Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Chương 476
243@-Dứt lời, những người nước ngoài có mặt ở đó liền hét lên vì sung sướng.
Há miệng cười lớn.
Một tên người nước ngoài thậm chí còn đưa tay ra định tóm lấy Liễu Ngọc Phân, nhưng vì quá sợ hãi nên Liễu Ngọc Phân đã nhanh chóng nghiêng người sang một bên.
Nhưng khi bà ấy quay đầu lại, có một người nước ngoài khác, miệng đầy râu quai nón, trông rất hung ác, nhìn chằm chằm vào bà ấy như muốn ăn tươi nuốt sống.
Đột nhiên, hơi thở của Liễu Ngọc Phân ngày càng gấp gáp.
Bà ấy đưa tay ra và ôm lấy tim mình!
"Hộc!"
"Hộc!"
"Hộc!"
Đột nhiên, Liễu Ngọc Phân cảm thấy cả người bủn rủn, hai mắt trắng bệch.
Ngất đi trong tiếng cười của đám ác ôn.
Khi Hậu Thư Du nhìn thấy vậy, anh ta không thể không chế nhạo.
"Hù tí đã ngất, chả thú vị gì cả".
Nói xong Hậu Thư Du vung tay, dẫn đầu đám người hiên ngang rời đi.
Người đàn ông bị đánh đến mức mặt mày bầm tím nhìn thấy Liễu Ngọc Phân ngất xỉu.
Anh ta vội vàng dùng di động gọi đến số khẩn cấp!
Cùng lúc đó.
Tập đoàn Lăng Tiêu.
Tòa nhà văn phòng Thiên Môn.
Như thường lệ, Hứa Mộc Tình vùi đầu vào đống tài liệu công việc.
Lý Phong đang cầm dao gọt táo, ngồi bên cạnh gọt táo cho Hứa Mộc Tình.
Lý Phong gọt vô cùng tỉ mỉ.
Vỏ táo được gọt sạch, đều từng milimet.
"Reng reng reng!"
Lúc này, điện thoại di động của Hứa Mộc Tình đột nhiên vang lên.
Hứa Mộc Tình nhấc điện thoại di động lên và thấy Hứa Hạo Nhiên đang gọi.
Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa muốn lấy lòng Liễu Ngọc Phân.
Hai người cố tình thay Lý Phong và Hứa Mộc Tình lái xe đến sân bay để đón Liễu Ngọc Phân.
Hứa Mộc Tình đã tính toán thời gian, giờ này có lẽ bọn họ đã đến rồi.
Hứa Mộc Tình trả lời điện thoại.
Đầu dây bên kia, Hứa Mộc Tình cười nói với Hứa Hạo Nhiên: "Có bị mẹ mắng không?"
Tuy nhiên, giọng nói của Hứa Hạo Nhiên ở đầu dây bên kia rất gấp gáp.
Trong sự gấp gáp đó, còn có một cơn tức giận không thể kiềm chế được.
"Chị, vừa rồi mẹ bị ngất! Giờ bọn em đang ở bệnh viện!"
"Làm sao vậy? Sao, sao mẹ lại ngất?"
Hứa Mộc Tình sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế.
"Em không nói rõ qua điện thoại được, chị và anh rể mau tới đây đi".
Sau đó, Hứa Hạo Nhiên nói với Hứa Mộc Tình về vị trí bệnh viện của Liễu Ngọc Phân.
Hứa Mộc Tình cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lý Phong.
Lúc này Lý Phong có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Tuy nhiên, bình thường Lý Phong không có mang vẻ điềm tĩnh này.
Văn phòng vốn được sưởi ấm bởi ánh mặt trời.
Tuy nhiên, nhiệt độ đã hạ xuống lúc nào không biết.
Hứa Mộc Tình bất giác rùng mình.
Lý Phong đứng dậy đưa cho Hứa Mộc Tình quả táo đã gọt vỏ.
Lập tức nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, nói bằng một giọng không có chút cảm xúc nào.
"Đi thôi, chúng ta đi xem xem, mẹ thế nào rồi?"
Khi đẩy cửa phòng bệnh viện ra.
Bác sĩ và y tá tình cờ cùng có mặt ở đó.
