Hóa Thân Thành Nhân Vật Được Yêu Thích

Chương 13: Chạy trốn

130@-

Trong khoảng thời gian Lê Lê không xem diễn đàn, lại có thêm vài bài đăng đồng nhân mới xuất hiện. Cô chọn vài bài có tiêu đề thú vị để đọc.


Đồng nhân PBC – Đến một chút phiên bản chibi đi


1L Chủ thớt: Chó đội hoa hồng


[Ảnh: Lê phiên bản chibi có tóc xoăn lò xo dắt một con corgi đi ngang qua.jpg]


[Ảnh: Lê – ông bố già đang ngồi xổm nhặt lông cho corgi rụng lông.jpg]


[Ảnh: Lê nhìn đống lông chó đầy đất với vẻ mặt trầm tư.jpg]


[Ảnh: Lê cạo trọc lông cho con corgi.jpg]


[Ảnh: Corgi nhỏ mắt rưng rưng nước.jpg]


Nhân vật chibi phiên bản lò xo cực kỳ đáng yêu, như thể một cục bông búp bê mềm mại.


Lê Lê vừa xem vừa bật cười, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.


Quả nhiên muốn giải trí thì phải xem netizen trên diễn đàn làm trò mới được. Nghĩ vậy, cô lại mở tab bài hot về bảng xếp hạng sức mạnh.


Do xuất hiện thêm nhiều nhân vật mới, topic so sánh sức mạnh đang bị "cào cấu" dữ dội. Nhưng các bình luận liên quan đến nhân vật "Lê" thì đa phần là:


– “Lê rõ ràng không phải tuýp thiên về cận chiến, so kè sức mạnh để làm gì chứ?”


– “Không thể nào, không phải có người vì đam mê sức mạnh mà lôi cả nhân vật nào cũng ra so sánh đó chứ?”


– “Thân thể nhỏ xíu vậy thì đánh ai nổi!”


Đa số độc giả truyện tranh cho rằng nhân vật "Lê" không thuộc dạng chiến đấu, thậm chí có phần yếu ớt. Có lẽ vì cô xuất hiện với thân phận nạn nhân, lại còn giả vờ bị thương, nhìn sao cũng không giống người mạnh.


Cô nghĩ lại về cách người ta đối xử với mình trong thế giới truyện tranh, ngoại trừ Nhất Minh thì dường như ai cũng xem cô như một đại lão.


Diễn đàn truyện tranh và thế giới truyện tranh đúng là hai thái cực hoàn toàn đối lập. Cô không khỏi thở dài cảm thán.


Tất nhiên, danh hiệu "đại lão cấp A" của cô vẫn vững vàng nằm trên đỉnh bảng sức mạnh, chưa ai vượt qua.


Thời gian lướt diễn đàn trôi qua nhanh chóng. Trước khi thoát ra, Lê Lê tìm thử mấy bài viết liên quan đến dị năng. Đáng tiếc là trong truyện tranh chưa từng nhắc đến quá trình lĩnh ngộ dị năng tự nhiên, nam chính Nhất Minh thì ngay từ đầu đã sở hữu dị năng.


Nên cô chỉ còn cách tự lĩnh ngộ…


Lê Lê đặt điện thoại xuống, từ từ nhắm mắt lại.


Dù thế nào, cô cũng nhất định không thể từ bỏ.



Chỉ là, dị năng không phải thứ có thể đạt được chỉ bằng ý chí. Khi thời điểm trở về Thanh Đồng theo như thời hạn cô tự đặt ra đến gần, cô vẫn chưa lĩnh ngộ được dị năng nào.



Giờ thì chỉ còn lại hai ngày.


[Đang xử lý dữ liệu thu thập độ nổi tiếng...]


[Đang xử lý...]


[Tổng độ nổi tiếng: 1812]


Nhờ có nhiều bài đồng nhân và fanart, trong hai ngày nay độ nổi tiếng tăng lên khá đáng kể. Nếu không sử dụng điểm trong cửa hàng, thì với lượng điểm hiện tại, cô có thể sống thêm mười tám ngày – gần nửa tháng.


