Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 17

175@-
Lý Hùng ngay lập tức nhét hộp sắt vào trong ngực. Anh liếc nhìn Hứa Mộc Tình ở phía xa, cũng không biết là cô ấy có nhìn thấy không. 

Lý Hùng sải bước đi về phía trước mặt người đàn ông mặt sẹo. 

Người đàn ông mặt sẹo cười lạnh một tiếng, nói: “Nhìn thấy máy bay trực thăng, tao lại còn tưởng người đến là nhân vật lớn nào”. 

“Hóa ra là tên thần kinh này! Mày nghĩ là một mình mày có thể đấu đơn với cả nhóm chúng tao sao?” 

“Giờ ông đây sẽ chém chết mày”, một chiếc đao chém được rút ra từ hông, sau đó chỉ nghe thấy tiếng kêu lớn. Người đàn ông mặt sẹo vung đao lên. 

Thuộc hạ của Báo Đen, ngoài nhị đại ca thì chỉ có tên này là có năng lực nhất thôi. 

Người đàn ông mặt sẹo có biệt hiệu là “Lưỡi Liềm”, bởi vì gã đã từng đoạt mạng của rất nhiều người. Gã cười lạnh lùng mà nham hiểm và tràn đầy tự tin, dường như đã nhìn thấy đao trong tay mình sắp chém đứt cổ họng của Lý Hùng rồi và màu máu đỏ tươi, máu bắn tứ tung. 

Gần rồi, gần đến rồi. Lý Hùng đang ở ngay trước mặt. Đao sáng lóe lên, mũi đao chém xuống. Một cánh tay đột nhiên giơ ra nắm chặt lấy cánh tay cầm đao của người đàn ông mặt sẹo. Ngay lập tức khẽ vặn và rồi tiếng kêu oai oái vang lên. 

Người đàn ông mặt sẹo vừa ngã xuống đất thì Lý Hùng đã nhấc chân lên rồi giẫm mạnh một cái. 

“Rắc rắc”, âm thanh xương cốt gãy vụn. Chân phải của người đàn ông mặt sẹo bị giẫm gãy, tiếng kêu thảm như lợn bị cắt tiết. 

Người đàn ông mặt sẹo vừa kêu gào vừa hét rống lên với thuộc hạ của mình: “Lên hết cho tao, thịt nó đi, gi3t chết nó đi”. 

Advertisement

Ngay lập tức, một nhóm người vung đao và gậy sắt trong tay lên rồi bổ nhào về phía Lý Hùng. 

Nhóm người này thì đã làm sao? Trong mắt Lý Hùng thì đây chỉ như đám gà con mà thôi. Lý Hùng đã ra tay, anh như con sư tử hung dữ lao về phía đám gà con kia. 

“Bụp, bụp, bụp”, trong nháy mắt Lý Hùng xông vào nhóm người này như xông vào nơi không người. Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, còn nhóm người thì tán loạn. 

Gậy gộc đập đến liền bị bẻ cong, nắm đấm vung lại bị bẻ gãy. Nhóm người bắt đầu tháo chạy và cầu xin tha mạng nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể kêu thảm, những tiếng kêu gào không ngừng. 

Lúc này, trên mặt đất chỉ còn đúng một người, đó là Lý Hùng đứng sừng sững ở đó. Tất cả mọi người ở tập đoàn Thái An như sắp rơi cằm xuống đất, con ngươi thì như muốn nhảy ra khỏi khóe mắt. 

Đáng sợ thật, đây còn là người không? 


Khủng long! Đây rõ ràng là khủng long hình người mà! 

Tiếp đó, Lý Hùng lại làm một việc khiến đám côn đồ này sợ đến nỗi đái ra quần. Anh bảo nhân viên dùng máy xúc rồi đào một cái hố thật sâu, sau đó ném hết đám người này vào đó. 

Advertisement

Đám côn đồ không ngừng kêu gào trong hố đó. Nhưng Lý Hùng không để ý đến bọn họ, một mình anh trói người đàn ông mặt sẹo vào một cây cột ở bên cạnh. 

Lý Hùng đứng trước mặt người đàn ông mặt sẹo. 

“Thằng nhóc, mày đừng có ngông cuồng”. 

“Mày có biết đại ca của tao là ai không?” 

“Nói ra thì chỉ sợ sẽ làm mày chết khiếp thôi, đại ca của tao là Báo Đen đấy”. 

“Kẻ nào ở thành phố Đông Hải dám chọc vào đại ca của tao thì đều không có kết cục tốt đâu”. 

“Đợi đại ca của bọn tao đến thì mày chết…”. 

“Bốp”, một tiếng bạt tai giòn tan vang lên. Người đàn ông mặt sẹo bị Lý Hùng tát đến nỗi rơi mất hai cái răng. 

“Nhiều lời thật”. 

Lúc này, xe của Lưu Đức Luân từ xa lái lại. Phía sau xe anh ta còn có một chiếc xe buýt. Trên xe buýt chở bảo vệ của tập đoàn bọn họ. Đợi Lưu Đức Luân dẫn nhóm bảo vệ này đến thì kinh hãi phát hiện đám côn đồ đến đây gây chuyện đã nằm lộn xộn trong hố rồi. 

Tình huống gì đây? Là ai đánh vậy? Như này… Như này thì hung dữ quá! Đợi lúc biết những người này đều bị một mình Lý Hùng đánh bại thì ánh mắt Lưu Đức Luân nhìn Lý Hùng tràn đầy vẻ ngưỡng mộ. 

Lý Hùng gọi Lưu Đức Luân lại bên cạnh mình rồi nói: “Đánh gãy chân tay của tên bị trói kia, sau đó vứt cho Báo Đen”. 

“Đây cũng coi như cảnh cáo hắn”. 

“Ngoài ra, những người còn lại bắt hắn phải chuộc tiền, mỗi người một trăm nghìn tệ”. 


“Vâng”, Lưu Đức Luân cung kính nhận nhiệm vụ mà Lý Hùng giao cho, sau đó đưa người đàn ông mặt sẹo đã bị đánh tàn phế đi. 

Lúc Lý Hùng tìm thấy Hứa Mộc Tình thì cô đang tìm đồ ở trên bãi cỏ. 

“Em đang tìm cái gì vậy?”, Lý Hùng hỏi. 

Hứa Mộc Tình cứ nhìn trên đất rồi nói: “Ban nãy lúc anh xuống máy bay, hình như anh đánh rơi thứ gì đó”. 

Lúc này Lý Hùng liền cảm thấy trong lòng căng thẳng, nói: “Đâu có, chắc là em nhìn nhầm rồi”. 

“Không đâu! Thị lực của em tốt lắm. Rõ ràng là em nhìn thấy trong túi anh có vật gì đó vuông vuông rơi xuống mà”. 

“Giống như cái hộp vậy”. 

Lý Hùng vội chuyển chủ đề, anh xông về phía Hứa Mộc Tình. 

“Ôi! Tất của em rách rồi kìa”, Lý Hùng bổ nhào về phía chân Hứa Mộc Tình, giơ tay lên định sờ lên chân thon dài của cô. 

Hứa Mộc Tình vội lùi về sau, nói: “Anh làm gì vậy?” 

“Tất rách rồi kìa, anh che đi cho em mà”. 

Hứa Mộc Tình vội tránh sang một bên, sắc mặt xấu hổ đỏ ửng lên. Hừm! Thế mà còn nói sẽ không động vào người mình. Đáng ghét! 

Lúc này sự chú ý của Hứa Mộc Tình đã tập trung vào cái khác thật rồi. Cô nói với Lý Hùng: “Chúng ta báo cảnh sát đi”. 

Lý Hùng cười nhạt một cái, nói: “Chuyện nhỏ như này không cần phiền đến người khác đâu”. 

Chuyện này mà còn nhỏ sao? Hứa Mộc Tình thật sự không hiểu, trong mắt Lý Hùng thì chuyện như nào mới là chuyện lớn? 

Rõ ràng, nhìn Lý Hùng không khác gì với những bình thường khác nhưng ban nãy lúc anh ra tay đánh với hơn trăm người, ánh mắt đáng sợ đó khiến người khác nhìn mà kinh hãi không thôi. 

Hứa Mộc Tình vẫn có chút lo lắng, nói: “Nhưng ban nãy em nghe công nhân ở bên này nói, Báo Đen là một tên rất lợi hại, em lo là…”. 

“Đừng lo lắng, có anh rồi”, nói xong Lý Hùng nắm chặt lấy tay của Hứa Mộc Tình. Anh dùng bàn tay ấm áp của mình khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hứa Mộc Tình. 


Có những lúc, Hứa Mộc Tình còn cảm thấy toàn thân mình như bị hơi ấm đặc biệt bao trùm nữa. 

Lý Hùng nói với vẻ nghiêm túc: “Em cứ yên tâm làm công việc của mình đi, những việc khác cứ giao cho anh”. 

“Không ai có thể làm ảnh hưởng đến công việc của vợ anh. Anh sẽ dọn sạch toàn bộ những trở ngại trước mặt em”. 

Ánh mắt Lý Hùng rừng rực nhìn về phía Hứa Mộc Tình. Hứa Mộc Tình nhất thời không dám nhìn thẳng vào Lý Hùng, khẽ cúi đầu xuống, sắc mặt đỏ ửng. 