Hứa Mộc Tình vội vàng tiến lên và hỏi bác sĩ.
"Bác sĩ, tình trạng của mẹ tôi thế nào rồi?"
"Bà ấy có thể đã bị căng cơ tim do làm việc trong thời gian dài".
"Ngoài sợ hãi quá mức, tim hơi thiếu máu".
"Vì vậy, đã xuất hiện một cú sốc ngắn".
Bác sĩ giải thích.
Đại khái là tim của Liễu Ngọc Phân vốn đã yếu.
Đột nhiên bị dọa liền ngất đi.
May mắn thay, không có gì quá nguy hiểm.
Chỉ cần nghỉ ngơi một lúc, sẽ từ từ tỉnh lại.
Sau khi bác sĩ rời đi, Lý Phong ngoắc ngoắc với Hứa Hạo Nhiên.
Hai người bước ra khỏi phòng.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Phong, cậu ta không hấp tấp như khi nghe điện thoại.
Điều này hoàn toàn khác với tính cách thường ngày của cậu ta.
Nguyên nhân tại sao cậu ta lại như vậy không phải là bởi vì Liễu Ngọc Phân ngất đi, làm Hứa Hạo Nhiên trưởng thành lên.
Mà đó là bởi vì cậu ta cảm nhận được áp lực mạnh mẽ phát ra từ người Lý Phong!
Sắc mặt Lý Phong vẫn bình thản như nước.
Nhưng dưới mặt nước phẳng lặng như gương đó lại có một dòng nước ngầm dâng trào, vô cùng dữ dội.
Hai người đi bộ đến một góc xa phòng bệnh.
Lý Phong thấp giọng hỏi Hứa Hạo Nhiên: "Chuyện gì vậy?"
Lúc này, tay của Hứa Hạo Nhiên đã nắm chặt lại.
Cậu ta hằn học nói: "Người đã gọi xe cấp cứu cho em biết".
"Mẹ vốn vẫn ổn".
"Chỉ vì người đàn ông đó bị mấy người nước ngoài ức hiếp".
"Mẹ, không thể đứng nhìn được nữa nên mới lên tiếng".
"Sau đó mấy tên nước ngoài đó thậm chí còn đe dọa mẹ và nói muốn kéo mẹ vào nhà vệ sinh".
"Sau đó mẹ bị sốc".
Nói đến phần sau, Hứa Hạo Nhiên nghiến răng căm hận.
Cậu ta nhìn chằm chằm Lý Phong nói với Lý Phong: "Anh rể, thù này nhất định phải báo!"
"Anh rể, bây giờ chúng ta đi tìm lũ khốn đó đi!"
"Đánh gãy hết răng chúng đi, để bọn chúng quỳ xuống dập đầu xin lỗi mẹ chúng ta!"
"Không đủ".
Lúc này, Lý Phong đột nhiên nói ra hai chữ.
Hứa Hạo Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, vì vậy liền hỏi: "Anh rể, cái gì không đủ?"
"Em nghĩ rằng mấy thằng đó chỉ cần quỳ gối dập đầu xin lỗi là đủ à?"
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt trong chốc lát, sau đó đột nhiên lắc đầu!
"Anh rể, không đủ!"
Lúc này, đáy mắt Hứa Hạo Nhiên cũng lộ ra vẻ kiên định.
Lý Phong đưa tay vỗ vai Hứa Hạo Nhiên vài cái.
Lạnh nhạt nói: "Em ở đây chăm sóc mẹ thật tốt, anh sẽ giải quyết chuyện này".
Hứa Hạo Nhiên vốn dĩ muốn đi cùng Lý Phong.
Nhưng cậu ta chưa kịp nói thì thân ảnh Lý Phong đã biến thành một cái bóng.
Trong nháy mắt, đã biến mất.
Nhanh như một cơn gió.
Mặc dù không được đi cùng Lý Phong, Hứa Hạo Nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nhưng trong lòng cậu ta rất bình yên.
Cậu ta biết lần này anh rể đã tức giận thật rồi!
Lý Phong vừa đi ra khỏi tòa nhà.
