Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi
Chương 9: 9: Anh
Những chương trình giải trí mà Hứa Dục tham gia trong mấy năm gần đây hầu hết đều là về mỹ thực, trang điểm.
Ngoài ra, chúng còn có một điểm chung nữa là ratings thấp, ít người xem.
Theo cách lý giải của Hứa Vị Trì thì tham gia mấy show giải trí này có nghĩa là đi làm, làm nhiều rồi sẽ cảm thấy chẳng có gì ghê gớm.
Bởi tính cách ít nói, không thích thể hiện mà cảnh quay của Hứa Dục cũng không nhiều.
Những video trên KAYOU gần như đều được lấy từ các chương trình đó, cộng thêm một vài phỏng vấn, vì không nổi tiếng nên những thứ có thể cắt ra cũng rất ít.
Chẳng hạn như chiếc video có tên là "ai không muốn được Hứa Dục gọi là anh" có lượt xem nhiều thứ hai trong từ khóa Hứa Dục cũng chỉ có hai mươi giây.
Sau khi Hứa Dục thoát khỏi chiếc video đầu tiên thì ấn vào video này.
"Anh."
Video vừa mở đã vang lên giọng nói của Hứa Dục.
Lúc mới hợp tác, mọi người vẫn chưa quen biết nhau, Hứa Dục lại còn nhỏ tuổi nhất nên gặp người nào cậu cũng gọi là anh, có lẽ video này được cắt ra từ đó.
Sau khi cưỡng chế cắt ghép biên tập và phối thêm nhạc nền, xuyên suốt hai mươi giây đều là các tiếng "anh" của Hứa Dục, thậm chí còn có một vài câu nói có kèm theo chữ "anh" của cậu nữa.
"Anh."
"Anh."
"Anh đã ăn chưa?"
"Anh, ở chỗ em này."
"Anh, đưa cho em đi."
Hứa Dục không biết mình gọi "anh" thế nào mà bình luận trên màn hình lại liên tục hiện lên.
[ Cứ coi như ẻm đang gọi tôi là anh đi! ]
[ Mặc dù tui là chị, nhưng Dục Dục nhất định đang gọi tui.
]
[ Tôi thích tiếng "anh" này ghê.
]
[ Cho em, cho em, tất cả đều cho em! ]
Càng xem Hứa Dục càng không muốn nhìn thấy chữ "anh" này nữa.
Sau khi thoát khỏi video này, cậu cũng không xem các video bên dưới.
Quay lại trang chủ, Hứa Dục nhìn biểu tượng chiếc kính lúp nho nhỏ trên góc trái, suy nghĩ hai giây bèn nhấn vào.
Trong khung gợi ý không có cả họ cả tên Tô Nguyên Cửu, nên Hứa Dục phải tìm từng chữ một.
Đầu tiên là chữ "Tô", rồi tìm đến chữ "Nguyên", bỗng nhiên có chút nản, cậu không muốn tìm chữ "Cửu" nữa, đồng thời cũng xóa hết kết quả vừa mới tìm được đi.
Sau đó, Hứa Dục lại nhập một cái tên khác vào trong khung tìm kiếm: Giới Nam.
Vốn đang không biết hai chữ này viết thế nào, e là sẽ không tìm ra được, ai ngờ trong bộ gõ lại có gợi ý, xem ra người này thực sự rất nổi tiếng.
Giống như những gì Trịnh Học đã nói, trong mục video của Giới Nam đều là các loại review, mỗi video đều có vài triệu lượt xem.
Kéo xuống dưới một chút, cậu nhìn thấy Vlog của Tô Nguyên Cửu, đã có hơn 10 triệu lượt xem.
Hứa Dục hơi do dự, cuối cùng vẫn không nhấn vào.
Ăn uống, tập gym, tắm rửa xong xuôi, lại luyện thanh thêm một lúc, thế là đã kết thúc một ngày.
