Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Chương 883: 883: Kiểm Nghiệm
Trong khi nói chuyện, mấy người đã đến cửa của bộ phận phát triển trò chơi.
Bộ phận này được phát triển đặc biệt bởi tập đoàn Lăng Tiêu và nằm ở trung tâm của tòa nhà tập đoàn Lăng Tiêu.
Có một cái sảnh lớn, được sử dụng để trải nghiệm và trưng bày trò chơi.
Mấy người Lý Phong đi thang máy, vừa đến lầu này đã có mấy nhân viên vừa hay đứng ở cửa thang.
Bọn họ còn đang nói chuyện vui vẻ, thời điểm nhìn thấy Lý Phong xuất hiện, những người này không khỏi kinh hãi.
Họ nhìn Lý Phong rồi thể hiện một sự kính trọng vô cùng đặc biệt.
Bộ dạng này không phải là bộ dạng của một nhân viên bình thường nhìn sếp của mình.
Lý do nhân viên đi làm là vì họ nhận tiền của sếp.
Mục đích của việc đi làm chỉ là kiếm tiền.
Cái gọi là văn hóa doanh nghiệp và cái gọi là quan hệ cấp trên - cấp dưới đều dựa trên tiền nong cả.
Tập đoàn Lăng Tiêu đoàn kết cũng chính vì tập đoàn Lăng Tiêu đã tạo điều kiện và môi trường lập nghiệp rất tốt cho nhân viên, nhưng nền tảng vẫn là tiền.
Nhưng đoàn người trước mặt lại khác, đứng ở trước mặt đám Lý Phong, cảm giác bọn họ như thể là tín đồ nhìn thấy vị thần của mình vậy.
Mấy người kính cẩn chào Lý Phong và Hứa Mộc Tình, có nam có nữ, mà màu da lại không giống nhau.
Lúc này, một trong những người đẹp có làn da ngăm, nhìn như hai mươi tuổi bước nhanh đến.
Đầu tiên, cô ấy cung kính cúi đầu chào Lý Phong, sau đó cười nói với Hứa Mộc Tình: "Giám đốc, trò chơi sẽ sớm được thử nghiệm.
Xin hỏi nhân viên thử nghiệm đã được gọi đến chưa ạ?"
Hứa Mộc Tình cười nói: "Chúng tôi là người thử nghiệm".
Người đẹp có làn da ngăm đen không khỏi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, trên mặt cô ấy hiện lên một cảm giác tự hào rất đặc biệt.
Cô ấy rất hào hứng nói với Hứa Mộc Tình: "Trò chơi mà chúng em đã thực hiện có thể khiến mấy vị lãnh đạo như anh chị tham gia thử nghiệm là một vinh dự cho tất cả các nhân viên R&D chúng em".
"Tiếp theo, xin cho phép cá nhân em giải thích nội dung thử nghiệm của toàn bộ trò chơi cho mọi người".
Trong khi nói chuyện, cô gái đẹp da ngăm đưa mấy người Lý Phong về phòng làm việc của họ.
Toàn bộ văn phòng không có nhiều khác biệt so với những nơi khác, trông không giống một khu vực trưng bày và thử nghiệm trò chơi mà chỉ là nơi làm việc của những người bình thường.
Chỉ là nhân viên ngồi bên trong đều là hình nộm, trông rất giống thật.
Nhưng nếu bước tới và chạm tay vào, sẽ biết rằng họ đều được làm bằng nhựa.
Người đẹp da ngăm đột nhiên vỗ hai tay vào không trung, lúc này dường như có thứ gì đó được kích hoạt.
Nhưng điều kỳ lạ là văn phòng vẫn không có nhiều thay đổi, mọi thứ vẫn như bình thường.
Không lâu sau, Hứa Mộc Tình bất ngờ che lấy đôi môi đỏ mọng gợi cảm, dường như cô đã phát hiện ra một điều rất thú vị.
Thấy Hứa Mộc Tình vội vàng duỗi ngón tay chỉ về phía chiếc bàn ở phía trước bên phải: "Nhìn xem! Có một bông hoa lạ mọc ở đó".
Mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy trên bàn làm việc mọc lên một bông hoa rất thú vị.
Ở giữa những cánh hoa này, có một cô gái trông rất xinh xắn lơ lửng.
Mà đằng sau cô gái nhỏ này có một đôi cánh trông giống như bướm vậy.
"Oa, đây là cái gì?"
Hứa Hạo Nhiên bước nhanh về phía trước, khi cậu ta đưa tay chạm vào cô gái nhỏ có đôi cánh bướm, cô ấy đã bay lên.
Hơn nữa còn bay xung quanh Hứa Hạo Nhiên, cuối cùng đáp nhẹ xuống đầu Hứa Hạo Nhiên.
Thứ này trông rất giống thật, nhưng khi Hứa Hạo Nhiên đưa tay ra sờ thì phát hiện bàn tay của mình trực tiếp xuyên qua cơ thể cô ấy, cảm giác như chạm phải ma vậy.
Nhân viên nói với Hứa Hạo Nhiên: "Người bình thường không thể dùng tay chạm vào cô ấy.
Bây giờ cậu phải đeo thứ này vào".
Sau đó, có một nhân viên đã lấy một chiếc đồng hồ nhìn rất đẹp mắt, giống với những chiếc đồng hồ thông minh đang bán trên thị trường ra.
Đồng hồ thông minh vừa được Hứa Hạo Nhiên đeo vào, đã bắt đầu hoạt động ngay lập tức.
Ngay sau đó, mọi người phát hiện trang phục của Hứa Hạo Nhiên liền thay đổi.
Ban đầu, Hứa Hạo Nhiên chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng bây giờ Hứa Hạo Nhiên lại mặc một bộ quần áo cổ trang!
Hơn nữa, bộ đồ này rất đẹp, nhìn như làm bằng lụa.
Người đẹp có làn da ngăm giải thích với Hứa Mộc Tình: "Chúng em đã tham khảo tất cả trang phục cổ đại của Hoa Hạ".
"Nhìn chung, trang phục của triều đại nhà Minh ở Hoa Hạ là đẹp nhất, đơn giản và thiết thực".
"Mặc dù nhà Đường thịnh vượng và hùng mạnh nhất, nhưng quần áo của người dân nhà Đường quá phức tạp và bất tiện, vì vậy chúng em cuối cùng quyết định phương án này".
Chỉ cần là con gái, không có ai là không yêu cái đẹp, Hứa Mộc Tình cũng vậy.
Hứa Hạo Nhiên vốn là người lôi thôi, luộm thuộm, bỗng chốc trở thành anh soái ca trên TV sau khi khoác lên mình bộ quần áo điển trai thời nhà Minh, điều này khiến Hứa Mộc Tình cảm thấy bất ngờ và ghen tị.
Hứa Mộc Tình hỏi người đẹp có làn da ngăm đen: "Quần áo của phụ nữ cũng là quần áo của thời nhà Minh sao?"
Người đẹp có làn da ngăm cười nhẹ nói: "Vì phụ nữ rất thích làm đẹp nên chúng em đã chuẩn bị rất nhiều bộ đồ khác nhau.
Chị có thể tự chọn những thứ mình thích".
"Nếu trò chơi thực sự được đưa vào sử dụng, những bộ trang phục này là thứ game thủ sẽ cần phải mua, hoặc là vật liệu kiếm được trong game".
"Nếu không muốn đi kiếm thì bỏ tiền ra mua là được".
Raven vội hỏi: "Cô định bán một bộ trang phục như vậy trong game với giá bao nhiêu?"
"Quần áo càng đẹp sẽ càng đắt.
Một bộ quần áo thành phẩm có lẽ sẽ được bán với giá 20.000 nhân dân tệ".
"Đây chỉ là quần áo trung bình mà thôi.
Nếu là quần áo đỉnh cấp, trăm ngàn cũng không mua được".
Hứa Mộc Tình và Raven nhìn nhau, khẽ há miệng.
Một bộ trang phục trong game có giá hàng trăm nghìn, nếu cứ để như thế này chẳng phải là ăn nên làm ra sao?
Tuy nhiên, Hứa Hạo Nhiên, người đã chơi game, cảm thấy rằng Hứa Mộc Tình và Raven hơi quê.
Lúc này cậu ta đang ngồi trên ghế, vắt chéo chân, mỉm cười: "Em nói chứ, đấy là vì mọi người không chơi game thôi".
"Các chị không biết những game thủ bình thường tiêu hàng chục nghìn mỗi năm à".
"Chưa kể đến mấy tên lắm tiền.
Họ chơi đại một trò chơi thôi cũng tiêu hàng trăm nghìn một tháng đấy".
Lúc này Hứa Hạo Nhiên đã giơ tay lên, ban đầu tay Hứa Hạo Nhiên xuyên qua cô gái nhỏ có đôi cánh bướm trên đầu.
Nhưng lúc này, cậu ta đã có thể dùng tay nâng cô gái nhỏ lên.
"Oa, đây là tình huống gì vậy, đụng được vào rồi này? Ôi, cơ thể của cô ấy thật mềm mại!".
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy