăng đẹp thật.”

Mộ Dung Trần cũng ngẩng đầu nhìn trăng, mỉm cười: “Đúng là rất đẹp.”

“Điện hạ…” - Giọng Hoa Mộ Thanh lúc này đã lộ rõ vài phần men say.

“Ừ?”

“Ngày mai, ta muốn đến thăm Thịnh Nhi. Tối nay chưa kịp ở bên con.”

“Được.”

“Điện hạ…”

“Ừ?”

“Ngài… có phải trong lòng đã có người mình yêu rồi không?”



Động tác nâng rư-ợu của Mộ Dung Trần khựng lại, cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang ngồi bên cạnh.

Chỉ thấy nàng vẫn nắm chặt vạt áo bên tay hắn, đôi mắt say lơ mơ ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt ngây thơ xen lẫn hiếu kỳ.

Hắn khẽ cong môi, hỏi ngược lại: “Nàng nghĩ sao?”

Hoa Mộ Thanh mơ hồ lắc đầu: “Ta không biết, nhưng ta…”

Nàng giơ một ngón tay lên, lắc lư trước mắt: “Ta nghĩ, Điện hạ nhất định có một trái tim sâu đậm như biển, bên trong giấu một người… khiến ngài cả đời không thể quên. Có đúng không?”

Sâu đậm như biển, quả là một lời đẹp.

Mộ Dung Trần chỉ khẽ cười, không trả lời, lại uống thêm một ngụm rư-ợu nữa.

Lúc này, Hoa Mộ Thanh bỗng nhiên vỗ nhẹ vào đầu, như chợt nhớ ra điều gì đó, liền thò tay vào ống tay áo lục lọi.



Lục mãi mới lôi ra được một món đồ, đẩy về phía Mộ Dung Trần.

Nàng say khướt mà cười nói: “Điện hạ… cái này… là mấy hôm trước Đỗ Thiếu Lăng thưởng cho ta… ta cố tình giữ lại… để, để tặng ngài đó…”

Lưỡi nàng đã bắt đầu líu lại vì men rư-ợu. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 296: Năm Tháng Vô Tình
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...