Sau khi bật đèn ngủ trên đầu giường lên, Hứa Dục mới tắt đèn phòng, cậu nằm xuống giường kéo chăn lên.
Nhớ lại hôm nay có nói chuyện với Tô Nguyên Cửu, vì vậy trước khi ngủ, trong lòng Hứa Dục không khỏi mặc niệm ba câu: "Không mơ thấy Tô Nguyên Cửu, không mơ thấy Tô Nguyên Cửu, không mơ thấy Tô Nguyên Cửu", rồi mới nhắm mắt lại.
Cách này luôn được Hứa Dục sử dụng để đuổi ma, cậu rất sợ ma, bởi lúc nhỏ đã có những ký ức không được tốt đẹp lắm.
Cho nên nếu ban ngày có lỡ nghĩ đến hoặc là tiếp xúc với những thứ này, trước khi ngủ cậu nhất định phải niệm ba lần "Không mơ thấy ma", chỉ cần làm vậy thì chắc chắn sẽ không mơ thấy.
Có lẽ là do Tô Nguyên Cửu không phải ma, nên phương pháp này của Hứa Dục đã mất đi tác dụng.
Tối đó cậu lại mơ thấy Tô Nguyên Cửu.
Nhưng giấc mơ lần này rất bình thường, cậu mơ thấy mình đang chụp quảng cáo ở JSS, Tô Nguyên Cửu cũng ở bên cạnh, thế nhưng chẳng có gì kỳ quái xảy ra giữa bọn họ cả.
Ngày hôm sau Hứa Dục thức dậy, cậu mở to mắt, ngây người trên giường mất một hồi, sau đó thì thở dài một hơi.
Ăn xong bữa sáng, Hứa Dục lại vùi đầu vào phòng luyện thanh, thẳng tới chạng vạng tối mới đi ra ngoài.
Ăn cơm hộp cả một ngày trời đã có chút ngán, Hứa Dục bắt đầu nhớ tới món bò viên ở trước cửa tiểu khu.
Nghĩ là làm ngay, Hứa Dục lấy một chiếc áo khoác trong phòng ngủ mặc vào, rồi cầm điện thoại đi xuống lầu.
Sắp đến mùa hè, ban ngày dần trở nên dài hơn, từ trong tiệm bò viên đi ra mà trời vẫn chưa tối hẳn.
Ráng chiều màu cam trải dài giữa không trung, bao phủ cả thành phố, từng đám mây tựa như những miếng đậu hủ đang đuổi bắt nhau bên sườn núi, đột nhiên nhớ tới những lời chị Vân đã nói hôm qua, bảo cậu lâu rồi không đăng Weibo, Hứa Dục bèn lấy điện thoại chụp một tấm đơn giản, ghi thêm hai chữ "hôm nay", rồi đăng lên Weibo.
Không tới năm phút đã có rất nhiều fans bình luận lại, một vài người nói Dục Dục cậu rốt cuộc xuất hiện rồi, một vài người lại nói nắng chiều đẹp quá xá, còn có mấy người thì đăng ảnh chụp bầu trời của họ lên.
Chị Vân cũng gửi tin nhắn đến: Kêu em đăng Weibo, em liền đăng cái này?
Hứa Dục cười cười, cúi đầu gõ chữ: Không biết phải đăng cái gì nữa.
Chị Vân: Thôi được rồi...
Hứa Dục không lập tức lên lầu, câu đọc xong tin nhắn thì nhét điện thoại vào túi áo, tiếp tục đi dạo trong tiểu khu một lát.
Sau bữa tối, người trong tiểu khu cũng khá nhiều, rất nhiều hộ gia đình xuống dưới tản bộ, dẫn cún cưng đi dạo, đưa cháu đi chơi, náo nhiệt hơn ban ngày rất nhiều.
Bước qua cầu, lại đi qua một đoạn đường toàn hoa, sắc trời cũng dần dần tối hẳn.
