Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 1: Dẫn Nhập 1
“Rầm rầm rầm—”
Bên ngoài Phượng Loan Cung, mây đen dày đặc kéo đến, trời đất giận dữ nổi sấm chớp đì đùng, như thể lửa giận của trời xanh chưa bao giờ dập tắt.
Tống Vân Lan quỳ tại nơi tôn quý nhất dưới gầm trời này, trước điện Phượng Loan, đôi mắt đỏ ngầu ngước nhìn lên bầu trời, nơi những tia chớp như đang xé toạc trời đất, gào thét điên cuồng.
Trước mặt nàng là người nam nhân mà nàng từng yêu tha thiết, và bên cạnh hắn, là người nữ nhân mà giờ đây hắn yêu sâu đậm.
Đỗ Thiếu Lăng, Hoa Tưởng Dung.
Một đôi trai tài gái sắc, đẹp đến mức như thần tiên quyến lữ!
Trên gương mặt xinh đẹp mê người của Hoa Tưởng Dung ngập tràn vẻ đắc ý xen lẫn kiêu ngạo và khinh bỉ.
Nàng ta cúi đầu nhìn Tống Vân Lan, đôi môi hồng nhỏ nhắn cất lên lời lẽ nhẹ nhàng mà đầy mỉa mai: “Tỷ tỷ, sao phải khổ thế làm gì chứ?”
Tống Vân Lan bật cười lạnh, ôm chặt đứa con thơ trong lòng.
Chưa kịp mở lời, từ một góc trong hậu viện, nơi có một nữ nhân hấp hối bị đám lực sĩ đè xuống, bỗng vang lên tiếng la thảm thiết.
Nữ nhân đó như sống lại lần cuối, gom hết chút sức tàn, đột ngột hất văng những kẻ đè lên người mình, vùng dậy lao về phía Tống Vân Lan, hét lớn một tiếng: “Hoàng Thượng! Hoàng Hậu nương nương bị oan!”
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, thân thể trầ-n tru-ồ-ng rách rưới của nàng ta đã bị lôi ngược trở lại, lần nữa bị đám người kia áp chế. Âm thanh nhơ nhuốc đáng ghê tởm vừa mới vang lên đã nhanh chóng im bặt.
Một tên lực sĩ đứng dậy, cung kính quỳ xuống đất, nịnh bợ hướng về đôi nam nữ đang đứng uy nghi giữa vườn cung: “Hoàng Thượng, Quý phi nương nương, tiện tỳ đã cắ-n lư-ỡi 44.”
Tống Vân Lan lập tức siết chặt lòng bàn tay, móng tay đâ-m sâu vào da thịt.
Nhưng nàng không để lộ chút yếu đuối hay đau thương nào.
Dù khuôn mặt loang lổ má-u me, tóc tai rối bời, hình dáng thê thảm chật vật, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thẳng vào cặp nam nữ đối diện, ánh mắt nàng vẫn ngời sáng, bình tĩnh, kiêu hãnh không một chút khuất phục.
Nàng chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú như ngọc, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng vô tình của Đỗ Thiếu Lăng, người nam nhân mà nàng từng yêu đến điên cuồng, yêu không oán trách, không hối hận.
Thế nhưng giờ đây, ánh mắt của hắn chỉ còn lại sự lạnh lẽo, chán ghét, thậm chí trong đáy mắt còn ẩn chứa sát ý tàn độc.
Tận sâu trong tim nàng lạnh buốt như băng, như có vạn mũi kim đồng loạt đâ-m vào, không một chút thương xót, xé nát trái tim từng dốc cạn tình yêu vì hắn.
Nàng khép mắt lại, thật lâu sau mới thấp giọng, chậm rãi hỏi: “Đỗ Thiếu Lăng, tại sao?”
Nàng đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, lùi hết bước này đến bước kia, lùi đến mức cả thiên hạ này, chỉ còn Phượng Loan Cung nhỏ bé này là nơi nàng có thể dung thân.
Thế nhưng tại sao, người nam nhân này… vẫn muốn ép nàng đến đường cùng?
Đỗ Thiếu Lăng bước tới một bước, trên gương mặt đầy vẻ chán ghét, giọng nói lạnh băng: “Tại sao ư? Tống Vân Lan, đến bây giờ ngươi còn dám hỏi trẫm tại sao?”