Vương Tiểu Thất đã nhanh chóng lái xe đến rồi dừng lại.
Khi Lý Phong lên xe, Vương Tiểu Thất cung kính nói.
"Đại ca! Em đã tìm ra những kẻ đó là ai rồi ạ".
"Tên cầm đầu là con trai cả của gia tộc họ Hậu, tên là Hậu Thư Du".
"Đám người nước ngoài còn lại đều đến từ châu Âu".
"Nghề nghiệp của chúng như là được điền cho có vào thông tin nhập cảnh".
"Em không biết những tên này làm gì?"
"Nhưng theo như quan sát, thì em thấy đám đó cũng chả phải loại tốt đẹp gì!"
Vừa rồi trên đường đến bệnh viện, Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã phái Vương Tiểu Thất đến sân bay để điều tra.
Nói xong, Vương Tiểu Thất ngừng lại.
Cậu ta thấy sắc mặt của Lý Phong không có gì thay đổi.
Nên cậu ta nói tiếp: "Đại ca, em đã copy camera sân bay rồi đây, anh có muốn xem qua không?"
Vương Tiểu Thất vừa nói xong.
Thì chỉ nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Lý Phong từ ghế sau xe: "Đối với một đám người sắp chết, còn cần phải xem xem chúng làm sai gì à?"
Thâm hiểm!
Lạnh lùng!
Mỗi lời Lý Phong thốt ra đều mang theo khí tức kinh người khiến toàn thân Vương Tiểu Thất run lên.
Cậu ta đã theo Lý Phong được một thời gian rồi.
Nhưng hiếm khi nhìn thấy Lý Phong như thế này.
Ngay cả khi là đệ của Lý Phong, Vương Tiểu Thất cũng cảm thấy Lý Phong bây giờ đặc biệt đáng sợ!
Loại sợ hãi này đến từ nội tâm!
Vương Tiểu Thất nuốt nước miếng một cái, rồi hỏi Lý Phong: "Đại ca, chúng ta đi đâu bây giờ?"
"Biệt thự mà Hậu Thụy Niên vừa mua ở đông bắc Thiên Môn".
"Vâng!"
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Há miệng cười lớn.
Một tên người nước ngoài thậm chí còn đưa tay ra định tóm lấy Liễu Ngọc Phân, nhưng vì quá sợ hãi nên Liễu Ngọc Phân đã nhanh chóng nghiêng người sang một bên.
Nhưng khi bà ấy quay đầu lại, có một người nước ngoài khác, miệng đầy râu quai nón, trông rất hung ác, nhìn chằm chằm vào bà ấy như muốn ăn tươi nuốt sống.
Đột nhiên, hơi thở của Liễu Ngọc Phân ngày càng gấp gáp.
Bà ấy đưa tay ra và ôm lấy tim mình!
"Hộc!"
"Hộc!"
"Hộc!"
Đột nhiên, Liễu Ngọc Phân cảm thấy cả người bủn rủn, hai mắt trắng bệch.
Ngất đi trong tiếng cười của đám ác ôn.
Khi Hậu Thư Du nhìn thấy vậy, anh ta không thể không chế nhạo.
"Hù tí đã ngất, chả thú vị gì cả".
Nói xong Hậu Thư Du vung tay, dẫn đầu đám người hiên ngang rời đi.
Người đàn ông bị đánh đến mức mặt mày bầm tím nhìn thấy Liễu Ngọc Phân ngất xỉu.
Anh ta vội vàng dùng di động gọi đến số khẩn cấp!
Cùng lúc đó.
Tập đoàn Lăng Tiêu.
Tòa nhà văn phòng Thiên Môn.
Như thường lệ, Hứa Mộc Tình vùi đầu vào đống tài liệu công việc.
Lý Phong đang cầm dao gọt táo, ngồi bên cạnh gọt táo cho Hứa Mộc Tình.
Lý Phong gọt vô cùng tỉ mỉ.
Vỏ táo được gọt sạch, đều từng milimet.
"Reng reng reng!"
Lúc này, điện thoại di động của Hứa Mộc Tình đột nhiên vang lên.
Hứa Mộc Tình nhấc điện thoại di động lên và thấy Hứa Hạo Nhiên đang gọi.
Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa muốn lấy lòng Liễu Ngọc Phân.
Hai người cố tình thay Lý Phong và Hứa Mộc Tình lái xe đến sân bay để đón Liễu Ngọc Phân.
Hứa Mộc Tình đã tính toán thời gian, giờ này có lẽ bọn họ đã đến rồi.
Hứa Mộc Tình trả lời điện thoại.
Đầu dây bên kia, Hứa Mộc Tình cười nói với Hứa Hạo Nhiên: "Có bị mẹ mắng không?"
Tuy nhiên, giọng nói của Hứa Hạo Nhiên ở đầu dây bên kia rất gấp gáp.
Trong sự gấp gáp đó, còn có một cơn tức giận không thể kiềm chế được.
"Chị, vừa rồi mẹ bị ngất! Giờ bọn em đang ở bệnh viện!"
"Làm sao vậy? Sao, sao mẹ lại ngất?"
Hứa Mộc Tình sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế.
"Em không nói rõ qua điện thoại được, chị và anh rể mau tới đây đi".
Sau đó, Hứa Hạo Nhiên nói với Hứa Mộc Tình về vị trí bệnh viện của Liễu Ngọc Phân.
Hứa Mộc Tình cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lý Phong.
Lúc này Lý Phong có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Tuy nhiên, bình thường Lý Phong không có mang vẻ điềm tĩnh này.
Văn phòng vốn được sưởi ấm bởi ánh mặt trời.
Tuy nhiên, nhiệt độ đã hạ xuống lúc nào không biết.
Hứa Mộc Tình bất giác rùng mình.
Lý Phong đứng dậy đưa cho Hứa Mộc Tình quả táo đã gọt vỏ.
Lập tức nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, nói bằng một giọng không có chút cảm xúc nào.
"Đi thôi, chúng ta đi xem xem, mẹ thế nào rồi?"
Khi đẩy cửa phòng bệnh viện ra.
Bác sĩ và y tá tình cờ cùng có mặt ở đó.
Hứa Mộc Tình vội vàng tiến lên và hỏi bác sĩ.
"Bác sĩ, tình trạng của mẹ tôi thế nào rồi?"
"Bà ấy có thể đã bị căng cơ tim do làm việc trong thời gian dài".
"Ngoài sợ hãi quá mức, tim hơi thiếu máu".
"Vì vậy, đã xuất hiện một cú sốc ngắn".
Bác sĩ giải thích.
Đại khái là tim của Liễu Ngọc Phân vốn đã yếu.
Đột nhiên bị dọa liền ngất đi.
May mắn thay, không có gì quá nguy hiểm.
Chỉ cần nghỉ ngơi một lúc, sẽ từ từ tỉnh lại.
Sau khi bác sĩ rời đi, Lý Phong ngoắc ngoắc với Hứa Hạo Nhiên.
Hai người bước ra khỏi phòng.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Phong, cậu ta không hấp tấp như khi nghe điện thoại.
Điều này hoàn toàn khác với tính cách thường ngày của cậu ta.
Nguyên nhân tại sao cậu ta lại như vậy không phải là bởi vì Liễu Ngọc Phân ngất đi, làm Hứa Hạo Nhiên trưởng thành lên.
Mà đó là bởi vì cậu ta cảm nhận được áp lực mạnh mẽ phát ra từ người Lý Phong!
Sắc mặt Lý Phong vẫn bình thản như nước.
Nhưng dưới mặt nước phẳng lặng như gương đó lại có một dòng nước ngầm dâng trào, vô cùng dữ dội.
Hai người đi bộ đến một góc xa phòng bệnh.
Lý Phong thấp giọng hỏi Hứa Hạo Nhiên: "Chuyện gì vậy?"
Lúc này, tay của Hứa Hạo Nhiên đã nắm chặt lại.
Cậu ta hằn học nói: "Người đã gọi xe cấp cứu cho em biết".
"Mẹ vốn vẫn ổn".
"Chỉ vì người đàn ông đó bị mấy người nước ngoài ức hiếp".
"Mẹ, không thể đứng nhìn được nữa nên mới lên tiếng".