Nhưng rõ ràng cô không thể không dùng điểm để đổi đạo cụ.


Lê Lê đi cùng dị năng giả cấp C trên con đường dẫn tới khu hàng hóa, trong đầu tính toán thời gian.


Nếu không có gì bất ngờ, sau lần xuyên không này cô sẽ được xem chương mới của bộ truyện.


Nếu có biến cố, thì độc giả của Cực Hạn Hắc Bạch sẽ phát hiện họa sĩ chăm chỉ của họ bất ngờ tuyên bố tạm nghỉ.


Ban ngày, bên trong khu Thanh Đồng sáng đèn, dù không còn tối om như trước nhưng vẫn giữ cảm giác u ám nặng nề.


“Thanh Ngọc Trầm đâu rồi?” Lê Lê thong thả hỏi người dị năng cấp C đang dẫn đường.


Cô vốn nghĩ, với cú cảnh cáo từ hai ngày trước, Thanh Ngọc Trầm sẽ chủ động ra mặt tiếp đón cô để thể hiện lòng trung thành.


“Thủ lĩnh không có mặt.” Dị năng giả cấp C trả lời.


Không có mặt? Lê Lê hơi bất ngờ.


Đúng lúc ấy, dị năng giả cấp C dừng chân—— đã đến phòng số bốn.


Lê Lê điều chỉnh lại cảm xúc, gương mặt đang mỉm cười bỗng chốc trở nên lạnh lùng.


Cánh cửa lớn nối liền với bức tường, vốn đóng chặt, cuối cùng lại lần nữa mở ra. Trong ánh sáng, một thanh niên tóc đen từ từ bước vào.


Khi thanh niên đi vào phòng, cánh cửa phía sau khép lại.


Người đã chờ đợi rất lâu trong phòng – Nhất Minh – vui mừng reo lên: “Lê!”


Cậu vội vã tiến lại gần, đi vòng quanh Lê quan sát từ đầu đến chân: “Thanh Ngọc Trầm không làm gì anh chứ?”


“Tôi không sao.” Lê để mặc cho Nhất Minh đi quanh cô như con quay, giọng nói bình thản, “Không cần hoan nghênh tôi như thế đâu, corgi nhỏ.”


Khi nói câu đó, sắc mặt cô không tránh khỏi có phần tái nhợt. Dù trong thế giới thực có được nghỉ ngơi tương đối, nhưng trong hai ngày ở thế giới hai chiều này, cô hầu như không ngừng tự tạo việc cho mình – nếu chưa chết thì cứ làm tới chết.


Giờ thì di chứng bắt đầu phát tác.


Tuy vậy, cô vẫn để ý đến thái độ của Nhất Minh đối với Thanh Ngọc Trầm, ánh mắt khựng lại trong chốc lát.


Xem ra lúc cô không có mặt, Thanh Ngọc Trầm cũng chẳng hề ngoan ngoãn.


Nghe vậy, Nhất Minh ngẩng đầu nhìn Lê Lê, trong mắt mang theo vẻ trách móc: “Anh lại muốn giấu tôi!”



Ánh mắt ấy cứ như một chú chó corgi nhỏ đang chất vấn chủ nhân tại sao lại nói dối, tại sao lại không cho chó con ăn sô-cô-la.


Lê Lê cảm thấy mình chẳng còn chút uy tín nào với Nhất Minh nữa rồi, dù chó đúng là không thể ăn sô-cô-la thật, vì với chúng thì chất đó là chất độc.


“Được rồi, nhưng thật ra giờ cũng không còn ảnh hưởng đến hành động nữa.” Cô đúng lúc lộ ra vẻ mệt mỏi.


Hiện tại thân phận của cô là một anh chàng lạnh lùng ít nói có chỉ số chiến đấu thấp, trên đầu có thể còn lủng lẳng một sợi tóc dựng đứng “Lê”.


...


Chàng trai tóc đen trước mặt cụp mi, hàng mi rủ xuống, lộ vẻ mệt mỏi. Tóc mái xõa xuống che khuất phần đuôi lông mày sắc nhọn, khiến gương mặt trở nên dịu đi, mang nét lạnh lùng, tựa như bạch ngọc lạnh giá.


Ánh mắt Nhất Minh khựng lại, cậu cảm thấy không thể tiếp tục đứng nhìn như vậy nữa.


Hôm nay còn có thể quay lại, nhưng sau này thì sao? Lỡ như có một ngày không còn cơ hội gặp lại thì sao?


Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đen đầy mệt mỏi ấy, ngữ khí kiên định: “Lê, chạy trốn đi!”


Nhất Minh cảm thấy mình không thể buông tay để mọi chuyện tiếp tục như vậy. Cậu phải làm gì đó.


Chuyện đói bụng ở đây đối với cậu chẳng là gì, nhưng cậu không thể để Lê phải chịu khổ.


Nghe vậy, chàng trai tóc đen thu lại vẻ mặt: “Cậu nghiêm túc sao?”


Nhất Minh gật đầu chắc nịch: “Rất nghiêm túc.” Cậu bắt đầu trình bày kế hoạch: “Chúng ta sẽ đến đón Đường trước, rồi cùng nhau rời khỏi đây.”


“Chúng ta?” Lê nhắc lại.


“Chúng ta.” Nhất Minh lặp lại lần nữa.


Sau câu nói ấy, không khí như đông cứng lại trong khoảnh khắc.


Chàng trai tóc đen đi vòng qua Nhất Minh, bước tới bên tường, xoay người dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực, mặt không cảm xúc nhìn cậu.


“Mục đích ban đầu của cậu chỉ là đưa Đường đi, không cần thiết phải kéo cả tôi theo.” Giọng của chàng trai trong trẻo dễ nghe, nhưng lại mang chút lạnh lùng.


Tựa như đang đem những chuyện chưa nói ra từ trước đến giờ, từng lời, từng câu l*t tr*n mà nói rõ ràng.


“Mục tiêu ban đầu của cậu vốn không phải là cứu tất cả mọi người, chỉ là muốn đưa Đường đi. Là điều gì khiến cậu thay đổi ý định, muốn kéo tôi theo nữa?” Giọng điệu lạnh nhạt nhưng lại pha chút nghi hoặc, “Rõ ràng cậu đâu có quen biết tôi, đúng chứ?”


“Đúng là tôi không đủ năng lực để cứu tất cả.” Nhất Minh trầm giọng giải thích, “Sương Bất Ngôn từng nói, khi chưa có năng lực thì đừng hành động bốc đồng, nếu không chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn.”


Sương Bất Ngôn – chính là người cha nuôi mà Nhất Minh đang tìm kiếm.


Nhất Minh luôn hành động theo những gì cha nuôi dạy, bao gồm cả lần lẻn vào Thanh Đồng lần này. Ban đầu cậu chỉ định đưa Đường đi, đúng như chàng trai tóc đen vừa nói.


Nghe thấy cái tên đó, thân thể chàng trai tóc đen hơi nghiêng về phía trước.


“Nhưng mà,” cậu thiếu niên tóc nâu siết chặt nắm tay, đôi mắt xanh thẳm lấp lánh ánh sáng kiên định, “Dù anh có thể không cố ý, nhưng lúc đó anh thực sự đã giúp tôi. Anh từng giúp tôi, vậy nên tôi nhất định phải đưa anh ra ngoài, đó là lời hứa của tôi.”


Lần này, chàng trai tóc đen im lặng quá lâu.



Nhất Minh nhìn hắn bằng ánh mắt đầy mong chờ.


Không biết bao lâu sau, chàng trai ấy buông tay xuống, như thể đã bị thuyết phục: “Nói trước, nếu bị bắt thì tôi sẽ khai cậu ra đầu tiên.”


“Vậy là được rồi.” Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm, rồi cười tươi, “Tôi sẽ bảo vệ anh thật tốt!”


Cậu thiếu niên hào hứng nói, như thể vừa nhận được sự công nhận, khoảnh khắc ấy như có những bông hoa nhỏ đang bay bay sau lưng cậu.


Chàng trai tóc đen chớp mắt, dường như đang nhìn những bông hoa đó, một lát sau liền dội cho gáo nước lạnh: “Lo nghĩ cách ra ngoài trước đi.”


“Thật ra hôm qua tôi đã thử ra ngoài rồi.” Nhất Minh nói, “Kết quả là chạm trán với Thanh Ngọc Trầm.”


Những chuyện khác cậu không nói thêm, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.


Chàng trai đánh giá Nhất Minh từ trên xuống dưới, giống hệt như lúc trước Nhất Minh đã làm với hắn, sau đó mới mở miệng: “Đó là dị năng của hắn, khống chế tinh thần. Trước đó hắn đã đánh dấu cậu, nên mới có thể theo dõi hành tung của cậu, thậm chí trực tiếp điều khiển cậu.”


“Cả các anh cũng bị đánh dấu sao?” Nhất Minh nhanh chóng phản ứng, “Thảo nào hôm đó Thanh Ngọc Trầm nhanh chóng phát hiện ra hành động của bọn tôi và quay về Thanh Đồng, rõ ràng hắn lẽ ra phải đến muộn hơn.”


Cậu thiếu niên tóc nâu nhăn mày khổ sở, loại dị năng này thật sự quá vô lý: “Vậy chỉ cần bị phát hiện là sẽ bị hắn điều khiển rồi...!” Cậu vò đầu, “thế thì làm sao chống lại nổi đây!”


Nhưng trong lúc cậu còn đang vò đầu bứt tai vì khó xử, thì lại nghe thấy chàng trai tóc đen thong thả cất giọng: “Nhưng giờ hắn không ở Thanh Đồng.”


Nhất Minh: “...”


Nhất Minh: “Chuyện này anh phải nói sớm chứ!”


Cậu đã nghiêm túc suy nghĩ rất nhiều về việc phải trốn thoát như thế nào dưới tình huống có Thanh Ngọc Trầm ở đó!


...


Chọc ghẹo corgi nhỏ đúng là thú vị thật, Lê Lê khó mà kìm lòng không chọc cậu ta.


Tuy cô nói ra một số tin tình báo, nhưng vẫn có giữ lại vài phần – ví dụ như dù cách xa vài trăm hay gần cả ngàn cây số, Thanh Ngọc Trầm vẫn có thể trực tiếp khống chế người bị hắn đánh dấu.


Chỉ là, Thanh Ngọc Trầm cũng không ngăn họ rời đi, ngược lại, có lẽ từ lâu hắn đã muốn cô rời đi rồi.


Nghĩ đến gã dị năng giả cấp B phiền phức ấy, ánh mắt Lê Lê khựng lại.


Cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, tuy rằng dường như Thanh Ngọc Trầm đã bị cô dọa cho sợ...


Nhưng rời đi sớm chắc chắn sẽ không có hại gì.


Sau khi bàn bạc xong kế hoạch hành động, Lê Lê nhìn thấy Nhất Minh đặt hai tay lên cánh cửa hợp kim.


Dị năng: Trái tim kim loại.


Ngay giây tiếp theo, cánh tay của cậu bắt đầu đồng hóa với vật liệu, lòng bàn tay dính chặt vào cánh cửa.


Cậu biến cả cánh cửa thành một phần thân thể mình, và rồi mép cửa bắt đầu xuất hiện những vết nứt.


Nhất Minh trực tiếp gỡ cửa ra, sau đó sải bước thật mạnh, xách theo cả cánh cửa hợp kim khổng lồ lao thẳng ra ngoài.



Đợi đến khi Lê Lê chậm rãi bước theo sau ra ngoài, thì Nhất Minh đã dùng tấm cửa ấy hạ gục toàn bộ đám canh gác bên ngoài.


Bên trong tổ chức Thanh Đồng, những người canh giữ khu nhà hàng hóa là “Tổ Tằm”. Còn những người mặc áo choàng đen mà không có đường vân vàng ở gấu áo thì không có dị năng. Lê Lê quan sát kỹ, lúc này người nằm trên đất chỉ có một kẻ cầm đầu là dị năng giả.


Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Thanh Ngọc Trầm, nên toàn bộ dị năng giả ở đây đều bị hắn khống chế, bao gồm cả những “hàng hóa” đang bị giam giữ.


Thấy cô bước ra, Nhất Minh nhẹ nhàng đặt phiến đá xuống, cánh tay cùng bàn tay dần khôi phục hình dạng ban đầu.


“Đi theo tôi.” Cậu thấp giọng nói.


Bọn họ đang quay lại nơi từng giam giữ Đường.


Tổ chức Thanh Đồng từ lâu đã khôi phục được nguồn điện, ánh sáng mờ nhạt từ bóng đèn rọi sáng hành lang dài tăm tối. Nhất Minh đi trước, Lê Lê lặng lẽ theo sau, cẩn trọng tiến về phía trước.


Cầm trong tay thẻ thân phận “thương binh hạng nhẹ”, Lê Lê thản nhiên bám sát phía sau Nhất Minh.


Với cấp bậc D, Nhất Minh gần như chắc chắn có thể đột kích thành công giữa một đám người cấp F, cấp E và thường dân. Lúc trước, chính nhờ vậy mà cậu mới có thể đột nhập vào Thanh Đồng để tiếp cận Đường.


Rất nhanh, họ rẽ qua khúc cua thứ ba, phía trước là một ngã rẽ ngang từ trái sang phải, chính diện thì không còn đường đi. Nhất Minh thò đầu ra quan sát hai bên, xác nhận không có ai, sau đó ra hiệu đi về hướng bên phải.


Nhưng đúng lúc cậu vừa bước ra khỏi khúc cua, một tiếng xé gió sắc lẹm vang lên.


“Vút——!”


Một vết máu hiện lên trên má cậu, đôi mắt xanh lam bỗng mở to.


Là một cây kim.


Cậu quay đầu nhìn lại, hành lang mà vừa rồi còn trống không bỗng xuất hiện một người khoác áo choàng đen, đang gắt gao nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt không thấy tròng trắng, trông vô cùng quỷ dị.


“Chạy mau!” Nhất Minh đưa tay ra sau, nắm chặt cổ tay Lê Lê, không ngoảnh đầu lại mà kéo cô lao về phía góc cua.


Ngay giây tiếp theo, một loạt sợi tóc màu nâu rơi xuống, hóa thành những lưỡi dao sắc bén, đồng loạt đâm về phía hành lang bên trái như một tấm lưới thép dày đặc. Lê Lê nghe thấy tiếng leng keng của kim loại va chạm, trong lúc đó quay đầu nhìn lại, thấy sau lưới dao ấy là một người khoác áo choàng đen đang đứng sừng sững.


Mũi khoằm, cằm vuông vức.


Là tên C cấp kia!


Một trong hai dị năng giả trung cấp hiếm hoi của tổ chức Thanh Đồng!


Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Lê Lê và gã C cấp chạm nhau.


Cô lạnh lùng nhìn lại, chỉ trong một giây đối diện ấy, kẻ áo choàng đen lộ rõ vẻ sửng sốt.


Hắn lùi một bước, ngay sau đó cúi gằm đầu xuống, động tác nhanh đến mức như thể sợ quấy rầy hứng thú của ai đó phía trước.


Đúng lúc này, Nhất Minh giơ tay ấn lên vách tường kim loại bên cạnh, dùng năng lực mở cửa của mình khiến bức tường trượt ngang, chắn giữa họ và dị năng giả C cấp kia.


Nhất Minh kéo Lê Lê cắm đầu lao đi, mà bức tường sau lưng họ vẫn không hề lay chuyển.


Dù sao thì tên C cấp phía sau cũng không hề đuổi theo.


Hóa Thân Thành Nhân Vật Được Yêu Thích
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hóa Thân Thành Nhân Vật Được Yêu Thích Truyện Hóa Thân Thành Nhân Vật Được Yêu Thích Story Chương 13: Chạy trốn
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...