Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 406
Ôn Noãn cúi đầu nhấp một ngụm hồng trà, hồi lâu sau mới nói nhỏ: “Cũng được! Rất tốt!”
Hoắc Minh lấy từ trong túi áo ra một lá thư.
Ôn Noãn nhận ra đây là lá thư mời cô đến học viện âm nhạc Pháp, cô nhớ mình đã vứt đi rồi, sao nó lại ở trong tay Hoắc Minh?
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng đặt xuống.
Anh nhìn Ôn Noãn: “Em còn muốn đi Pháp không, vừa rồi anh nghe em đánh đàn, chân em vẫn chưa khỏe phải không?”
Ngón tay Ôn Noãn nhẹ nhàng chạm vào chân mình.
Nơi đó… Không thể lành đươc nữa!
Đoạn tình cảm này chỉ để lại cho cô vết thương ở chân.
Cô không thể trở thành một nghệ sĩ dương cầm hàng đầu nữa, không cần phải đi Pháp, và sau này cô cũng không thể lái xe… đây là cái giá phải trả.
Nhưng Hoắc Minh lại hoàn toàn lành lặn.
Ôn Noãn không oán giận, cô vẫn mỉm cười: “Cảm ơn đã quan tâm! Tôi nghĩ tôi sẽ không đi nữa.”
Cô nói rất hời hợt.
Trái tim Hoắc Minh lại đau nhói từng cơn!
Ôn Noãn từng nói, tất cả mọi thứ cô đều không cần!
Nhưng bây giờ anh muốn dâng tất cả lên cho cô, cô… cũng không cần!
Hoắc Minh không hỏi nữa, hỏi nhiều thêm một câu sẽ vượt giới hạn, anh từ tốn uống xong một tách hồng trà rồi lại nhìn trời chiều, dịu dàng nói: “Anh đưa em về nhà.”
Anh lại nói thêm một câu: “Xe của em vẫn còn ở tiệm sửa xe, tình trạng không tốt lắm, anh mua xe mới cho em nhé!”
Ngón tay Ôn Noãn siết chặt tách trà.
Cô cố gắng kiềm chế lắm mới không nổi nóng.
Cô nhìn Hoắc Minh, nở nụ cười hờ hững: “Luật sư Hoắc, chúng ta đã chia tay rồi, phí chia tay tôi cũng đã lấy, đồ của tôi cũng đã chuyển đi, còn đồ của anh thì chắc là thư ký Trương cũng đã kiểm kê xong hết rồi, chúng ta… đã thanh toán xong!”
“Chiếc BMW kia, tôi không cần!”
“Còn về xe mới của anh, tôi cũng không cần!”
…
Ôn Noãn đứng dậy mở cửa gỗ nhỏ ra.
Cô khách sáo, bình tĩnh nói: “Lát nữa tôi còn có tiết, luật sư Hoắc hãy đi đi! Sau này… không cần gặp lại.”
Cô đang đuổi anh!
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thăm thẳm.
Anh nhìn Ôn Noãn, không thể tìm được chút tình xưa nào trên khuôn mặt cô.
Cô của bây giờ còn là Ôn Noãn to gan ngồi trong lòng anh, hôn môi rồi lại quấn lấy anh nói còn muốn hôn nữa sao? Còn là Ôn Noãn vừa thấy anh là đỏ mặt, chỉ cần anh chạm vào là lộ ra vẻ mặt say mê sao?
Cô đã hoàn toàn thu hồi lại tất cả tình cảm.
Hoắc Minh phát hiện, thực ra người thật sự được yêu thương cưng chiều là anh.
Hoắc Tổng Truy Thê
Hoắc Minh lấy từ trong túi áo ra một lá thư.
Ôn Noãn nhận ra đây là lá thư mời cô đến học viện âm nhạc Pháp, cô nhớ mình đã vứt đi rồi, sao nó lại ở trong tay Hoắc Minh?
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng đặt xuống.
Anh nhìn Ôn Noãn: “Em còn muốn đi Pháp không, vừa rồi anh nghe em đánh đàn, chân em vẫn chưa khỏe phải không?”
Ngón tay Ôn Noãn nhẹ nhàng chạm vào chân mình.
Nơi đó… Không thể lành đươc nữa!
Đoạn tình cảm này chỉ để lại cho cô vết thương ở chân.
Cô không thể trở thành một nghệ sĩ dương cầm hàng đầu nữa, không cần phải đi Pháp, và sau này cô cũng không thể lái xe… đây là cái giá phải trả.
Nhưng Hoắc Minh lại hoàn toàn lành lặn.
Ôn Noãn không oán giận, cô vẫn mỉm cười: “Cảm ơn đã quan tâm! Tôi nghĩ tôi sẽ không đi nữa.”
Cô nói rất hời hợt.
Trái tim Hoắc Minh lại đau nhói từng cơn!
Ôn Noãn từng nói, tất cả mọi thứ cô đều không cần!
Nhưng bây giờ anh muốn dâng tất cả lên cho cô, cô… cũng không cần!
Hoắc Minh không hỏi nữa, hỏi nhiều thêm một câu sẽ vượt giới hạn, anh từ tốn uống xong một tách hồng trà rồi lại nhìn trời chiều, dịu dàng nói: “Anh đưa em về nhà.”
Anh lại nói thêm một câu: “Xe của em vẫn còn ở tiệm sửa xe, tình trạng không tốt lắm, anh mua xe mới cho em nhé!”
Ngón tay Ôn Noãn siết chặt tách trà.
Cô cố gắng kiềm chế lắm mới không nổi nóng.
Cô nhìn Hoắc Minh, nở nụ cười hờ hững: “Luật sư Hoắc, chúng ta đã chia tay rồi, phí chia tay tôi cũng đã lấy, đồ của tôi cũng đã chuyển đi, còn đồ của anh thì chắc là thư ký Trương cũng đã kiểm kê xong hết rồi, chúng ta… đã thanh toán xong!”
“Chiếc BMW kia, tôi không cần!”
“Còn về xe mới của anh, tôi cũng không cần!”
…
Ôn Noãn đứng dậy mở cửa gỗ nhỏ ra.
Cô khách sáo, bình tĩnh nói: “Lát nữa tôi còn có tiết, luật sư Hoắc hãy đi đi! Sau này… không cần gặp lại.”
Cô đang đuổi anh!
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thăm thẳm.
Anh nhìn Ôn Noãn, không thể tìm được chút tình xưa nào trên khuôn mặt cô.
Cô của bây giờ còn là Ôn Noãn to gan ngồi trong lòng anh, hôn môi rồi lại quấn lấy anh nói còn muốn hôn nữa sao? Còn là Ôn Noãn vừa thấy anh là đỏ mặt, chỉ cần anh chạm vào là lộ ra vẻ mặt say mê sao?
Cô đã hoàn toàn thu hồi lại tất cả tình cảm.
Hoắc Minh phát hiện, thực ra người thật sự được yêu thương cưng chiều là anh.
Hoắc Tổng Truy Thê
Đánh giá:
Truyện Hoắc Tổng Truy Thê
Story
Chương 406
9.8/10 từ 52 lượt.