Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 230

217@-
“Nhờ một cơ duyên trùng hợp, Đông Hải mới rực rỡ như ngày hôm nay”.

Ngô Văn Đào bị Lý Phong đánh một trận, cảm thấy rất mất mặt.

Hiện giờ hắn muốn tìm cách trở về báo thù.

Hắn nghiến răng nói: “Bố, không phải trước đây bố luôn nói, hiện giờ Đông Hải phát triển càng ngày càng nhanh, vị trí địa lý vô cùng quan trọng sao”.

“Nếu chúng ta có thể thâu tóm Đông Hải, gia tộc chúng ta không phải càng phát triển hay sao”.

“Có thể sánh vai với mười gia tộc đứng đầu Thành Hải, thậm chí vượt qua bọn chúng”.

“Đây là một cơ hội khó có được đó”.

“Nếu cha đã nghi ngờ Lý Phong, vậy chúng ta trực tiếp phái người đến giết, chiếm toàn bộ Đông Hải, không phải là có thể giải quyết mọi chuyện hay sao?”

Ngô Chính Đức suýt chút nữa muốn đánh chết con trai, lạnh lùng nói: “conlà đồ não lợn, chỉ có thể nghĩ được cách này thôi sao”.

“con cho rằng các gia tộc lớn khác không nghĩ đến cách này hay sao?”

Bọn họ vì sao lại án binh bất động chứ?”

“Không phải vì tất cả mọi người đều đang đợi tin tức của nhà họ Lý ở phương Bắc hay sao”.

“Chỉ cần tin tức được xác thực, ít nhất sẽ có mười mấy gia tộc sẽ động thủ cùng lúc, trong chốc lát liền có thể đem cả Đông Hải phân chia sạch sẽ.

Ngô Chính Đức chỉ tay vào Ngô Văn Đào.

Nhìn vẻ mặt không phục của Ngô Văn Đào, lập tức cảnh cáo: “con là con của bố, tao mới dung túng cho mày làm những việc ngu xuẩn như vậy”.

“Bắt đầu từ bây giờ, quên hết chuyện mày từng làm ở Đông Hải đi”.

“Nếu không thì hậu quả mày tự mình gánh lấy!”

Ngô Văn Đào ngoài mặt thì giả bộ đồng ý, nhưng vừa quay đi liền bắt đầu lái xe đi về phía biệt thự của nhà họ Ngô.

Cha không ủng hộ hắn, nhưng ông nội nhất định sẽ giúp hắn!

Là đứa cháu nhỏ nhất trong nhà, Ngô Văn Đào từ nhỏ đã được ông nội Ngô Chí Vinh yêu thương chiều chuộng.

Chỉ cần là yêu cầu của Ngô Văn Đào, Ngô Chí Vinh đều sẽ đáp ứng.

Lúc này, Ngô Văn Đào đang đứng ngoài phòng làm việc.


Hắn lấy lọ thuốc nhỏ mắt trong túi ra, nhỏ hai giọt vào hốc mắt.

Sau đó, hắn ta ôm khuôn mặt sưng tấy bị Lý Phong đánh, khóc lóc bước vào phòng.

“Ông nội, ông nội, ông phải làm chủ cho cháu!”

Như thường lệ, Ngô Chí Vinh ngồi trấn tĩnh tại phòng làm việc, yên lặng đọc sách.

Vừa nghe tiếng khóc của Ngô Văn Đào, lão liền rối bời, vội vội vàng vàng đứng lên.

Lão đỡ Ngô Văn Đào ngồi xuống ghế sofa, vô cùng quan tâm hỏi: Cháu trai có việc gì vậy?”

“Ông nội, ông nhìn đi, mặt của cháu thành ra như thế nào rồi?”

Ngô Chí Vinh nhìn kĩ, đột nhiên kinh ngạc vô cùng: “Mặt của cháu sao mà sưng lên thế này? Mau nói cho ông biết, là ai đánh cháu thành thế này?”

“Ông nội, là một tên khốn nạn có tên Lý Phong”.

“Hắn không chỉ đánh cháu trước mặt nhiều người”.

“Mà hắn còn phế đi đôi tay tên vệ sĩ mà ông phái đến bảo vệ cháu rồi”.

“Ông nội tên khốn này trong mắt không có ai, hắn thậm chí còn không coi nhà họ Ngô chúng ta ra gì”.

“Cháu nói với hắn mấy lần rồi, ông là ông nội của cháu, nhưng ông biết hắn nói gì không?”

Mặt Ngô Chí Vinh càng ngày càng cau có.

Trong đôi mắt lão tỏa ra sát khí mãnh liệt.

Ngô Chí Vinh trầm giọng nói: “Cháu ngoan, nói hết những gì cháu biết cho ông đi”.

Nghe được câu này, Ngô Văn Đào mừng rỡ, lập tức đổ thêm dầu vào lửa: “Thằng khốn đó căn bản không coi nhà họ Ngô chúng ta ra gì, hắn nói cháu là con chó con, nói ông là con chó già…”

“Ầm!”

Ngô Chí Vinh vươn tay lên bàn gỗ pha trà bên cạnh, mạnh mẽ đập xuống.

Kèm theo đó là tiếng gầm lớn.

Bàn trà gỗ không bị hỏng chút nào.


Nhưng bốn cái chân trụ làm bằng đá đều bị rạn nứt!

Cách núi đánh trâu!

Nội lực thật là thâm hậu!

Ngô Chí Vinh này là một cao thủ nội công.

“Vô lý! Tên nhóc đến từ đâu, lại có thể ngông cuồng như thế? Nó có cho con biết, thế lực đứng sau hắn và sư phụ hắn là ai không?”

Ngô Văn Đào hai mắt trợn tròn: “Hắn không hề nói lại những điều Ngô Chính Đức nói cho Ngô Chí Vinh biết.

Thay vào đó, hắn chọn câu đơn giản nhất: “Ông ơi, thằng chó đó làm gì có gia tộc với sư phụ đâu?”

“Hắn chính là một thằng ở rể thấp kém mà thôi”.

“Có thể trước đây hắn trong lúc đi xin cơm, đi qua một vài nơi, được một vài cao thủ truyền cho một chiêu, sau đó tung hoành ngang ngược khắp Đông Hải, ức hiếp dân thường mà thôi”.

“Ông nội, hiện tại Đông Hải đang được nhiều thế lực quan tâm, rất nhiều người đều bị hắn khống chế rồi”.

“Mọi người đều hoảng sợ, sống trong thấp thỏm lo âu”.

“Ông nội, ông từ nhỏ đã dạy cháu, đàn ông nhà họ Ngô chúng ta, không những phải khôn ngoan, mà phải có dũng khí, dám tranh giành thiên hạ.

“Hiện tại Đông Hải là một miếng thịt thơm ngon đặt trên đĩa, mọi người đều muốn ăn”.

Nếu nhà họ Ngô chúng ta có thể nhanh hơn bọn chúng một bước, chiếm lấy cả Đông Hải, vậy Đông Hải liền biến thành thành Cô Tô thứ hai của nhà họ Ngô chúng ta rồi”.

Rốt cuộc vẫn là cháu ruột, vô cùng hiểu rõ tính cách của Ngô Chí Vinh.

Sau hai ba câu, sự giận dữ của Ngô Chí Vinh đã bị khơi dậy rồi.

Ngô Chí Vinh nhìn góc tối trong căn phòng làm việc, đột nhiên gọi: “Ngô Sơn”.

“Có thuộc hạ”.

Vốn dĩ trong góc tối này chẳng có gì cả.

Ngô Văn Đào vừa nghe được âm thanh, đột nhiên xuất hiện một bóng người lóe lên.

Sau đó, một người đàn ông trung niên kính cẩn đứng tại đó.

Ngô Sơn là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Ngô Chí Vinh.

Đồng thời, cũng là cao thủ mạnh nhất trong tay Ngô Chí Vinh.

Chuyện quan trọng hơn nữa chính là, ông tachính là sư phụ của Trác Bất Phàm.

Đồ đệ giỏi nhất hai tay đều bị phế, e là hiện tại Ngô Sơn càng muốn giết Lý Phong hơn bất kì ai.

“Ngươi lập tức dẫn theo đội hộ pháp, cùng cậu nhỏ đi đến Đông Hải”.

“Nhớ kĩ, Lý Phong chỉ là một tên nhóc con, không cần kiêng dè quá nhiều”.

“Trực tiếp tiêu diệt hắn và toàn bộ gia đình của hắn, sau đó chiếm lấy toàn bộ Đông Hải!”

“Vâng!” Ngô Sơn nhận lệnh.

Đội hộ pháp đã xuất phát rồi.

Lúc này Ngô Văn Đào vô cùng phấn khích nắm chặt tay lại!

Đội hộ pháp nhà họ Ngô, là những người ưu tú nhất được chọn từ trong tất cả những người đàn ông nhà họ Ngô.

Tổng cộng có mười hai người, mỗi người đều là cao thủ trong số cao thủ!

Đội hộ pháp nhà họ Ngô một khi xuất hiện, không có bất kì chuyện gì mà bọn họ làm không được.

Nhớ năm đó, phương Bbắc có một gia tộc lớn tranh giành địa bvàn với nhà họ Ngô.

Đội hộ pháp vừa xuất hiện, gia tộc đối phương nhanh chóng bị diệt vongtộc trong vòng một đêm!

Còn có thế giới ngầm của thành phố bên cạnh, ông vua thế giới ngầm nắm trong tay năm trăm tên thuộc hạ ưu tú.

Hắn luôn cố thủ một phương, một mực ngăn cản sự gia nhập của gia tộc Ngô Thị.

Đội hộ pháp vừa xuất hiện, sáng sớm ngày thứ hai, đầu của hắn liền bị lăn ra từ trong thùng rác!

Đội hộ pháp là một thanh kiếm sắc bén nhất của gia tộc Ngô Thị.

Lưỡi đao vừa xuất, không gì cản nổi!

Ngô Sơn đem theo đội hộ pháp xuất phát.

Lý Phong, lần này xem cậu đây làm sao chơi chết mày!

……


Tập đoàn Lăng Tiêu rất nhanh đã mở rộng các hoạt động kinh doanh.

Hiện tại bọn họ đã hoàn toàn đứng vững tại thành phố này.

Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình làm việc gì đều công tư phân minh, lấy đức phục người.

Bọn họ không hề xử lý những giám đốc của tập đoàn khác từng nhắm đến tập đoàn Lăng Tiêu.

Mà mọi người cùng bắt tay nhau, hợp tác phát triển.

Hiện tại, uy tín của tập đoàn Lăng Tiêu càng ngày càng cao.

Hiện tại tập đoàn Lăng Tiêu cần một người đại diện mới có phong cách và danh tiếng lớn hơn.

Trừ Hứa Hạo Nhiên ra, Hứa Mộc Tình quyết định bổ nhiệm thêm một người.

“Chị, em đề nghị người đại diện sản phẩm mới của tập đoàn chúng ta, do Cố Ngôn Hi đảm nhiệm”.

Tại cuộc họp cấp cao của tập đoàn, đề nghị mà Hứa Hạo Nhiên đề xuất đã khơi dậy sự thảo luận hăng say của các cổ đông.

“Cố Ngôn Hi là một ca sĩ vô cùng nổi tiếng”.

“Cô ta ở nước ngoài cũng có địa vị nhất định, cô ta có thể xem trọng công ty chúng ta hay sao?

“Đây không phải vấn đề xem trọng hay không xem trọng, mà là người ta ở đâu, chúng ta cũng không hề biết”.

“Nghe nói đời tư của cô ca sĩ nổi tiếng này rất bí mật”.

“Cũng không có bất kì scandal nào, không qua lại cùng bất kì người đàn ông nổi tiếng nào.

“Bình thường trừ các hoạt động kinh doanh quan trọng ra, căn bản không nhìn thấy được ta.

Khi mọi người đang bàn tán xôn xao, Hứa Hạo Nhiên cười nói: “Ca sĩ nổi tiếng quốc tế mà mọi người nói, hiện tại đang ở nhà chúng tôi”.

Vừa nói ra lời này, toàn bộ phòng họp như muốn nổ tung!

Hứa Mộc Tình lúc này mới nói chuyện: “Việc này tôi phải cùng cô ta bàn bạc thêm, hiện tại vẫn không biết người ta có đồng ý hay không?”

Hứa Hạo Nhiên trực tiếp đi tới cạnh bên Hứa Mộc Tình, nói nhỏ vào tai cô:

“Người chị yêu dấu của em, đây đã không phải là việc cô ta có đồng ý hay không nữa rồi”.

“Chị xem xem, cô ta hiện tại đang trốn trong nhà chúng ta”.
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy Truyện Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy Story Chương 230
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...