Ngọn đèn ven đường đã được bật sáng, Hứa Dục thầm nghĩ đã dạo đủ rồi, đi thêm một đoạn nữa rồi trở về.
Đi mãi đi mãi, cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trước đình nghỉ mát.
Hứa Dục không quá chắc chắn, cậu đứng sát mỏm đá ven đường, rướn người nhìn về trước.
Đúng là Tô Nguyên Cửu rồi, hắn đang đứng cạnh bờ hồ gọi điện thoại.
Hứa Dục dừng bước, lưỡng lự vài giây không biết nên đi qua chào hỏi hay là quay đầu trở về.
Cuối cùng vẫn là Tô Nguyên Cửu quyết định giúp cậu.
Bởi hắn đã quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Dục nở nụ cười rồi đi về phía Tô Nguyên Cửu.
Lúc cậu tới nơi, Tô Nguyên Cửu đã kết thúc cuộc gọi, đang cất điện thoại vào trong túi.
"Tô tổng, thật là trùng hợp", Hứa Dục hỏi Tô Nguyên Cửu: "Sao anh lại ở đây?"
Tô Nguyên Cửu nói: "Đến tìm một người bạn."
Hứa Dục gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết: "À."
Tô Nguyên Cửu cũng hỏi, "Còn cậu thì sao? Đi dạo à?"
Hứa Dục: "Ừ, chuẩn bị về rồi."
Tô Nguyên Cửu: "Nhà cậu ở đâu?"
Hứa Dục ngẩng đầu chỉ về hướng nhà mình: "Bên kia."
Tô Nguyên Cửu gật đầu: "Cùng đường, cùng đi đi."
Hứa Dục không biết Tô Nguyên Cửu đã tìm được bạn mình hay chưa, chẳng qua cậu cũng không dám hỏi, dẫu sao thì hỏi han quá nhiều cũng không được lịch sự cho lắm.
Cảm giác xấu hổ lúc trên xe hôm qua đột nhiên lại ùa về, chỉ khác là hôm nay Tô Nguyên Cửu không có làm việc.
Hứa Dục không biết đối phương có cảm thấy lúng túng giống mình hay không nữa.
Đi được hai bước, Tô Nguyên Cửu lại mở miệng nói: "Tuần sau mới chụp quảng cáo tiếp, mấy hôm nay cậu có lịch trình gì không?"
"Có", Hứa Dục đáp: "Mấy ngày nữa phải tới Kiến Thị ghi hình một chương trình".
Tô Nguyên Cửu cười: "Tôi không có ý này", sau đó thì hỏi: "Chương trình gì vậy?"
Hứa Dục: "I Sing You Sing.
Tô tổng có biết không?"
Tô Nguyên Cửu: "Không."
Hứa Dục giải thích: "Là một chương trình âm nhạc".
Tô Nguyên Cửu ừ một tiếng: "Trở về tôi sẽ tìm hiểu."
Hứa Dục gật đầu: "Được."
Tô Nguyên Cửu: "Mấy hôm trước tôi có nghe cậu hát, rất êm tai, cậu có bài của riêng mình không?"
"Có mấy bài, chỉ là vẫn chưa có cơ hội phát hành", Hứa Dục cười cười: "Tự mình hát chơi thôi".
Tô Nguyên Cửu: "Tôi phải nghe ở đâu?"
Hứa Dục có chút kinh ngạc: "Anh muốn nghe sao?"
Tô Nguyên Cửu gật đầu: "Muốn nghe."
Hứa Dục nghĩ nghĩ: "Đến lúc phát hành sẽ gửi cho anh nghe."
Tô Nguyên Cửu gật đầu, lấy điện thoại ra: "Vậy chúng ta kết bạn WeChat đi."
Hứa Dục ngẩn người nửa giây, cũng móc điện thoại của mình ra: "Được thôi."
Hứa Dục không quen nói chuyện với người lạ, có nhiều khi đối phương không mở miệng thì cậu cũng có thể phát huy khả năng im lặng của mình đến cực hạn.
