Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Chương 452
237@-Chúc độc giả của tamlinh247 và FindNovel một năm mới an khang thịnh vượng, phát tài phát lộc, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý! Cảm ơn quý độc giả đã đồng hành và ủng hộ App trong thời gian qua.
- ------
Hứa Mộc Tình nhìn cô ta bằng ánh mắt khó hiểu.
“Cuộc họp tối nay để đấu thầu, tất cả mọi người đều có thể tham gia, tại sao tôi phải rời đi?”
Tôn Mỹ Trân mất kiên nhẫn nhìn Hứa Mộc Tình: Tôi bảo cô cút đi thì cô lập tức cút đi, nói nhiều thế làm gì!”
Thấy Hứa Mộc Tình vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Đôi lông mày được tỉa tót gọn gàng của Tôn Mỹ Trân khẽ nhăn lại.
Cô ta chìa một ngón tay ra.
Ngón tay được sơn đủ màu sắc lòe loẹt.
Móng tay sắc nhọn của cô ta chỉ vào Hứa Mộc Tình.
Cô ta từ từ ngẩng đầu lên.
“Cô biết tôi là ai không?”
Hứa Mộc Tình nét mặt nghiêm túc, không sợ quyền thế.
Đối mặt với người phụ nữ kiêu ngạo và độc đoán trước mắt.
“Tôi không biết cô là ai”.
“Nhưng tối nay, tất cả cơ hội đều rất công bằng”.
“Bất kể quy mô doanh nghiệp to hay nhỏ, mọi người đều có thể đứng ở đây và đạt được cơ hội bằng chính năng lực của mình”.
“Cô kích động đi vào như thế, rồi sau đó lại nhe nanh múa vuốt bắt tôi rời đi, chứng tỏ lương tâm cô đang cắn rứt”.
“Ha!”
Tôn Mỹ Trân đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ lạ.
Cô ta bị Hứa Mộc Tình làm cho tức điên lên, sau đó cô ta bật cười.
Tôn Mỹ Trân nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình với dáng vẻ cao ngạo.
“Cả cái Thiên Môn này, số người dám nói với tôi câu đó chỉ có thể đếm được bằng một bàn tay”.
“Bây giờ tôi muốn biết, ai là người chống lưng cho cô mà cô lại dám cả gan kiêu ngạo như vậy”.
Đối mặt với Tôn Mỹ Trân hung hãn, Hứa Mộc Tình bình tĩnh đáp trả: “Số người ủng hộ tôi rất nhiều, hàng trăm nhân viên trong tập đoàn chúng tôi đều là hậu thuẫn vững chắc của tôi”.
“Ha ha ha ha!”
Giọng cười của Tôn Mỹ Trân sắc bén.
“Tôi còn tưởng tên đàn ông đứng phía sau cô tai to mặt lớn như thế nào cơ?”
“Không ngờ rằng, cô hóa ra lại là một người phụ nữ ngu xuẩn, đầu to óc bằng quả nho”.
Trong khi nói chuyện, Tôn Mỹ Trân liền vẫy tay.
Đột nhiên, hàng chục vệ sĩ từ phía sau lao lên và bao vây Hứa Mộc Tình.
Những vệ sĩ này trông rất hung dữ.
Ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình.
Lý Phong lúc này mới chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Khi Tôn Mỹ Trân nhìn thấy Lý Phong, cô ta không khỏi bật cười: “Đây là vệ sĩ mà cô thuê sao, trông gầy như que tăm vậy”.
Nói xong, Tôn Mỹ Trân vươn tay đến bên cạnh một vệ sĩ cao lớn và cường tráng, nhẹ nhàng vỗ vào ngực hắn.
“Đã nhìn thấy chưa, đây mới gọi là vệ sĩ, nhìn xem ngực người ta cường tráng thế này cơ mà!”
“Có thời gian thì bỏ ra thêm chút tiền, thuê mấy tên vệ sĩ có thể đánh đấm được ấy, chứ không lại mất mặt thì không hay”.
Nói xong, Tôn Mỹ Trân hét lên với các vệ sĩ: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Lên cho tôi! Lôi người phụ nữ này ra khỏi đây mau!”
Ngang ngược.
Hống hách.
Những tên vệ sĩ này cười dâm đãng tiến đến chỗ Hứa Mộc Tình.
Tên vệ sĩ cường tráng ở đầu hàng không thể chịu đựng được nữa.
Hắn duỗi tay về phía Hứa Mộc Tình.
Bàn tay tên vệ sĩ không nhào về phía cánh tay hay bờ vai Hứa Mộc Tình.
Mà là hai ngọn núi cao chót vót ở trước ngực cô.
Tuy nhiên, tay của hắn mới đưa được một nửa.
Đột nhiên bị bàn tay mạnh mẽ của Lý Phong giữ chặt.
Tên vệ sĩ chưa kịp phản ứng lại.
Tay phải của Lý Phong nhẹ nhàng kéo.
Ngay lập tức, tiếng hét của tên vệ sĩ này vang vọng khắp hội trường.
Hai tay của tên vệ sĩ bị Lý Phong kéo.
Giống như đang đan khăn.
Trật khớp.
Những tên vệ sĩ khác nhìn thấy vội vàng khựng lại.
Người bị Lý Phong làm trật khớp chính là thủ lĩnh của bọn họ.
Cũng là tên mạnh nhất trong số bọn họ.
Vừa nhìn thấy Lý Phong vẻ mặt thản nhiên cũng có thể đánh hắn thành bộ dạng như vậy.
Một số tên vệ sĩ bị dọa sợ chết khiếp.
Lúc này, Lý Phong sắc mặt bình thản, từng bước đi về phía Tôn Mỹ Trân.
“Anh muốn làm gì?”
“Anh đừng có qua đây!”
“Tôi là Tôn Mỹ Trân đó!”
“Tôi là người nhà họ Hậu!”
Lý Phong không quan tâm cô ta, tiếp tục đi tiếp.
Tôn Mỹ Trân từng bước lùi về sau.
Cô ta vừa lùi lại vừa nói ra mối quan hệ của mình với Hậu Thụy Niên, người đứng đầu gia tộc Hậu Thị.
“Anh dám động vào tôi, bố nuôi của tôi là trưởng tộc của gia tộc Hậu Thị đấy!”
Khi nghe thấy Tôn Mỹ Trân nói mình là con gái nuôi của Hậu Thụy Niên, lông mày Lý Phong khẽ động.
Không ngờ rằng, tin tình báo của Millay lại là sự thật.
Hậu Thụy Niên này không hổ danh là trâu già thích gặm cỏ non, mà gu của ông ta lại còn rất mặn!
Tôn Mỹ Trân nhìn thấy Lý Phong dừng bước, cô ta nghĩ rằng Lý Phong đang sợ hãi, vì vậy cô ta hừ lạnh một tiếng.
“Biết thân phận cha nuôi của tôi anh liền sợ rồi đúng không?”
“Hừ, nhưng đã quá muộn rồi!”
Tôn Mỹ Trân trợn trừng mắt!
Hung dữ tàn ác!
Cô ta chỉ vào Hứa Mộc Tình.
Nhãn cầu lồi ra.
Kiêu ngạo!
Hung dữ!
Độc đoán!
Tôn Mỹ Trân là kiểu phụ nữ thành phố điển hình.
Từ nhỏ đã được nuông chiều thành hư.
Cho dù là đồ ăn hay quần áo mặc đều phải là loại tốt nhất.
Lúc nhỏ, điều kiện gia đình rất bình thường.
Khi nhìn thấy các bạn học khác được xe con đưa đón đi học mỗi ngày.
Được ở trong căn nhà vừa to vừa rộng rãi.
Trong lòng cô ta rất ghen tị.
Sau đó, cô ta phát hiện ra cha mẹ ruột của mình không thể cho mình những thứ đó.
Cô ta bắt đầu kết bạn với những cậu ấm con nhà giàu, kiếm chác tí.
Từ năm mười sáu tuổi, cô ta đã quen biết rất nhiều người đàn ông.
Đám đàn ông này dù trẻ hay già.
Bọn họ đều có một điểm chung.
Đó là giàu!
Sau khi trở thành người phụ nữ của Hậu Thụy Niên, cô ta thậm chí còn đạt được đến đỉnh cao của sự nghiệp.
Ở Thiên Môn, không có việc gì cô ta không dám làm, cũng không thể làm.
Bất kể gặp loại người nào, chỉ cần nói ra tên của Hậu Thụy Niên.
Những người này dù lúc đầu có kiêu ngạo cỡ nào, sau khi nghe xong cũng sẽ lập tức cúi đầu vẫy đuôi như con chó!
Tôn Mỹ Trân nhìn Hứa Mộc Tình và Lý Phong, trong đầu cô ta đã hiện sẵn một phương pháp rất “thành thục” để đối phó với hai người.
Hứa Mộc Tình trông cũng rất xinh đẹp.
Tối nay, hẹn mấy cậu ấm con nhà giàu đến.
Đẩy Hứa Mộc Tình lên giường của bọn họ.
Có thể giúp cô ta trút giận.
Lại có thể giúp ích cho sự nghiệp của cô ta.
Còn Lý Phong, cô ta sẽ chặt tay chặt chân, ném vào thùng rác!
Cách xử lý thành thục như vậy là bởi vì Tôn Mỹ Trân đã sử dụng nó hàng chục lần.
Thường thì ở công ty, chỉ thấy nữ nhân viên có chút nhan sắc, cô ta sẽ lập tức đẩy bọn họ lên giường của đàn ông.
Dù là khách hàng hay là những cậu ấm con nhà giàu.
Đám người này không bao giờ từ chối gái đẹp!
Khi những người đàn ông này ở trên giường, bọn họ chính là mãnh thú.
Còn phụ nữ sẽ trở thành miếng mồi trong mắt bọn họ.
Chỉ cần cho những con thú này ăn, tiếp sau đó muốn chúng nó làm gì cũng được!
Đây cũng là phương thức kinh doanh rất “thành công” của Tôn Mỹ Trân.
Tôn Mỹ Trân đã nghĩ về việc tối nay sẽ dâng Hứa Mộc Tình cho cậu chủ nhà nào.
Tất nhiên, nếu như Hứa Mộc Tình không ngoan ngoãn nghe lời, cô ta sẽ tự mình huấn luyện cô.
Thậm chí đến cả cách huấn luyện.
Hừ hừ!
Trong tầng hầm biệt thự của Tôn Mỹ Trân có hẳn một phòng chứa đầy công cụ để huấn luyện người!
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
- ------
Hứa Mộc Tình nhìn cô ta bằng ánh mắt khó hiểu.
“Cuộc họp tối nay để đấu thầu, tất cả mọi người đều có thể tham gia, tại sao tôi phải rời đi?”
Tôn Mỹ Trân mất kiên nhẫn nhìn Hứa Mộc Tình: Tôi bảo cô cút đi thì cô lập tức cút đi, nói nhiều thế làm gì!”
Thấy Hứa Mộc Tình vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Đôi lông mày được tỉa tót gọn gàng của Tôn Mỹ Trân khẽ nhăn lại.
Cô ta chìa một ngón tay ra.
Ngón tay được sơn đủ màu sắc lòe loẹt.
Móng tay sắc nhọn của cô ta chỉ vào Hứa Mộc Tình.
Cô ta từ từ ngẩng đầu lên.
“Cô biết tôi là ai không?”
Hứa Mộc Tình nét mặt nghiêm túc, không sợ quyền thế.
Đối mặt với người phụ nữ kiêu ngạo và độc đoán trước mắt.
“Tôi không biết cô là ai”.
“Nhưng tối nay, tất cả cơ hội đều rất công bằng”.
“Bất kể quy mô doanh nghiệp to hay nhỏ, mọi người đều có thể đứng ở đây và đạt được cơ hội bằng chính năng lực của mình”.
“Cô kích động đi vào như thế, rồi sau đó lại nhe nanh múa vuốt bắt tôi rời đi, chứng tỏ lương tâm cô đang cắn rứt”.
“Ha!”
Tôn Mỹ Trân đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ lạ.
Cô ta bị Hứa Mộc Tình làm cho tức điên lên, sau đó cô ta bật cười.
Tôn Mỹ Trân nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình với dáng vẻ cao ngạo.
“Cả cái Thiên Môn này, số người dám nói với tôi câu đó chỉ có thể đếm được bằng một bàn tay”.
“Bây giờ tôi muốn biết, ai là người chống lưng cho cô mà cô lại dám cả gan kiêu ngạo như vậy”.
Đối mặt với Tôn Mỹ Trân hung hãn, Hứa Mộc Tình bình tĩnh đáp trả: “Số người ủng hộ tôi rất nhiều, hàng trăm nhân viên trong tập đoàn chúng tôi đều là hậu thuẫn vững chắc của tôi”.
“Ha ha ha ha!”
Giọng cười của Tôn Mỹ Trân sắc bén.
“Tôi còn tưởng tên đàn ông đứng phía sau cô tai to mặt lớn như thế nào cơ?”
“Không ngờ rằng, cô hóa ra lại là một người phụ nữ ngu xuẩn, đầu to óc bằng quả nho”.
Trong khi nói chuyện, Tôn Mỹ Trân liền vẫy tay.
Đột nhiên, hàng chục vệ sĩ từ phía sau lao lên và bao vây Hứa Mộc Tình.
Những vệ sĩ này trông rất hung dữ.
Ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình.
Lý Phong lúc này mới chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Khi Tôn Mỹ Trân nhìn thấy Lý Phong, cô ta không khỏi bật cười: “Đây là vệ sĩ mà cô thuê sao, trông gầy như que tăm vậy”.
Nói xong, Tôn Mỹ Trân vươn tay đến bên cạnh một vệ sĩ cao lớn và cường tráng, nhẹ nhàng vỗ vào ngực hắn.
“Đã nhìn thấy chưa, đây mới gọi là vệ sĩ, nhìn xem ngực người ta cường tráng thế này cơ mà!”
“Có thời gian thì bỏ ra thêm chút tiền, thuê mấy tên vệ sĩ có thể đánh đấm được ấy, chứ không lại mất mặt thì không hay”.
Nói xong, Tôn Mỹ Trân hét lên với các vệ sĩ: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Lên cho tôi! Lôi người phụ nữ này ra khỏi đây mau!”
Ngang ngược.
Hống hách.
Những tên vệ sĩ này cười dâm đãng tiến đến chỗ Hứa Mộc Tình.
Tên vệ sĩ cường tráng ở đầu hàng không thể chịu đựng được nữa.
Hắn duỗi tay về phía Hứa Mộc Tình.
Bàn tay tên vệ sĩ không nhào về phía cánh tay hay bờ vai Hứa Mộc Tình.
Mà là hai ngọn núi cao chót vót ở trước ngực cô.
Tuy nhiên, tay của hắn mới đưa được một nửa.
Đột nhiên bị bàn tay mạnh mẽ của Lý Phong giữ chặt.
Tên vệ sĩ chưa kịp phản ứng lại.
Tay phải của Lý Phong nhẹ nhàng kéo.
Ngay lập tức, tiếng hét của tên vệ sĩ này vang vọng khắp hội trường.
Hai tay của tên vệ sĩ bị Lý Phong kéo.
Giống như đang đan khăn.
Trật khớp.
Những tên vệ sĩ khác nhìn thấy vội vàng khựng lại.
Người bị Lý Phong làm trật khớp chính là thủ lĩnh của bọn họ.
Cũng là tên mạnh nhất trong số bọn họ.
Vừa nhìn thấy Lý Phong vẻ mặt thản nhiên cũng có thể đánh hắn thành bộ dạng như vậy.
Một số tên vệ sĩ bị dọa sợ chết khiếp.
Lúc này, Lý Phong sắc mặt bình thản, từng bước đi về phía Tôn Mỹ Trân.
“Anh muốn làm gì?”
“Anh đừng có qua đây!”
“Tôi là Tôn Mỹ Trân đó!”
“Tôi là người nhà họ Hậu!”
Lý Phong không quan tâm cô ta, tiếp tục đi tiếp.
Tôn Mỹ Trân từng bước lùi về sau.
Cô ta vừa lùi lại vừa nói ra mối quan hệ của mình với Hậu Thụy Niên, người đứng đầu gia tộc Hậu Thị.
“Anh dám động vào tôi, bố nuôi của tôi là trưởng tộc của gia tộc Hậu Thị đấy!”
Khi nghe thấy Tôn Mỹ Trân nói mình là con gái nuôi của Hậu Thụy Niên, lông mày Lý Phong khẽ động.
Không ngờ rằng, tin tình báo của Millay lại là sự thật.
Hậu Thụy Niên này không hổ danh là trâu già thích gặm cỏ non, mà gu của ông ta lại còn rất mặn!
Tôn Mỹ Trân nhìn thấy Lý Phong dừng bước, cô ta nghĩ rằng Lý Phong đang sợ hãi, vì vậy cô ta hừ lạnh một tiếng.
“Biết thân phận cha nuôi của tôi anh liền sợ rồi đúng không?”
“Hừ, nhưng đã quá muộn rồi!”
Tôn Mỹ Trân trợn trừng mắt!
Hung dữ tàn ác!
Cô ta chỉ vào Hứa Mộc Tình.
Nhãn cầu lồi ra.
Kiêu ngạo!
Hung dữ!
Độc đoán!
Tôn Mỹ Trân là kiểu phụ nữ thành phố điển hình.
Từ nhỏ đã được nuông chiều thành hư.
Cho dù là đồ ăn hay quần áo mặc đều phải là loại tốt nhất.
Lúc nhỏ, điều kiện gia đình rất bình thường.
Khi nhìn thấy các bạn học khác được xe con đưa đón đi học mỗi ngày.
Được ở trong căn nhà vừa to vừa rộng rãi.
Trong lòng cô ta rất ghen tị.
Sau đó, cô ta phát hiện ra cha mẹ ruột của mình không thể cho mình những thứ đó.
Cô ta bắt đầu kết bạn với những cậu ấm con nhà giàu, kiếm chác tí.
Từ năm mười sáu tuổi, cô ta đã quen biết rất nhiều người đàn ông.
Đám đàn ông này dù trẻ hay già.
Bọn họ đều có một điểm chung.
Đó là giàu!
Sau khi trở thành người phụ nữ của Hậu Thụy Niên, cô ta thậm chí còn đạt được đến đỉnh cao của sự nghiệp.
Ở Thiên Môn, không có việc gì cô ta không dám làm, cũng không thể làm.
Bất kể gặp loại người nào, chỉ cần nói ra tên của Hậu Thụy Niên.
Những người này dù lúc đầu có kiêu ngạo cỡ nào, sau khi nghe xong cũng sẽ lập tức cúi đầu vẫy đuôi như con chó!
Tôn Mỹ Trân nhìn Hứa Mộc Tình và Lý Phong, trong đầu cô ta đã hiện sẵn một phương pháp rất “thành thục” để đối phó với hai người.
Hứa Mộc Tình trông cũng rất xinh đẹp.
Tối nay, hẹn mấy cậu ấm con nhà giàu đến.
Đẩy Hứa Mộc Tình lên giường của bọn họ.
Có thể giúp cô ta trút giận.
Lại có thể giúp ích cho sự nghiệp của cô ta.
Còn Lý Phong, cô ta sẽ chặt tay chặt chân, ném vào thùng rác!
Cách xử lý thành thục như vậy là bởi vì Tôn Mỹ Trân đã sử dụng nó hàng chục lần.
Thường thì ở công ty, chỉ thấy nữ nhân viên có chút nhan sắc, cô ta sẽ lập tức đẩy bọn họ lên giường của đàn ông.
Dù là khách hàng hay là những cậu ấm con nhà giàu.
Đám người này không bao giờ từ chối gái đẹp!
Khi những người đàn ông này ở trên giường, bọn họ chính là mãnh thú.
Còn phụ nữ sẽ trở thành miếng mồi trong mắt bọn họ.
Chỉ cần cho những con thú này ăn, tiếp sau đó muốn chúng nó làm gì cũng được!
Đây cũng là phương thức kinh doanh rất “thành công” của Tôn Mỹ Trân.
Tôn Mỹ Trân đã nghĩ về việc tối nay sẽ dâng Hứa Mộc Tình cho cậu chủ nhà nào.
Tất nhiên, nếu như Hứa Mộc Tình không ngoan ngoãn nghe lời, cô ta sẽ tự mình huấn luyện cô.
Thậm chí đến cả cách huấn luyện.
Hừ hừ!
Trong tầng hầm biệt thự của Tôn Mỹ Trân có hẳn một phòng chứa đầy công cụ để huấn luyện người!
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Đánh giá:
Truyện Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Story
Chương 452
10.0/10 từ 35 lượt.