Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 699
Lục Khiêm ngồi đó.
Hoắc Minh Châu rời đi ông cũng không có đuổi theo, ông chỉ gọi điện thoại cho thư ký Liễu, giọng điệu mỏi mệt: “Cô ấy đi rồi, cậu đưa cô ấy về nhà đi!”
Nói xong ông lập tức cúp điện thoại.
Ông lẳng lặng cầm những tài liệu đó lên, nhìn một đống số trên đó, đều là những thứ ông muốn cho cô.
Cô không cần!
Đúng vậy, nhà họ Hoắc không thiếu tiền.
Ông Lục quyền cao chức trọng là ông không cho cô được tình yêu cô cần, không cho cô một cuộc sống ổn định. Nói cách khác, ông chẳng thể cho cô bất kỳ điều gì mà cô mong muốn…
Cô không chịu chờ, thật ra cũng đúng!
Dựa vào cái gì mà phải chờ ông chứ?
Dựa vào việc ông đã lớn tuổi rồi hay dựa vào việc ông giấu diếm không công khai cô?
Lục Khiêm bỗng dưng dựa vào sô pha, hơi nhắm mắt lại, ông cố gắng kiềm chế cảm giác nóng ẩm nơi khóe mắt.
Hoắc Minh Châu không ngồi xe của thư ký Liễu.
Cô ngồi trong xe khóc đến mức trời đất u ám, tài xế cũng nhìn không được nữa mà đưa cho cô một bao giấy lớn.
Cô khóc lóc gọi điện thoại cho Ôn Noãn.
Đêm đã dài, Ôn Noãn vẫn nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Minh Châu, có việc gì sao?”
Hoắc Minh Châu nức nở.
Cô ấy lấy khăn giấy khịt mũi, giọng nói nghẹn ngào: “Chị dâu, chú ấy khốn nạn quá! Hu hu… Sao chú ấy có thể đối xử với em như vậy! Lúc trước em còn cảm thấy ít nhiều gì chú ấy cũng có thích em một chút, thế nhưng mà chú ấy… Em hận chú ấy chết đi được!”
Ôn Noãn nghe mấy lời nói trẻ con kia.
Cô bật cười lại thấy đau lòng, sau khi an ủi vài câu, nhẹ giọng nói: “Em đang ở trên xe hả? Vậy em qua bên chỗ chị đi!”
Hoắc Minh Châu thút tha thút thít rồi đồng ý.
Ôn Noãn cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Lục Khiêm.
Cô bị kẹp ở giữa quả thật rất khó xử, lời nói cũng vô cùng uyển chuyển: “Cậu à, Minh Châu gọi điện thoại cho con! Con bảo con bé tới chỗ con đêm nay rồi!”
Giọng nói của Lục Khiêm cũng nghẹn ngào: “Bữa cơm chiều cô ấy cũng chưa ăn được bao nhiêu, con bảo cô ấy ăn thêm một chút đi!”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cô cúp điện thoại, đi vào phòng bếp làm bữa ăn khuya.
Hoắc Minh đi vào theo.
Anh vừa đun sữa bò cho Tiểu Hoắc Tây vừa thuận miệng hỏi: “Bọn họ lại mâu thuẫn với nhau hả?”
Ôn Noãn ừ một tiếng, nhẹ nhàng mở nắp ra.
Lúc cháo gà xé sôi lên sùng sục, cô ngửi được mùi dầu vừng, bỗng nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn ập tới…
Cảm giác này rất quen thuộc!
Ôn Noãn ôm ngực, nôn khan mấy lần.
Hoắc Tổng Truy Thê
Hoắc Minh Châu rời đi ông cũng không có đuổi theo, ông chỉ gọi điện thoại cho thư ký Liễu, giọng điệu mỏi mệt: “Cô ấy đi rồi, cậu đưa cô ấy về nhà đi!”
Nói xong ông lập tức cúp điện thoại.
Ông lẳng lặng cầm những tài liệu đó lên, nhìn một đống số trên đó, đều là những thứ ông muốn cho cô.
Cô không cần!
Đúng vậy, nhà họ Hoắc không thiếu tiền.
Ông Lục quyền cao chức trọng là ông không cho cô được tình yêu cô cần, không cho cô một cuộc sống ổn định. Nói cách khác, ông chẳng thể cho cô bất kỳ điều gì mà cô mong muốn…
Cô không chịu chờ, thật ra cũng đúng!
Dựa vào cái gì mà phải chờ ông chứ?
Dựa vào việc ông đã lớn tuổi rồi hay dựa vào việc ông giấu diếm không công khai cô?
Lục Khiêm bỗng dưng dựa vào sô pha, hơi nhắm mắt lại, ông cố gắng kiềm chế cảm giác nóng ẩm nơi khóe mắt.
Hoắc Minh Châu không ngồi xe của thư ký Liễu.
Cô ngồi trong xe khóc đến mức trời đất u ám, tài xế cũng nhìn không được nữa mà đưa cho cô một bao giấy lớn.
Cô khóc lóc gọi điện thoại cho Ôn Noãn.
Đêm đã dài, Ôn Noãn vẫn nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Minh Châu, có việc gì sao?”
Hoắc Minh Châu nức nở.
Cô ấy lấy khăn giấy khịt mũi, giọng nói nghẹn ngào: “Chị dâu, chú ấy khốn nạn quá! Hu hu… Sao chú ấy có thể đối xử với em như vậy! Lúc trước em còn cảm thấy ít nhiều gì chú ấy cũng có thích em một chút, thế nhưng mà chú ấy… Em hận chú ấy chết đi được!”
Ôn Noãn nghe mấy lời nói trẻ con kia.
Cô bật cười lại thấy đau lòng, sau khi an ủi vài câu, nhẹ giọng nói: “Em đang ở trên xe hả? Vậy em qua bên chỗ chị đi!”
Hoắc Minh Châu thút tha thút thít rồi đồng ý.
Ôn Noãn cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Lục Khiêm.
Cô bị kẹp ở giữa quả thật rất khó xử, lời nói cũng vô cùng uyển chuyển: “Cậu à, Minh Châu gọi điện thoại cho con! Con bảo con bé tới chỗ con đêm nay rồi!”
Giọng nói của Lục Khiêm cũng nghẹn ngào: “Bữa cơm chiều cô ấy cũng chưa ăn được bao nhiêu, con bảo cô ấy ăn thêm một chút đi!”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cô cúp điện thoại, đi vào phòng bếp làm bữa ăn khuya.
Hoắc Minh đi vào theo.
Anh vừa đun sữa bò cho Tiểu Hoắc Tây vừa thuận miệng hỏi: “Bọn họ lại mâu thuẫn với nhau hả?”
Ôn Noãn ừ một tiếng, nhẹ nhàng mở nắp ra.
Lúc cháo gà xé sôi lên sùng sục, cô ngửi được mùi dầu vừng, bỗng nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn ập tới…
Cảm giác này rất quen thuộc!
Ôn Noãn ôm ngực, nôn khan mấy lần.
Hoắc Tổng Truy Thê
Đánh giá:
Truyện Hoắc Tổng Truy Thê
Story
Chương 699
9.8/10 từ 52 lượt.