Hắn túm mạnh lấy búi tóc rối bời của nàng, tay kia chỉ thẳng vào đứa trẻ trong lòng nàng: “Đây là con của trẫm sao? Ngươi dám dùng thứ con hoang của kẻ khác để đ-ánh tráo huyết thống hoàng tộc! Tống Vân Lan, đừng tưởng người Tống gia các ngươi công cao chấn chủ là có thể muốn làm gì thì làm!”
Tống Vân Lan bị hắn kéo mạnh đến đau buốt da đầu.
Nghĩ đến việc bản thân từng dốc toàn tâm toàn lực trợ giúp hắn giành lấy ngai vàng, vậy mà đến cuối cùng, cũng không bằng nổi một câu lạnh lùng "công cao chấn chủ"!
Nàng mặc kệ cơn đau, xoay mặt lại nhìn người từng đầu ấp tay gối, bật cười khinh miệt: “Đỗ Thiếu Lăng, để gi-ết ta, ngươi ngay cả con ruột của mình cũng có thể vu oan! Ngươi thật tàn nhẫn!”
“Còn dám nói nó là con của trẫm? Tiện nhân!”
Đỗ Thiếu Lăng đối mặt với ánh mắt mỉa mai của Tống Vân Lan thì lập tức như phát cuồng.
Luôn luôn là như vậy… Nữ nhân này lúc nào cũng đứng ở nơi cao nhất, nhìn hắn như thể nhìn một con thú dơ bẩn.
Điều hắn hận nhất chính là đôi mắt trong sáng, thanh khiết nhưng thấu suốt mọi thứ ấy.
“Mang đao lại đây!”
Hắn gào lên một tiếng, chưa để ai kịp phản ứng, đã giật lấy thanh đao từ tay thị vệ bên cạnh, hai mắt đỏ ngầu đầy thù hận, vung d-ao ché-m thẳng vào đôi mắt của Tống Vân Lan, không chút do dự.
“A—!”
Là tiếng hét thất thanh kinh hoàng của cung nhân không chịu nổi cảnh tượng trước mắt.
Hoàng Thượng lại tự tay đâ-m m-ù đôi mắt của Hoàng Hậu nương nương!
Ở bên cạnh, trong đôi mắt mỹ lệ của Hoa Tưởng Dung lóe lên một tia khoái ý mãnh liệt.
Thế nhưng, Tống Vân Lan lại không phát ra nổi một tiếng rên đau!
“Tống Vân Lan!”
Đỗ Thiếu Lăng nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, nơi má-u tươi đã loang lổ nhuộm đỏ, cuối cùng cũng cảm thấy phần nào hả giận.
Hắn vứt mạnh thanh đao sang một bên, trở tay bóp chặt cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu lên, giọng độc địa như rít qua kẽ răng: “Đừng tưởng trẫm không biết các ngươi, Tống gia đang tính toán gì!”
“Năm xưa trẫm chọn Tống gia chẳng qua chỉ vì thế lực hậu thuẫn trong nhiều lựa chọn mà thôi. Vậy mà các ngươi có được ngôi vị Hoàng Hậu rồi, chẳng những không biết đủ, giờ còn muốn dùng một đứa con hoang để tranh đoạt giang sơn của trẫm ư?!”
Chỉ cần nghĩ đến má-u của đứa trẻ mà Hoa Tưởng Dung đem đến không hề hòa hợp với huyết mạch của hắn, Đỗ Thiếu Lăng liền nổi điên, chỉ hận không thể bóp ch-ết nữ nhân trước mặt, người từng được tôn là "thiên hạ đệ nhất", tài sắc khuynh thành!
Nàng dám phản bội hắn sao?!
Nghĩ đến đây, lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu hắn cũng bị ngọn lửa giận thiêu sạch! Bàn tay đang siết chặt cằm nàng run rẩy vì quá mức phẫn nộ!
Phía bên kia, ánh mắt Hoa Tưởng Dung lập tức trầm xuống, càng thêm quyết tâm, phải gi-ết ch-ết Tống Vân Lan bằng mọi giá!
Tống Vân Lan đã đau đến mức tưởng chừng ngất lịm, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng. Nỗi đau thể x-ác dù dữ dội đến đâu, cũng không sánh bằng nỗi tuyệt vọng trong tim.
Nàng khép đôi mắt vừa bị đâ-m m-ù, run rẩy ngẩng đầu lên, lại bật cười lạnh lẽo: “Đỗ Thiếu Lăng, thì ra… ngươi còn nhớ ngôi vị hoàng đế này, là Tống gia ta ché-m gi-ết để dọn đường cho ngươi bước lên!”
Năm đó, nàng vẫn nhớ như in cảnh tượng Đỗ Thiếu Lăng, thân là một vị Hoàng Tử cao quý, quỳ gối trước phụ thân nàng,người khi ấy là Thống soái tam quân.
Nàng từng nghĩ, một người nam nhân biết cúi đầu đúng lúc như vậy, chắc chắn sẽ trở thành minh quân một đời.
Vì vậy, nàng đã quỳ suốt ba tháng để cầu xin phụ thân giúp đỡ hắn.
Còn bản thân nàng, từ khoảnh khắc đó, đã cùng hắn vào sinh ra tử. Vì hắn, nàng gi-ết thần diệt Phật, không từ bất kỳ thủ đoạn nào!
Hắn muốn làm hoàng đế, thì nàng sẽ vì hắn mà dọn sạch chông gai, dùng má-u, d-ao, mưu lược và ám sát… mở ra một con đường bằng phẳng!
Nàng biết mình không phải người hiền lương tốt đẹp gì, cũng hiểu rõ đôi tay này đã vấy bao nhiêu má-u tươi.
Thậm chí, về sau khi đã an vị trong Phượng Loan Cung, nàng vẫn thường cảm nhận được mùi tanh má-u mơ hồ vương lại trên tay.
Nhưng tất cả những điều đó, chỉ cần là vì Đỗ Thiếu Lăng thì đều đáng giá!
Thế mà giờ đây, người nam nhân ấy lại đứng trước mặt nàng, chỉ vào đứa con của nàng, mắng nó là nghiệt chủng! Đích thân cầm d-ao, ché-m m-ù đôi mắt nàng!
Thậm chí… còn mắng nàng là tiện nhân.
Tiện sao? Ha... Đúng là tiện.
Vì một người nam nhân như thế, Tống Vân Lan, người từng tài sắc khuynh thành, danh xưng thiên hạ đệ nhất lại rơi vào cảnh bị chính người phu quân mình yêu thương nhất tự tay hủy đi đôi mắt!
"Chát!"
Một cái bạt tai giáng thẳng lên mặt Tống Vân Lan.
“Không được cười! Tiện nhân! Trẫm không cho phép ngươi cười kiểu đó! Câm miệng cho trẫm!”
Đỗ Thiếu Lăng lại túm lấy tóc nàng, không chút thương tình mà tát mạnh vào khuôn mặt mỏng manh ấy.
Làn da trắng mịn lập tức sưng vù, hằn lên dấu tay đỏ rực. Khóe môi nàng cũng dần rỉ má-u.
Một thiếu nữ còn chưa tròn mười tám tuổi, giờ lại thê thảm nhơ nhuốc đến thế, ai có thể nhận ra được nàng từng là Tống Vân Lan rực rỡ năm nào?
Đôi mắt Đỗ Thiếu Lăng đỏ ngầu như phát điên. Nhưng ngay khi hắn định hành động điên cuồng hơn nữa, phía sau chợt vang lên giọng cười mềm mại uyển chuyển của Hoa Tưởng Dung: “Bệ hạ, tức giận tổn hại long thể, hà tất vì một tội nhân mà làm khổ thân mình?”
Giọng nàng ta nhẹ nhàng như có ma lực, khiến cơn thịnh nộ đang dâng trào của Đỗ Thiếu Lăng lập tức dịu xuống.
Hắn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn người nữ nhân xinh đẹp thanh tao dịu dàng kia. Dưới ánh mắt dịu dàng như nước của nàng ta, hắn khẽ gật đầu.
Hắn nắm chặt cổ tay nàng ta, bình ổn lại hơi thở.
Rồi quay sang nhìn Tống Vân Lan, người giờ đây đã bị hắn tra tấn đến không còn hình người.
Lại nhíu mày đầy chán ghét, lạnh lùng ra lệnh: “Tống Vân Lan, giao ra Lâm Lang Các.”
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 1: Dẫn Nhập 1
10.0/10 từ 44 lượt.