"Sau đó mấy tên nước ngoài đó thậm chí còn đe dọa mẹ và nói muốn kéo mẹ vào nhà vệ sinh".
"Sau đó mẹ bị sốc".
Nói đến phần sau, Hứa Hạo Nhiên nghiến răng căm hận.
Cậu ta nhìn chằm chằm Lý Phong nói với Lý Phong: "Anh rể, thù này nhất định phải báo!"
"Anh rể, bây giờ chúng ta đi tìm lũ khốn đó đi!"
"Đánh gãy hết răng chúng đi, để bọn chúng quỳ xuống dập đầu xin lỗi mẹ chúng ta!"
"Không đủ".
Lúc này, Lý Phong đột nhiên nói ra hai chữ.
Hứa Hạo Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, vì vậy liền hỏi: "Anh rể, cái gì không đủ?"
"Em nghĩ rằng mấy thằng đó chỉ cần quỳ gối dập đầu xin lỗi là đủ à?"
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt trong chốc lát, sau đó đột nhiên lắc đầu!
"Anh rể, không đủ!"
Lúc này, đáy mắt Hứa Hạo Nhiên cũng lộ ra vẻ kiên định.
Lý Phong đưa tay vỗ vai Hứa Hạo Nhiên vài cái.
Lạnh nhạt nói: "Em ở đây chăm sóc mẹ thật tốt, anh sẽ giải quyết chuyện này".
Hứa Hạo Nhiên vốn dĩ muốn đi cùng Lý Phong.
Nhưng cậu ta chưa kịp nói thì thân ảnh Lý Phong đã biến thành một cái bóng.
Trong nháy mắt, đã biến mất.
Nhanh như một cơn gió.
Mặc dù không được đi cùng Lý Phong, Hứa Hạo Nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nhưng trong lòng cậu ta rất bình yên.
Cậu ta biết lần này anh rể đã tức giận thật rồi!
Lý Phong vừa đi ra khỏi tòa nhà.
Vương Tiểu Thất đã nhanh chóng lái xe đến rồi dừng lại.
Khi Lý Phong lên xe, Vương Tiểu Thất cung kính nói.
"Đại ca! Em đã tìm ra những kẻ đó là ai rồi ạ".
"Tên cầm đầu là con trai cả của gia tộc họ Hậu, tên là Hậu Thư Du".
"Đám người nước ngoài còn lại đều đến từ châu Âu".
"Nghề nghiệp của chúng như là được điền cho có vào thông tin nhập cảnh".
"Em không biết những tên này làm gì?"
"Nhưng theo như quan sát, thì em thấy đám đó cũng chả phải loại tốt đẹp gì!"
Vừa rồi trên đường đến bệnh viện, Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã phái Vương Tiểu Thất đến sân bay để điều tra.
Nói xong, Vương Tiểu Thất ngừng lại.
Cậu ta thấy sắc mặt của Lý Phong không có gì thay đổi.
Nên cậu ta nói tiếp: "Đại ca, em đã copy camera sân bay rồi đây, anh có muốn xem qua không?"
Vương Tiểu Thất vừa nói xong.
Thì chỉ nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Lý Phong từ ghế sau xe: "Đối với một đám người sắp chết, còn cần phải xem xem chúng làm sai gì à?"
Thâm hiểm!
Lạnh lùng!
Mỗi lời Lý Phong thốt ra đều mang theo khí tức kinh người khiến toàn thân Vương Tiểu Thất run lên.
Cậu ta đã theo Lý Phong được một thời gian rồi.
Nhưng hiếm khi nhìn thấy Lý Phong như thế này.
Ngay cả khi là đệ của Lý Phong, Vương Tiểu Thất cũng cảm thấy Lý Phong bây giờ đặc biệt đáng sợ!
Loại sợ hãi này đến từ nội tâm!
Vương Tiểu Thất nuốt nước miếng một cái, rồi hỏi Lý Phong: "Đại ca, chúng ta đi đâu bây giờ?"
"Biệt thự mà Hậu Thụy Niên vừa mua ở đông bắc Thiên Môn".
"Vâng!"
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Đánh giá:
Truyện Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Story
Chương 476
10.0/10 từ 35 lượt.