Một khi đụng phải tình huống này, thì lại càng không biết nói gì, bầu không khí sẽ càng trở nên lúng túng hơn.
Thế nhưng hôm nay không giống vậy, hai người cứ chậm rãi đi dạo, Hứa Dục cảm thấy dường như cũng không quá mất tự nhiên như trong tưởng tượng.
Lại đi thêm một đoạn, tầm mắt Tô Nguyên Cửu giống như liếc qua một cái.
Sau đó, hắn lên tiếng: "Hứa, Dục"
Tô Nguyên Cửu gọi từng chữ một.
Hứa Dục: "Hả?"
Tô Nguyên Cửu quay đầu qua nhìn cậu: "Kẹp tóc của cậu."
Hứa Dục à một tiếng, giơ tay sờ lên kẹp tóc: "Là mua đấy, tình cờ nhìn thấy có chữ XY liền mua."
Tô Nguyên Cửu: "Có nhiều người hỏi cậu rồi sao?"
Hứa Dục gật đầu: "Có vài người, còn có người tưởng là tôi đặt làm."
Hứa Dục không thích cảm giác tóc mái lòa xòa ở trước trán, cho nên chiếc kẹp này thường xuyên được sử dụng, tóc mái được cuốn lại thành một nhúm rồi kẹp ngược lên trên.
Lúc này ánh đèn đường sáng rực, trời cũng đã tối đen, màn đêm phủ xuống càng làm tôn lên làn da trắng nõn của Hứa Dục.
Làn mi vừa dài vừa dày, đôi mắt sáng trong lại có thần.
Lúc nói chuyện với Tô Nguyên Cửu, Hứa Dục hơi ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào hắn.
Nói xong còn khẽ nở nụ cười, sau đó mới rời tầm mắt, tiếp tục nhìn về phía trước.
Tô Nguyên Cửu cũng thu hồi tầm mắt, kín đáo nở nụ cười.
Tô Nguyên Cửu hỏi: "Mua ở đâu?"
Hứa Dục: "Hai năm trước lúc đi công tác trên đảo đã mua."
Tô Nguyên Cửu quay đầu sang nhìn kẹp tóc của Hứa Dục.
"Tô tổng", Hứa Dục đi ra khỏi con đường lát đá: "Tới nhà tôi rồi."
Tô Nguyên Cửu ừ một tiếng, cũng không lập tức nói lời tạm biệt.
"Hứa Dục".
Tô Nguyên Cửu gọi tên cậu: "Sau này có thể đừng gọi tôi là Tô tổng nữa không?"
Hứa Dục khó hiểu nói: "Hả?", hầu kết của cậu vô thức lăn lộn: "Vậy phải gọi là gì?"
Tô Nguyên Cửu buột miệng thốt ra: "Anh."
Vừa dứt lời, hắn cũng phải bật cười, sau đó thì có chút xấu hổ mà ho khan hai tiếng: "Xin lỗi."
Có lẽ Hứa Dục không nghe rõ, lại càng tỏ ra nghi hoặc: "Cái gì?"
"Không có gì".
Tô Nguyên Cửu lấy lại phong độ, lúc này mới nghiêm túc nói: "Không ngại gọi tên của tôi chứ?"
"Tô...." Hứa Dục thử một chút, sau đó thì lắc đầu cười: "Không hay lắm đâu."
Tô Nguyên Cửu gật đầu, nhún nhường một bước: "Vậy gọi là Tô tiên sinh đi, không được từ chối nữa".
Hứa Dục đồng ý: "Được".
Tô Nguyên Cửu khẽ hất cằm nhìn Hứa Dục, thấp giọng nói: "Gọi một câu đi."
Hứa Dục chớp chớp mắt, tựa như đã bị Tô Nguyên Cửu mê hoặc.
Hứa Dục: " Tô tiên sinh.".
Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi