Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Chương 849: 849: Tôi Ăn Thịt Cậu
Lý Phong thấy vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên hoang mang thì khẽ lắc đầu.
Ở chung với nhau lâu rồi nên anh ngày càng hiểu rõ tính nết của Hứa Hạo Nhiên.
Cậu em vợ này nói dễ nghe thì là thật thà, còn nói khó nghe thì hơi ngốc.
Ngốc ở chỗ cậu ta rất kém trong việc quan sát mọi thứ xung quanh.
Dường như cậu ta chỉ sống trong thế giới của mình, chỉ nhìn những thứ mà cậu ta muốn nhìn, không phân tích khách quan đối với hoàn cảnh xung quanh.
Lý Phong nói: "Em không thấy quần áo mà mẹ Tiểu Hồng phơi rất lộn xộn à?"
"Tuy là toàn là đồ nữ nhưng kích cỡ khác nhau".
"Nhà bọn họ chỉ có hai người, sao lại phơi nhiều quần áo thế?"
"Chứng tỏ chủ nhân của số quần áo này đã bị giết hoặc bị bọn họ tắm rửa sạch sẽ, trói vào một góc nào đó làm thức ăn dự trữ rồi".
Lý Phong vừa nói vậy, Hứa Hạo Nhiên giật mình sợ hãi: "Anh rể, anh đùa em đấy à, chả nhẽ hai người kia ăn thịt người thật á".
Lý Phong cười, hỏi Tiểu Hồng: "Vậy cô nói xem hai mẹ con cô có ăn thịt người không?"
Tiểu Hồng nhe hai chiếc răng nanh sắc bén ra, răng nanh của cô ta như lưỡi dao, dường như có thể dễ dàng nghiền nát xương người.
Đầu tiên Tiểu Hồng nhìn Lý Phong nói: "Đồ đàn ông thối tha, tôi cảm thấy thịt của anh không ăn được".
"Nhưng cái thằng ngốc trắng trẻo ngọt nước bên cạnh anh, ăn chắc chắn sẽ ngon lắm".
Vừa nói, cô ta vừa thè lưỡi ra liếm môi.
Nếu những cô gái khác làm động tác này chắc chắn sẽ thấy rất sexy.
Nhưng Tiểu Hồng làm trông rất ghê.
Hứa Hạo Nhiên cảm thấy như có cơn gió lạnh thổi qua sau lưng mình.
Cậu ta vội nói với Lý Phong: "Anh rể, chúng ta mau đi thôi".
"Đi? Các người nghĩ các người đi được chắc?"
Tiểu Hồng bỗng nhiên cười to: "Lũ đàn ông các người giống hệt mẹ tôi nói, đến lúc gặp nguy hiểm thì sẽ bỏ rơi bạn gái của mình, chạy trối chết như chó".
"Bởi vì trên đời này có đám đàn ông thối tha các người nên mới có nhiều bi kịch như vậy".
"Giờ tôi muốn xé từng thớ thịt trên người các người xuống, nghiền xương các người thành tro".
Vừa nói, bóng người Tiểu Hồng lập tức lóe lên, nhào về phía Hứa Hạo Nhiên.
Tuy là tốc độ của cô ta rất nhanh nhưng lúc cô ta nhảy bổ vào trong không trung, hình như có thứ gì đó bay đến đập vào mặt cô ta.
Tiểu Hồng thét lên một tiếng inh tai nhức óc, quay trong không khí 360 độ rồi rơi xuống đất.
Cô ta lăn mấy vòng trên đất, lúc đứng lên, ánh mắt cô ta sáng rực nhìn chằm chằm vào Lý Liễu Nhi đứng chắn trước người Hứa Hạo Nhiên không xa.
Nhưng Tiểu Hồng lại cảm thấy trên người Lý Liễu Nhi có một loại khí tức mà cô ta vừa thấy quen vừa thấy ghét.
Tiểu Hồng nhìn Lý Liễu Nhi nói: "Cô cũng không phải người?"
Lý Liễu Nhi không nói gì nhưng cô ấy đứng sững ở đó như trời trồng.
Tất cả những gì cô ấy làm giống như phản xạ có điều kiện, chỉ cần Tiểu Hồng tấn công Hứa Hạo Nhiên, cô ấy sẽ lập tức bảo vệ cậu ta.
Tiểu Hồng thử mấy lần nhưng đều bị Lý Liễu Nhi đánh lại.
Tốc độ của Lý Liễu Nhi nhanh như chớp, Tiểu Hồng không bì kịp.
Cô ta rất tức giận, rõ ràng nhìn Lý Liễu Nhi dáng vẻ xinh đẹp là thế, chẳng khác gì người bình thường nhưng chỉ cần cô ta di chuyển, cả người sẽ phóng ra một loại khí tức không phải của con người.
Tiểu Hồng bực bội vì cô ta không biết rốt cuộc cô gái mặc sơ mi trắng quần bò xanh kia có phải con người không?
Tiểu Hồng đột nhiên hét lên một tiếng inh tai nhức óc.
Ngay lập tức có một bóng người từ phía nhà gỗ vọt ra.
Hóa ra là mẹ Tiểu Hồng - một bà bác trung niên đến.
Hứa Hạo Nhiên vừa thấy bà ta liền nói với Lý Phong: "Anh rể, chị em với công chúa không sao chứ?"
Lý Phong đương nhiên hiểu rất rõ về Tiểu Hồng và mẹ của cô ta, anh cười nói: "Yên tâm đi, La Sát là sinh vật vô cùng kì lạ, bọn họ chỉ hận đàn ông thôi".
"Nói đúng ra là bọn họ rất căm ghét đàn ông nhưng rất ít khi ra tay với phụ nữ".
"Nếu không vừa nãy cô ta đã ra tay với mấy người chị em rồi".
Ngay từ đầu Lý Phong đã biết thân phận của bọn họ rồi.
Mà anh cũng hiểu rõ tập tính của bọn họ nên không ra tay trước.
Cũng để Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên có thêm kinh nghiệm.
Với những người muốn trở nên mạnh mẽ thì kinh nghiệm rất quan trọng.
Nếu một người có thực lực rất mạnh mới bước chân vào giang hồ mà không có năng lực quan sát và sự cẩn thận.
Thì một tên lưu manh cũng có thể đâm sau lưng người đó mấy dao.
Giang hồ không thiếu chuyện chưa rành đời đã chết.
Tuy Lý Phong là chồng của Hứa Mộc Tình, vẫn luôn ở bên bầu bạn với cô.
Nhưng nếu có một ngày Hứa Mộc Tình phải tự mình giải quyết một số chuyện.
Lý Phong luôn để bọn họ đi trải nghiệm một vài chuyện mới lạ, để bọn họ dùng đầu óc suy nghĩ và cách làm của bản thân để giải quyết những chuyện khó khan này.
Lý Phong nhìn hai mẹ con Tiểu Hồng nói: "Chúng tôi không muốn đối đầu với hai người".
"Nhưng tôi thấy rất lạ, sao mẹ con hai người lại ở nơi này".
"Ở đây gần thôn làng của người dân như thế".
"Tập tính của hai người thì một là hoàn toàn dung nhập vào xã hội loài người".
"Hai là phải sống nơi ở rừng sâu mới đúng, hiếm khi sống trong hoàn cảnh thế này".
Tiểu Hồng cắn răng nói với Lý Phong: "Đây là chuyện của chúng tôi, liên quan gì đến anh? Đồ đàn ông thối".
Lý Phong hơi nhún vai nói: "Ok! Chuyện của hai người thì kệ hai người".
"Nhưng hai người lại định ra tay với em vợ tôi, vậy thì tôi cũng phải làm gì chứ nhỉ".
Vừa nói Lý Phong vừa giơ tay lên.
Ngón tay của anh hơi ngoắc lại, trong túi Hứa Hạo Nhiên đột nhiên bay ra mười tám lá bùa màu vàng.
Những lá bùa đó bay xung quanh Tiểu Hồng và mẹ cô ta, còn tỏa ra ánh sáng màu vàng.
Ánh sáng màu vàng đó tạo thành một kí hiệu khó hiểu.
Những kí hiệu này trông giống chữ viết nhưng nhìn không lại hiểu.
.
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy