Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 355

227@-
Quan trọng hơn là, hai ngày trước mẹ anh ta gọi điện giục anh ta sớm lấy vợ.

Ở quê anh ta, ở độ tuổi này, con họ đều có thế xuống ruộng bắt cá trạch rồi.

Nhưng anh ta vẫn còn độc thân

Hơn nữa, năng lực của Triệu Tiền rất bình thường.

Mặc dù mỗi ngày đều ra sức nỗ lực luyện tập.

Thế nhưng, nâng cao tốc độ cũng không thể so bì được với những người đầu óc nhanh nhẹn.

“Két!”

Tiếng phanh xe.

Triệu Tiền đang ngồi ở trên cỏ suy nghĩ.

Thì thấy Triệu Tứ lái đến con xe BMW mới toanh.

Triệu Tứ xuống xe, tiện tay vứt chìa khóa xe cho Triệu Tiền.

Triệu Tiền ngơ ngác nhìn Triệu Tứ: “Anh, anh đưa chìa khóa cho em làm gì?”

Triệu Từ cười nói: “Không phải thím luôn giục em tìm người yêu à?”

“Em lái xe này về thôn, mấy cô gái xinh đẹp đó, tùy ý em lựa chọn!”

“Anh đã đổ đầy xăng xe cho em rồi, đủ để em đi đi về về”.

Triệu Tiền mặt phấn khích, nhưng bỗng nhiên lại trầm ngâm.

Anh ta đưa tay lên nắm gáy, vẻ mặt đau khổ nói: “Nhưng nghỉ phép tháng này của em, đều nghỉ hết rồi”.

“Mà lần trước mẹ em bị bệnh, em đã ứng trước mấy tháng lương rồi”.

“Bây giờ không có tiền, về nhà cũng không kiếm không được vợ”.

Lúc này Triệu Tứ mở cửa sau của xe, xách một cái túi đến trước trước mặt Triệu Tiền.

“Tiền này anh cho em, coi như đưa trước cho em tiền chuẩn bị đám cưới”.

Triệu Tiền mở túi r vừa nhìn đã há hốc mồm kinh ngạc.

Nhiều tiền quá!


Từng tập từng tập!

Anh ta lớn như thế này rồi mà chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy!

“Anh, chỗ này ít thì cũng hơn trăm nghìn tệ nhỉ?

“Vừa tròn sáu trăm nghìn! Đủ tiền em lấy vợ, xây nhà mới cho chú thím!

Triệu Tiền phấn khích nắm chặt túi vải trong tay.

Anh ta chưa từng cảm thấy biết ơn một người như bây giờ.

Mặc dù, bình thường anh ta đã cảm thấy biết ơn Lý Phong, nhưng, bây giờ anh ta càng cảm kích hơn.

Anh ta chưa từng nghĩ, người chỉ tay năm ngón như Lý Phong lai có thể để ý đến người có thân phận nhỏ bé như anh ta.

Triệu Tiền lòng vô cùng cảm kích, lái xe BMW, đi đến khu biệt thự của Lý Phong.

Lần này về quê, chí ít cũng ở lại mấy ngày.

Tiệu Tiền nghĩ, trước khi về quê, đến báo cho Lý Phong một tiếng.

Xe từ bên ngoài vào đều phải đăng ký.

Khi bảo vệ đang làm thủ tục, đột nhiên đằng sau có một chiếc xe màu đen đi đến.

Đối phương ấn còi liên tục, có vẻ như đang rất giận dữ.

Lúc này, bảo vệ đã hoàn thành thủ tục đăng ký.

Triệu Tiền đang định lái xe vào trong, liền nhìn thấy Liễu Ngọc Phân đi từ trạm xe bus cách đó không xa về phía cậu.

Mặc dù Liễu Ngọc Phân đã là vợ của chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng bà ấy vẫn giống như trước kia, tự ngồi xe bus đi chợ một mình.

Triệu Tiền nhận ra Liễu Ngọc Phần.

Cậu ta vội vàng xuống xe, muốn đưa Liễu Ngọc Phân đi.

“Bà chủ tịch, tôi tên là Triệu Tiền, anh tôi là tài xế của chủ tịch, tên là Triệu Tứ, để tôi đưa bà vào nhé!”

Khi Triệu Tiền và Liễu Ngọc Phân đang nói chuyện, trong chiếc xe đen phía sau có hai người đang nói nhỏ.

Tài xế đưa một thấm ảnh cho người đàn ông ngồi ghế phụ.


Người này tên là Trần Đông, là đàn em của Hầu Thư Hạo

Tài xế ngồi trong xe, chỉ về phía Liễu Ngọc Phân nói: “Người đàn bà này là Liễu Ngọc Phân, mẹ vợ Lý Phong”.

“Bây giờ anh xuống xe, giết bà ta”.

“Vu oan cho Uông Nghị Thừa”.

Vương Đống cười lạnh lùng, anh ta li3m môi.

“He he! Tôi thích nhất là giết đàn bà!”

“Chỉ tiếc là, bây giờ không đúng chỗ.”

“Nếu lôi bà ta vào ngõ, chơi bà ta cho đến chết, mùi vị này khiến người ta đê mê!”

Dứt lời, Vương Đống mở cửa xe, bước xuống.

Vương Đống và Uông Nghị Thừa sàn sàn tuổi nhau, vẻ ngoài cũng hao hao, là Hầu Thư Hạo lựa chọn cẩn thận mới được.

Chỉ là, so với Uông Nghị Thừa, bề ngoài hắn ta trông hung hăng hơn, ánh mắt còn có vẻ độc ác và nham hiểm.

Lúc hắn ta xuống xe, theo bản năng của mình Triệu Tiền cảm thấy lạnh sống lưng.

Quay đầu lại Triệu Tiền liền thấy một gã đàn ông sau lưng mình, nổi giận đùng đùng đi đến.

Trong mặt đối phương đầy sự căm phẫn thù hận.

Vương Đống nhìn Liễu Ngọc Phân, bình tĩnh nói: “Bà là mẹ vợ của cái tên tiện nhân khốn nạn Lý Phong?”

“Cái loại tiện nhận khốn nạn Lý Phong hại nhà họ Uông tôi tan cửa nát nhà”.

“Bây giờ tôi cũng sẽ không tha cho nó”.

“Bà già, đừng trách tôi! Nếu trách, hãy trách cái thằng ở rể mà bà tìm về ý!”

“Bà chủ tịch mau đi đi!”

Triệu Tiền lập tức đứng chắn trước mặt Liễu Ngọc Phân.

Triệu Tiền cũng tức giận.

Lý Phong là thần thánh trong lòng tất cả thành viên trong đội của họ.

Thần, không được phép khinh nhờn!

Nắm đấm của Triệu Tiền, giống như mưa xối xả đánh về phía trước.

Nắm đấm của anh ta tuy nhanh nhưng so với tông sư-Vương Đống thì không là gì cả!

Vương Đống lập tức đỡ lấy nắm đấm của Triệu Tiền, bẻ mạnh!

“Rắc rắc!”

“Hự!”

Triệu Tiền chịu đựng đau đớn, nắm đấm có chứa sức mạnh chưa từng thấy, đấm thẳng về phía mặt Vương Đống!

“Bụp!”

Cú đấm đập mạnh thẳng vào mặt Vương Đống!

Thế nhưng, Triệu Tiền phát hiện mình đã dùng tất cả sức lực nhưng không hề đả thương được Vương Đống

Ngay lúc này, nụ cười của Vương Đống ngày càng dữ tợn.

Hắn ta nắm lấy tay Triệu Tiền, bẻ từ từ.

“Rắc! Rắc! Rắc!”

Lúc tay bị bẻ, xương phát ra tiếng khiến người nghe sở gai ốc!

Mặc dù Triệu Tiền không kêu, nhưng vẻ mặt rất đau khổ, khiến cho Vương Đống rất sung sướng.

Hắn ta đang hưởng thụ cảm giác làm nhục kẻ yếu thế.

“Ha ha ha!”

Trong tiếng cười ngạo nghễ của mình, Vương Đống không chỉ xoắn tay Triệu Tiền thành cái quẩy.

Mà tàn nhẫn hơn là bẻ gãy hai tay của Triệu Tiền.

Máu tươi chảy ra như vỡ ống nước, phun ra tung tóe!

Vương Đống đá Triệu Tiền bay ra xa.

Tiếp đó, hắn ta cười nham hiểm tiến về phía Liễu Ngọc Phân.

Hắn ta tiến lại gần từng bước từng bước!

Mặc dù Liễu Ngọc Phân bị cảnh trước mặt dọa cho một phen.


Nhưng bà ấy vẫn cắn chặt răng, chạy đến bên cạnh Triệu Tiền, nâng anh ta dậy.

“Ha ha ha ha, mụ đàn bà già như bà, sắp chết đến nơi rồi, còn có thời gian đi quan tâ m đến người khác”.

Hai tay Triệu Tiền đã bị bẻ gãy.

Lúc này anh ta vô cùng yếu ớt.

Nhưng anh ta vẫn cắn răng, nói với Liễu Ngọc Phân: “Bà chủ, bà mau chạy đi! Tôi giữ chân hắn ta!”

Lúc này, Triệu Tiền không màng sống chết nhào về phía Vương Đống.

Tay trái Vương Đống bóp cổ Triệu Tiền.

Tay phải đấm từng đấm vào bụng anh ta!

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Triệu Tiền gãy tay!

Cơ bản không còn sức lực để phản kháng!

Điều duy nhất anh ta có thể làm bây giờ là dùng thân mình kéo dài thời gian cho Liễu Ngọc Phân!

Mặc dù anh ta chưa lấy vợ, chưa sinh cháu cho bố mẹ.

Thế nhưng, anh ta đã làm một việc đúng.

Chết không hối tiếc!

Chính lúc này, trong biệt thự, vang lên tiếng hét giận dữ của Triệu Tứ.

Vương Đống không nghĩ rằng tốc độ của đàn em Lý Phong lại nhanh đến thế.

Nấm đấm cuối cùng của hắn ta, dồn sức đấm vào tim của Triệu Tiền.

Tức khắc, xương lồ ng ngực Triệu Tiền vỡ vụn! Tim ngừng đập!

Vương Đống liền trốn vào trong xe, chiếc xe màu đen lập tức lao đi như bay!

Lúc Triệu Tứ và Trần Quả đến, tim Triệu Tiền đã ngừng đập!
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy Truyện Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy Story Chương 355
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...