“Chị Mộc Tình…”, lúc này ở phía xa truyền lại giọng nói của Trương Hiểu Bình. Tiếng hô lên của cô ấy khiến Hứa Mộc Tình vội thu tay lại. Cô xoay người rồi chạy đi. 

Cô vừa chạy vừa đỏ mặt. Đáng ghét chết đi được, sao mình lại đưa tay cho anh ấy nắm cơ chứ? 

………………….. 

“Đại ca, đại ca không xong rồi”, tâm phúc của Báo Đen vội chạy vào trong nhà kho rồi hét lớn lên. 

Báo Đen đang thoải mái nằm trên ghế sô pha vội ngồi dậy, quát lên: “Chuyện gì?” 

“Lão Tam bị người ta đánh tàn phế rồi. Hơn một trăm người dẫn theo đều bị đánh bại hết rồi. Hiện giờ mọi người bị ném hết xuống hố đất chờ chết”. 

Trong phòng vang lên tiếng quát phẫn nộ của Báo Đen: “Là kẻ nào?” 

“Là kẻ nào lại dám đối đầu với tao?”, Báo Đen nắm chặt lấy cái cốc rồi hung hăng đập trên đất. 

“Chính là thằng có tên là Lý Hùng ạ”. 

“Lý Hùng?”, trong đầu Báo Đen xuất hiện ra người đàn ông mà trước đó dùng một con cá trắm cỏ mà thắng được mấy triệu tệ của hắn đồng thời còn đưa Hứa Hạo Nhiên đi. 

Thì ra là nó à? 

“Đại ca! Thằng Lý Hùng đó còn nói, bắt chúng ta phải chuộc các anh em về, mỗi người một trăm nghìn tệ”. 

Biểu cảm của Báo Đen càng lúc càng khó coi. Hắn đạp một chân lên chiếc cốc, quát lên: “Thằng chó đó! Bây giờ ông đây sẽ dẫn người đi gi3t chết nó”. 


Đàn em ở bên cạnh vội nói: “Đại ca! Mối quan hệ của Lý Hùng và Lưu Đức Luân không tồi, có lẽ nó là thuộc hạ của Lưu Đức Luân”. 

Vừa nghe thấy Lưu Đức Luân, sắc mặt Báo Đen hung tợn hơn: “Lưu Đức Luân thì đã làm sao? Ông đây là Báo Đen, ở Đông Hải, tao muốn giết đứa nào thì tao sẽ giết đứa đó”. 

“Mấy ngày nữa đại ca của tao quay về Đông Hải rồi, đến lúc đó hai anh em chúng tao phối hợp thì cũng có thể giết Lưu Đức Luân được”. 

Đại ca của đại ca là Hắc Long sắp về rồi? Vừa nghe đến đây thì mọi người đều cảm thấy vô cùng hưng phấn. 

Hắc Long là tên dùng đao nhanh số một và cũng là ‘đại tướng’ dưới trướng của Trương Toàn Vũ- một trong Tứ đại thiên vương của tỉnh. Có hắn ở đây thì thế giới ngầm ở Đông Hải sẽ là của bọn hắn rồi. Tiền bạc, gái đẹp, hưởng mãi không hết. 

“Còn về tên Lý Hùng thì ông đây sẽ vừa gi3t chết hắn vừa ‘vui đùa’ với vợ của hắn”. 

Đàn em hỏi: “Đại ca, thế còn các anh em…”. 

“Mày phái người đến đó bắt bọn nó mau thả người ra”. 

Trên mặt Báo Đen lộ ra vẻ huênh hoang điên cuồng: “Nói cho bọn nó, đây là Báo Đen tao nói thế. Nếu như không thả người thì tao sẽ dẫn anh em đến giết cả nhà nó”. 

Sau khi đàn em rời đi, Báo Đen gọi một món gà đang định ngồi ăn trên ghế sô pha thì bên ngoài cửa có người hét lớn: "Đại ca, đại ca, không xong rồi, không xong rồi”. 

“Sao?”, Báo Đen vừa có hứng thú thì giờ liền bị dập tắt. 

Ngay lập tức hắn lớn tiếng mắng: “Mẹ kiếp, lại làm sao vậy?” 

Một người đàn ông hấp tấp chạy vào, trán thì đầy mồ hôi lạnh. 

“Đại ca! Lão Tứ dẫn mấy anh em đến đến nhưng chân tay đều bị đánh tàn phế và bị ném về rồi”. 

Trấn tĩnh! 

Đè nén! 

Bùng nổ! 

Hắn đá chân về con gà trước mặt rồi hét lớn: “Các anh em, đi theo tao”.
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy Truyện Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy Story Chương 17
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...