Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Chương 209
217@-Bốn người này vẻ mặt hung ác trông có vẻ rất khó chơi.
Tô Chính Quốc cực kì tự mãn nói: "Mày chỉ dẫn theo vài người đến, có phải muốn quỳ xuống xin lỗi tao không?"
"Tao chỉ cần dùng một chiêu nhỏ thôi đã có thể lật đổ tập đoàn Lăng Tiêu chó má của mày rồi".
"Loại tép riu như mày mà cũng dám đối đầu với tao, đúng là không muốn sống mà".
"Hôm nay tao phải chặt cái đầu chó của mày đi thắp hương cho cháu tao".
Lúc này Lý Phong mới từ từ ngẩng đầu lên thản nhiên nói: "Hà Lương Sinh - nhân viên của tập đoàn Lăng Tiêu có phải do chúng mày giết không"?
"Phải thì sao? Tao không chỉ giết nó còn cả thằng chó Ngô Kiến Quốc nữa, dám xấc xược với tao, tao xử hết".
"Dù sao thì hôm nay mày cũng phải chết ở đây, tao sẽ nói rõ cho mày biết".
"Việc tao đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu của mày cũng chỉ đơn giản như tao đang chơi đùa với một con kiến mà thôi".
"Nhưng mà thằng nhãi Hà Lương Sinh đấy đúng là có chút thú vị".
"Tao vốn định mua chuộc nó, không ngờ thằng ngốc đấy lại trung thành với tập đoàn Lăng Tiêu như vậy".
"Nếu đã không thể mua chuộc thì tao đành cho người giết nó thôi".
"Giá cả cũng rất rẻ, chỉ cần hai mươi nghìn tệ là mua được mạng của nó rồi".
Tô Chính Quốc nói xong liền giơ tay chỉ thẳng vào Lý Phong hét lên: "Bây giờ đến lượt mạng chó của mày".
Hứa Thiên Tứ lập tức hét to: "Bốn người mau xông lên giết chết Lý Phong, mỗi người sẽ được thưởng một triệu tệ".
"Lý Phong à, mày nên thấy tự hào vì cái mạng chó của mày đáng giá bốn triệu tệ đấy".
Tô Chính Quốc cười lớn.
Ngông cuồng tự đại!
Chẳng chút kiêng dè.
Đối với lão mà nói trên đời này không có chuyện gì là không thể dùng tiền giải quyết.
Bốn tên cao thủ mà Tô Chính Quốc bỏ ra số tiền lớn mời về cười lạnh với nhau.
Mẹ nó, tiền đúng là dễ kiếm thật.
Bọn họ thấy Tô Chính Quốc đang giết gà dùng dao mổ trâu.
Nhìn Lý Phong và đàn em của hắn chẳng có gì khác người thường cả.
Bọn họ cử bừa một người lên cũng có thể dễ dàng giải quyết.
"Bốn triệu tệ này là của tao rồi".
Một người vừa dứt lời liền lao đến chỗ Lý Phong.
Nhưng gã còn chưa kịp đến gần thì Lý Nhị Ngưu đã hành động.
Chỉ trong nháy mắt Lý Nhị Ngưu đã vọt tới trước mặt gã.
"Rầm!"
"Bụp!"
"Á!"
Chỉ ba chiêu!
Ngắn gọn!
Nhanh chóng!
Nắm đấm của Lý Nhị Ngưu đã đập nát khớp tay của đối phương, đánh gãy xương sườn gã, cuối cùng nắm lấy hai tay gã vặn xoắn như cái bánh quẩy.
Trương Bằng Phi và Dương Thiện Tề đã sớm hăng máu, cùng hét lớn xông lên.
Tiếng kêu thảm thiết!
Ba tên cao thủ khác vốn còn đang đầy tự tin tâng bốc chính mình nhưng chưa đến vài hiệp đã bị đánh cho tàn phế.
Cả đám nằm bò trên đất không ngừng kêu gào thảm thiết.
Hứa Thiên Tứ bị dọa sợ rồi.
Anh ta vội vàng xoay người bỏ chạy.
Lý Phong tiện tay ngắt một phiến lá bên cạnh phi nhẹ.
Chiếc lá giống như một lưỡi dao.
"Vèo!"
Ngay khi chiếc lá sẽ đâm vào người Hứa Thiên Tứ, một bóng người chợt lao ra khỏi bóng tối.
Hắn chìa ra hai ngón tay ra, tiếp được chiếc lá.
Đó là một người đàn ông cao gầy.
Quần áo hắn mặc rất bình thường nhưng cả người lại lạnh lẽo.
Hắn giống như một con dao.
Một con dao dùng để giết người.
Ba người Lý Nhị Ngưu hét lên một tiếng, cùng nhau xông lên đánh nhau với người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.
Bọn họ vẫn luôn luyện theo chương trình huấn luyện mà Lý Phong đề ra, dốc sức đột phá bản thân.
Thực lực của họ cũng nhanh chóng tăng lên.
Nhưng lúc này xem ra bọn họ gặp được đối thủ rồi.
Ba người liên tục tấn công nhưng vẫn không bắt được hắn.
Mà dáng vẻ của đối phương từ đầu đến cuối vẫn rất thong thả.
Lúc này tay trái hắn vòng sau lưng, chỉ dùng tay phải đánh nhau với đám người Lý Nhị Ngưu.
Hắn giống như đang lững thững đi dạo trước sân, ngắm trăng thưởng hoa, dễ dàng hóa giải những đòn tấn công của đám người Lý Nhị Ngưu.
Ngay khi đám người Lý Nhị Ngưu chưa kịp phản ứng thì ngực đã bị trúng một đòn, cả người bay về phía sau.
Ba người họ vừa ngã xuống liền lập tức bật dậy, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hắn.
"Một lũ yếu đuối".
Hắn vừa nói dứt lời thì Tô Chính Quốc đứng trên ban công liền cất tiếng cười lớn nói: "Lý Phong, mày không ngờ phải không? Đây chính là con át chủ bài của tao".
"Biệt hiệu của hắn ta là Cô Lang, là kim bài sát thủ trên bảng sát thủ nổi tiếng thế giới".
"Đám rác rưởi chúng mày được chết trên tay hắn là vinh hạnh của chúng mày".
"Ha ha ha! Cô Lang, nếu cậu chặt được đầu của Lý Phong, tôi sẽ thưởng cho cậu năm triệu tệ".
Cô Lang đứng đối mặt với Lý Phong.
Lúc này Cô Lang đột nhiên nói một câu: "Ông Tô, người này là cao thủ đấy, ông trả tôi sáu triệu tệ thì tôi giúp ông chặt đầu hắn xuống".
"Được rồi, sáu triệu thì sáu triệu, tôi là người có tiền".
U ám.
Kiêu ngạo.
Đây là cảm giác người khác cảm nhận được từ Cô Lang, một loại cảm giác cực kì nguy hiểm.
Giây phút này, ba người Lý Nhị Ngưu cảm thấy lạnh sống lưng, không ngừng toát mồ hôi.
Bọn họ nghĩ bản thân đã luyện tập khổ cực một thời gian dài như vậy, thực lực đã tiến bộ rất nhiều rồi.
Nhưng ngay lúc này bọn họ gặp được cao thủ thực sự.
Đứng trước mặt Cô Lang trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ.
Đó là chiến đấu đến chết!
Chiến đấu đến chết vì Lý Phong!
Lý Phong duỗi tay ngắt một chiếc lá.
Anh cầm chiếc lá trên tay nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn Cô Lang nói: "Tao hỏi mày một chuyện, cái chết của Hà Lương Sinh có phải do mày làm không?"
Lý Phong vừa nói xong, lại có một người bước ra từ trong bóng tối đứng sau lưng Cô Lang.
Gã kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Hung ác!
"Cái tên rác rưởi đó mà cần thầy tao ra tay à".
"Là tao giết nó đấy. Nói thật tao chưa thấy một người đàn ông nào vô dụng như nó".
"Lúc tao giết nó giống như đang giết một con gà vậy".
"Nếu không phải thầy tao nói giúp thì tao sẽ còn hành hạ nó thêm một lúc đấy".
"Bởi vì âm thanh nó đau đớn gào thét nghe rất sướng tai, còn sướng hơn là nghe đàn bà rên trên giường".
"Tiếc là lúc đấy tao không dùng điện thoại ghi âm lại, nếu không có thể phát cho mọi người có mặt ở đây nghe rồi."
"Vút"!
Trong chớp mắt, một chiếc bóng vụt qua!
“Ọc ọc!”
Tên học trò của Cô Lang trợn to hai mắt.
Gã kinh ngạc nhìn Lý Phong, giơ tay che kín cổ họng mình.
Cổ họng gã đã bị đâm thủng.
Máu tươi bắn tung tóe.
Gã không thể nói nữa, chỉ có thể rên rỉ vài tiếng.
Gã còn chưa kịp nói ra tên của mình thì đã ngã thẳng vào trong vũng máu.
Mà bức tường đằng sau lưng gã.
Chiếc lá giống như một cây đao.
Trên cuống lá vẫn còn đang nhỏ máu.
Chiếc lá cắm sâu vào tường ba phần!
Cô Lang bỗng nhiên quay đầu lại, trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc.
Chỉ là một chiếc lá.
Nhưng tốc độ và lực chiếc lá lần này Lý Phong phi ra mạnh hơn lần trước rất nhiều.
Nếu chiếc lá vừa nãy phi về phía Cô Lang thì kết cục của hắn cũng sẽ giống như học trò của mình thôi.
Cô Lang vừa giật mình vừa sợ hãi.
Nhưng bản thân là một sát thủ chuyên nghiệp, hắn không được phép sợ hãi.
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Tô Chính Quốc cực kì tự mãn nói: "Mày chỉ dẫn theo vài người đến, có phải muốn quỳ xuống xin lỗi tao không?"
"Tao chỉ cần dùng một chiêu nhỏ thôi đã có thể lật đổ tập đoàn Lăng Tiêu chó má của mày rồi".
"Loại tép riu như mày mà cũng dám đối đầu với tao, đúng là không muốn sống mà".
"Hôm nay tao phải chặt cái đầu chó của mày đi thắp hương cho cháu tao".
Lúc này Lý Phong mới từ từ ngẩng đầu lên thản nhiên nói: "Hà Lương Sinh - nhân viên của tập đoàn Lăng Tiêu có phải do chúng mày giết không"?
"Phải thì sao? Tao không chỉ giết nó còn cả thằng chó Ngô Kiến Quốc nữa, dám xấc xược với tao, tao xử hết".
"Dù sao thì hôm nay mày cũng phải chết ở đây, tao sẽ nói rõ cho mày biết".
"Việc tao đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu của mày cũng chỉ đơn giản như tao đang chơi đùa với một con kiến mà thôi".
"Nhưng mà thằng nhãi Hà Lương Sinh đấy đúng là có chút thú vị".
"Tao vốn định mua chuộc nó, không ngờ thằng ngốc đấy lại trung thành với tập đoàn Lăng Tiêu như vậy".
"Nếu đã không thể mua chuộc thì tao đành cho người giết nó thôi".
"Giá cả cũng rất rẻ, chỉ cần hai mươi nghìn tệ là mua được mạng của nó rồi".
Tô Chính Quốc nói xong liền giơ tay chỉ thẳng vào Lý Phong hét lên: "Bây giờ đến lượt mạng chó của mày".
Hứa Thiên Tứ lập tức hét to: "Bốn người mau xông lên giết chết Lý Phong, mỗi người sẽ được thưởng một triệu tệ".
"Lý Phong à, mày nên thấy tự hào vì cái mạng chó của mày đáng giá bốn triệu tệ đấy".
Tô Chính Quốc cười lớn.
Ngông cuồng tự đại!
Chẳng chút kiêng dè.
Đối với lão mà nói trên đời này không có chuyện gì là không thể dùng tiền giải quyết.
Bốn tên cao thủ mà Tô Chính Quốc bỏ ra số tiền lớn mời về cười lạnh với nhau.
Mẹ nó, tiền đúng là dễ kiếm thật.
Bọn họ thấy Tô Chính Quốc đang giết gà dùng dao mổ trâu.
Nhìn Lý Phong và đàn em của hắn chẳng có gì khác người thường cả.
Bọn họ cử bừa một người lên cũng có thể dễ dàng giải quyết.
"Bốn triệu tệ này là của tao rồi".
Một người vừa dứt lời liền lao đến chỗ Lý Phong.
Nhưng gã còn chưa kịp đến gần thì Lý Nhị Ngưu đã hành động.
Chỉ trong nháy mắt Lý Nhị Ngưu đã vọt tới trước mặt gã.
"Rầm!"
"Bụp!"
"Á!"
Chỉ ba chiêu!
Ngắn gọn!
Nhanh chóng!
Nắm đấm của Lý Nhị Ngưu đã đập nát khớp tay của đối phương, đánh gãy xương sườn gã, cuối cùng nắm lấy hai tay gã vặn xoắn như cái bánh quẩy.
Trương Bằng Phi và Dương Thiện Tề đã sớm hăng máu, cùng hét lớn xông lên.
Tiếng kêu thảm thiết!
Ba tên cao thủ khác vốn còn đang đầy tự tin tâng bốc chính mình nhưng chưa đến vài hiệp đã bị đánh cho tàn phế.
Cả đám nằm bò trên đất không ngừng kêu gào thảm thiết.
Hứa Thiên Tứ bị dọa sợ rồi.
Anh ta vội vàng xoay người bỏ chạy.
Lý Phong tiện tay ngắt một phiến lá bên cạnh phi nhẹ.
Chiếc lá giống như một lưỡi dao.
"Vèo!"
Ngay khi chiếc lá sẽ đâm vào người Hứa Thiên Tứ, một bóng người chợt lao ra khỏi bóng tối.
Hắn chìa ra hai ngón tay ra, tiếp được chiếc lá.
Đó là một người đàn ông cao gầy.
Quần áo hắn mặc rất bình thường nhưng cả người lại lạnh lẽo.
Hắn giống như một con dao.
Một con dao dùng để giết người.
Ba người Lý Nhị Ngưu hét lên một tiếng, cùng nhau xông lên đánh nhau với người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.
Bọn họ vẫn luôn luyện theo chương trình huấn luyện mà Lý Phong đề ra, dốc sức đột phá bản thân.
Thực lực của họ cũng nhanh chóng tăng lên.
Nhưng lúc này xem ra bọn họ gặp được đối thủ rồi.
Ba người liên tục tấn công nhưng vẫn không bắt được hắn.
Mà dáng vẻ của đối phương từ đầu đến cuối vẫn rất thong thả.
Lúc này tay trái hắn vòng sau lưng, chỉ dùng tay phải đánh nhau với đám người Lý Nhị Ngưu.
Hắn giống như đang lững thững đi dạo trước sân, ngắm trăng thưởng hoa, dễ dàng hóa giải những đòn tấn công của đám người Lý Nhị Ngưu.
Ngay khi đám người Lý Nhị Ngưu chưa kịp phản ứng thì ngực đã bị trúng một đòn, cả người bay về phía sau.
Ba người họ vừa ngã xuống liền lập tức bật dậy, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hắn.
"Một lũ yếu đuối".
Hắn vừa nói dứt lời thì Tô Chính Quốc đứng trên ban công liền cất tiếng cười lớn nói: "Lý Phong, mày không ngờ phải không? Đây chính là con át chủ bài của tao".
"Biệt hiệu của hắn ta là Cô Lang, là kim bài sát thủ trên bảng sát thủ nổi tiếng thế giới".
"Đám rác rưởi chúng mày được chết trên tay hắn là vinh hạnh của chúng mày".
"Ha ha ha! Cô Lang, nếu cậu chặt được đầu của Lý Phong, tôi sẽ thưởng cho cậu năm triệu tệ".
Cô Lang đứng đối mặt với Lý Phong.
Lúc này Cô Lang đột nhiên nói một câu: "Ông Tô, người này là cao thủ đấy, ông trả tôi sáu triệu tệ thì tôi giúp ông chặt đầu hắn xuống".
"Được rồi, sáu triệu thì sáu triệu, tôi là người có tiền".
U ám.
Kiêu ngạo.
Đây là cảm giác người khác cảm nhận được từ Cô Lang, một loại cảm giác cực kì nguy hiểm.
Giây phút này, ba người Lý Nhị Ngưu cảm thấy lạnh sống lưng, không ngừng toát mồ hôi.
Bọn họ nghĩ bản thân đã luyện tập khổ cực một thời gian dài như vậy, thực lực đã tiến bộ rất nhiều rồi.
Nhưng ngay lúc này bọn họ gặp được cao thủ thực sự.
Đứng trước mặt Cô Lang trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ.
Đó là chiến đấu đến chết!
Chiến đấu đến chết vì Lý Phong!
Lý Phong duỗi tay ngắt một chiếc lá.
Anh cầm chiếc lá trên tay nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn Cô Lang nói: "Tao hỏi mày một chuyện, cái chết của Hà Lương Sinh có phải do mày làm không?"
Lý Phong vừa nói xong, lại có một người bước ra từ trong bóng tối đứng sau lưng Cô Lang.
Gã kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Hung ác!
"Cái tên rác rưởi đó mà cần thầy tao ra tay à".
"Là tao giết nó đấy. Nói thật tao chưa thấy một người đàn ông nào vô dụng như nó".
"Lúc tao giết nó giống như đang giết một con gà vậy".
"Nếu không phải thầy tao nói giúp thì tao sẽ còn hành hạ nó thêm một lúc đấy".
"Bởi vì âm thanh nó đau đớn gào thét nghe rất sướng tai, còn sướng hơn là nghe đàn bà rên trên giường".
"Tiếc là lúc đấy tao không dùng điện thoại ghi âm lại, nếu không có thể phát cho mọi người có mặt ở đây nghe rồi."
"Vút"!
Trong chớp mắt, một chiếc bóng vụt qua!
“Ọc ọc!”
Tên học trò của Cô Lang trợn to hai mắt.
Gã kinh ngạc nhìn Lý Phong, giơ tay che kín cổ họng mình.
Cổ họng gã đã bị đâm thủng.
Máu tươi bắn tung tóe.
Gã không thể nói nữa, chỉ có thể rên rỉ vài tiếng.
Gã còn chưa kịp nói ra tên của mình thì đã ngã thẳng vào trong vũng máu.
Mà bức tường đằng sau lưng gã.
Chiếc lá giống như một cây đao.
Trên cuống lá vẫn còn đang nhỏ máu.
Chiếc lá cắm sâu vào tường ba phần!
Cô Lang bỗng nhiên quay đầu lại, trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc.
Chỉ là một chiếc lá.
Nhưng tốc độ và lực chiếc lá lần này Lý Phong phi ra mạnh hơn lần trước rất nhiều.
Nếu chiếc lá vừa nãy phi về phía Cô Lang thì kết cục của hắn cũng sẽ giống như học trò của mình thôi.
Cô Lang vừa giật mình vừa sợ hãi.
Nhưng bản thân là một sát thủ chuyên nghiệp, hắn không được phép sợ hãi.
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Đánh giá:
Truyện Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Story
Chương 209
10.0/10 từ 35 lượt.