Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 291
Hoắc Minh cúi đầu rút một điếu thuốc lá, hút một hơi xong cười nói: “Em muốn nói chuyện gì với tôi? Bảo tôi lần sau đừng đến nhà em à?”
Ôn Noãn trợn mắt nhìn anh.
Hoắc Minh nắm chặt tay cô đè cô lên cửa xe, anh áp sát người vào nói nhỏ với cô: “Rõ ràng thân thể của em vẫn còn cảm giác với tôi, tại sao lại không muốn ở cạnh tôi?”
Anh nhẹ nhàng hôn cô, ý đồ khơi mào sự nhiệt tình của cô.
Ban đầu Ôn Noãn còn phản kháng, sau đó cô đứng im không động đậy, mặc kệ anh làm gì thì làm.
Lát sau…
Cô khẽ hỏi: “Hoắc Minh, anh có yêu tôi không?”
Ôn Noãn vừa hỏi xong.
Hoắc Minh ngẩn ra.
Anh chầm chậm buông Ôn Noãn ra, lẳng lặng đứng đó hút thuốc.
Ôn Noãn đã đoán được sẽ như vậy, nhưng cô vẫn thấy hơi tủi thân.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy.
Sau một hồi im lặng, cô khẽ nói: “Hoắc Minh, thứ anh muốn là quan hệ xác thịt! Còn tôi lại mong cầu tình cảm, thậm chí còn muốn kết hôn. Cho nên anh nghĩ thử xem, chúng ta không hợp ở bên nhau đâu, sau những tình cảm mãnh liệt đó thì chỉ còn lại oán hận, cần gì phải vậy!”
Hoắc Minh ném tàn thuốc xuống rồi giẫm lên.
Anh đứng trong bóng tối, ngắm nhìn cô.
Gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Noãn trắng bệch, đôi mắt lại hơi ửng hồng, hệt như con thỏ nhỏ khiến người khác thích thú.
Hoắc Minh đắn đo hồi lâu mới nói.
“Ôn Noãn, tôi thừa nhận đúng là tôi đã coi tình yêu và sự nghiệp ngang nhau! Cố gắng đầu tư tiền bạc và công sức để đổi lại kết quả xứng đáng… Tôi không nghĩ chuyện đó có gì sai!”
“Nhưng tôi không chỉ muốn cùng em lên giường.”
“Nếu không thì tôi đã không dây dưa với em mãi không buông rồi, đúng chứ?”
Ôn Noãn nhìn anh, cô biết anh vẫn chưa nói đến ý chính.
Quả nhiên, ánh mắt Hoắc Minh sâu hun hút.
Anh nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, tôi không biết chúng ta có thể đi xa đến đâu! Nhưng tình cảm tôi dành cho em rất nghiêm túc, tôi cũng chưa từng dây dưa với cô gái nào khác, duy chỉ có mình em thôi.”
Ôn Noãn cụp mắt.
Hoắc Minh không lừa cô, cũng không nói vậy chỉ để dỗ ngon dỗ ngọt.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô: “Ôn Noãn, tôi thích em.”
Nhưng chưa đến mức yêu.
Thời còn trẻ, anh đã yêu đến mãnh liệt điên cuồng, để đến bây giờ anh không còn tìm được cảm giác đứt ruột đứt gan vì một cô gái nữa.
Anh thích Ôn Noãn, vì vậy chẳng mấy vui vẻ vì lần cãi nhau này.
Nhưng sẽ không đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.
Và càng nhiều… Là khó chịu khi nhịp sống bị gián đoạn.
Hoắc Tổng Truy Thê
Ôn Noãn trợn mắt nhìn anh.
Hoắc Minh nắm chặt tay cô đè cô lên cửa xe, anh áp sát người vào nói nhỏ với cô: “Rõ ràng thân thể của em vẫn còn cảm giác với tôi, tại sao lại không muốn ở cạnh tôi?”
Anh nhẹ nhàng hôn cô, ý đồ khơi mào sự nhiệt tình của cô.
Ban đầu Ôn Noãn còn phản kháng, sau đó cô đứng im không động đậy, mặc kệ anh làm gì thì làm.
Lát sau…
Cô khẽ hỏi: “Hoắc Minh, anh có yêu tôi không?”
Ôn Noãn vừa hỏi xong.
Hoắc Minh ngẩn ra.
Anh chầm chậm buông Ôn Noãn ra, lẳng lặng đứng đó hút thuốc.
Ôn Noãn đã đoán được sẽ như vậy, nhưng cô vẫn thấy hơi tủi thân.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy.
Sau một hồi im lặng, cô khẽ nói: “Hoắc Minh, thứ anh muốn là quan hệ xác thịt! Còn tôi lại mong cầu tình cảm, thậm chí còn muốn kết hôn. Cho nên anh nghĩ thử xem, chúng ta không hợp ở bên nhau đâu, sau những tình cảm mãnh liệt đó thì chỉ còn lại oán hận, cần gì phải vậy!”
Hoắc Minh ném tàn thuốc xuống rồi giẫm lên.
Anh đứng trong bóng tối, ngắm nhìn cô.
Gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Noãn trắng bệch, đôi mắt lại hơi ửng hồng, hệt như con thỏ nhỏ khiến người khác thích thú.
Hoắc Minh đắn đo hồi lâu mới nói.
“Ôn Noãn, tôi thừa nhận đúng là tôi đã coi tình yêu và sự nghiệp ngang nhau! Cố gắng đầu tư tiền bạc và công sức để đổi lại kết quả xứng đáng… Tôi không nghĩ chuyện đó có gì sai!”
“Nhưng tôi không chỉ muốn cùng em lên giường.”
“Nếu không thì tôi đã không dây dưa với em mãi không buông rồi, đúng chứ?”
Ôn Noãn nhìn anh, cô biết anh vẫn chưa nói đến ý chính.
Quả nhiên, ánh mắt Hoắc Minh sâu hun hút.
Anh nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, tôi không biết chúng ta có thể đi xa đến đâu! Nhưng tình cảm tôi dành cho em rất nghiêm túc, tôi cũng chưa từng dây dưa với cô gái nào khác, duy chỉ có mình em thôi.”
Ôn Noãn cụp mắt.
Hoắc Minh không lừa cô, cũng không nói vậy chỉ để dỗ ngon dỗ ngọt.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô: “Ôn Noãn, tôi thích em.”
Nhưng chưa đến mức yêu.
Thời còn trẻ, anh đã yêu đến mãnh liệt điên cuồng, để đến bây giờ anh không còn tìm được cảm giác đứt ruột đứt gan vì một cô gái nữa.
Anh thích Ôn Noãn, vì vậy chẳng mấy vui vẻ vì lần cãi nhau này.
Nhưng sẽ không đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.
Và càng nhiều… Là khó chịu khi nhịp sống bị gián đoạn.
Hoắc Tổng Truy Thê
Đánh giá:
Truyện Hoắc Tổng Truy Thê
Story
Chương 291
9.8/10 từ 52 lượt.