Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Chương 10
155@-Một trận tê dại trên đầu ngón tay, Hứa Mạt muốn rút ngón tay về, nhưng lại bị nắm chặt lấy.
Cô có chút ngượng ngùng, nâng mắt liếc nhìn Trần Thanh Huy, đối phương không có phản ứng gì.
Trái lại Tống Đình thì trợn mắt há hốc mồm, cái thao tác này cũng quá con mẹ nó quá cợt nhả đi!
Còn chưa chờ anh ta thán phục xong, Thẩm Thận trực tiếp kéo Hứa Mạt vào lòng.
Hứa Mạt thuận thế ngồi lên bên cạnh anh, khoác lấy anh, "Còn ổn không? Say không được nữa rồi sao?"
Thẩm Thận một hồi mới nâng mắt lên, sau khi nhìn thấy người đến là cô, lại tiếp tục nhắm mắt lại.
Lúc này là do cô đảm nhận dìu lấy anh.
"Anh ấy......hôm nay làm sao vậy.....trở nên như vậy?" Hứa Mạt hỏi hai vị trợ lý.
Trong phòng bao có chút ồn ào, nhưng mà khu vực này giống như có kết giới, những người khác thức thời không tiếp cận nơi này.
"Hôm nay về Thẩm trạch một chuyến, lúc đi ra chính là như vậy. " Trần Thanh Huy thấy Hứa mạt đang thử dìu Thẩm Thận dậy, đi lên phía trước giúp đỡ.
Hứa Mạt dường như đăm chiêu nhìn Thẩm Thận chằm chằm một hồi.
Anh hiếm khi có thể say như chết thế này, lúc trước nếu như say rồi, cũng chỉ mang theo một chút ý say, hôm nay thế này đều có chút dáng vẻ bất tỉnh nhân sự, Hứa mạt cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tống Đình nhấc tay dìu bên còn lại của Thẩm Thận, bị anh nhanh nhẹn phất ra. Anh ta ngượng ngùng sờ mũi, nhún vai với Hứa Mạt.
Hứa Mạt đem túi đưa cho hai người họ, "Không sao, tôi tới đi."
Cô bỏ tay của Thẩm Thận gác lên trên vai mình, thử dắt anh đi.
Thẩm Thận nhìn gầy gò, kỳ thật bên trong chứa đựng sức mạnh rất lớn, đàn ông thân cao chân dài, muốn dắt anh đi cũng rất là tốn sức.
Có điều cho dù như vậy, trong lòng Hứa Mạt lại vô cùng tốt.
Cô từ trước tới nay đều chưa từng thấy qua...dáng vẻ này của Thẩm Thận.
Chỉ không ngừng chui vào trong cổ áo cô, giống như husky thiếu tình cảm, chạy không ngừng quanh cô.
Cô lại nhớ tới chú mèo mà lúc trước hai người cùng nhau nuôi, chỉ ở bên người cô lượn quanh cầu vuốt ve, yêu dính vào cô, trái lại hờ hững đối với chủ nhân là anh, rất có phong cách.
Thẩm Thận lúc đó không nói gì, nhưng Hứa Mạt cũng biết anh không vừa ý, bởi vì anh trực tiếp gửi chú mèo đi.
Đó là lần đầu tiên cô tức giận với anh. Thẩm Thận mặt âm trầm, cuối cùng đón chú mèo về từ Thẩm trạch.
"Em chỉ có thể ở bên anh." Đó là câu nói anh thốt ra ngay lúc nhìn Hứa Mạt đang tuốt lông mèo.
Khi đó trong lòng cô có sự kích động khác thường rất nhỏ, mà người đàn ông cởi bỏ lớp vỏ lạnh lùng bên ngoài, an tĩnh nhắm mắt ở trước mặt, lại cho cô một loại cảm xúc mềm mại.
Đi tới cửa, ngoài ý muốn đụng phải một người quen.
Người đi tới khói thuốc mê say, giống như đắm chìm trong quê nhà dịu dàng.
Hứa Mạt gọi một tiếng, "Thư Nguyệt!"
Ưng Thư Nguyệt nhìn về hướng giọng nói, thẳng người đi về phía bên này, chỉ có điều đi nghiêng, làm ra vẻ trấn định.
"Cậu ở nơi này uống đến trễ như vậy?" Hứa Mạt thấy đôi mắt cô ấy giống như chứa nước, mặt hơi ửng đỏ, đoán chừng cũng say rồi.
Ưng Thư Nguyệt không dễ dàng đi đến trước mặt cô, to giọng nói một câu, "Tiểu Mạt!" Nói xong liền muốn bổ nhào lên người cô.
Tống Đình nhanh tay lẹ mắt sợ cô ấy bị Thẩm Thận ngộ thương, vừa túm vừa kéo, trong lúc xô đẩy trực tiếp đẩy cô ấy tiến vào lòng của Trần Thanh Huy.
Trần Thanh Huy nhất thời chưa chuẩn bị, chỉ ôm được đầy ngực.
Anh ta theo bản năng muốn buông lỏng, nhưng mà người phụ nữ ở trong lòng mềm mại không xương, giống như giây tiếp theo liền muốn xụi lơ trên mặt đất.
Lúc này, giống như nhận ra được bến cảng vừa an toàn lại ấm áp có thể dựa vào, Thư Nguyệt thở ra một hơi, còn vừa dựa vào lòng của Trần Thanh Huy vừa chà xát.
Trong hơi thở pha trộn giữa mùi rượu với mùi nước hoa, tuy rằng không khó ngửi, tóm lại vẫn làm cho anh ta chau mày.
Sắc mặt của Trần Thanh Huy càng ngày càng khó nhìn, âm u liếc nhìn Tống Đình.
Tống Đình trái lại cảm thấy kỳ lạ, "Người máy còn biết trừng người khác!"
Hứa Mạt nhìn hai người, "Làm phiền một chút, cũng đưa cô ấy về đi, đây là bạn cùng phòng của tôi..."
Chờ đến khi đem Thẩm Thận ngồi ở ghế sau, Tống Đình vỗ Trần Thanh Huy một chút, "Cậu không uống rượu, cậu đến lái xe."
Nói xong, anh ta nhảy lên ghế phụ.
Trần Thanh Huy không dễ dàng gỡ người phụ nữ trên người mình xuống, không chút thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp ném cô ấy vào ghế sau.
Đầu của Ưng Thư Nguyệt không cẩn thận va phải góc cứng bên ngoài thành xe, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cô ấy đột nhiên giống như bừng tỉnh, kêu lớn thành tiếng, "Mẹ ơi! Con đau quá, hu hu hu!"
Sau đó co quắp người, xiêu vẹo sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
"....Đây chắc không sao đi?" Hứa Mạt nghe thấy âm thanh đó cũng cảm thấy đau.
Tống Đình quan sát trong nháy mắt, "Không sao, dù sao không chết được."
Hứa Mạt: "..."
"Đưa đến đâu?" Trần Thanh Huy lúc đầu không lên tiếng, chỉ nhanh nhẹn thắt dây an toàn, sau đó mới nhìn Hứa Mạt qua kính chiếu hậu.
"Đi đến nhà Thẩm Thận đi." Đêm nay cô nên ở bên cạnh anh.
"Chờ chút nữa đưa bọn tôi xong, hai người đưa bạn cùng phòng của tôi về trường đi, con gái một mình tôi không yên tâm."
Một mình một người không chỉ vậy lại còn là cô gái uống say, không biết Ưng Thư Nguyệt bình thường có như thế này không, hôm nay vẫn là trùng hợp gặp cậu ấy, nếu như ngày nào đó cậu ấy gặp phải người không có ý tốt, hậu quả sẽ không thể nghĩ tới.
Trước khi xuống xe, sau khi dặn đi dặn lại một lần, Hứa Mạt mới yên tâm để bọn họ đi.
Cô tiêu hao hết sức ba bò chính trâu của mình mới ném Thẩm thận lên trên sô pha.
Sau một loạt động tác liên tiếp, cô có chút thở gấp nhẹ. Sau khi hít thở sâu vài cái hồi phục lại, cô mới lần nữa lại gần anh.
Kỳ thật anh không phải hoàn toàn không thể đi, chỉ có điều giống như lâm vào trong giấc mộng nào đó, cả người đều mơ màng, rơi vào mê loạn.
Hứa Mạt véo khuôn mặt anh, chuẩn bị cầm khăn ướt giúp anh lau mặt.
Người còn chưa rời đi, liền bị anh kéo lại, âm thanh khàn khàn nói, "Đừng đi."
Vừa nãy có người bên cạnh, anh lười nhúc nhích. Hiện giờ chỉ có Hứa Mạt, anh mới buông lỏng bản thân, chậm rãi mở mắt, yên lặng nhìn cô.
Hứa Mạt ngồi xổm xuống, sờ trán anh, nhẫn nãi hỏi, ngữ khí nhẹ nhàng lại mềm dịu, "Còn khó chịu không?"
Thẩm Thận kéo cô vào trong lồng ngực, ôm chặt lấy, đầu gác lên bả vai của cô, cúi đầu cọ xát, "Ở bên anh nhiều một chút."
"Được, em ở đây." Hứa Mạt nằm bò trên người anh, quay lại ôm lấy anh.
Hai người thưởng thức thời khắc yên tĩnh lại có chút ý tứ thời gian tĩnh lặng này, tốt đến mức cô cho rằng, hai người có thể luôn giống như vậy mà dựa sát vào nhau.
Nhưng có một điểm, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
Đó chính là anh không nói, cô cũng không hỏi.
Qua một hồi lâu, Hứa Mạt cảm thấy chân mình đều muốn tê dại rồi. Tư thế của hai người giống như chất đống người, chặt chẽ dính sát vào nhau.
Sau đó Hứa Mạt cảm nhận được ở giữa đùi có lực lượng nào đó đang vận sức chờ phát động, thế như chẻ tre mà chống lên trên.
Đây là lúc nào rồi....Anh còn.....
Hứa Mạt hiếm khi xấu hổ giận dữ, sau đó câu tiếp theo của Thẩm Thận trực tiếp đốt cháy điểm nóng cảm xúc của bầu không khí, xảy ra đột nhiên mà lại nóng bỏng.
Thẩm Thận phỏng chừng là có chút bình thưởng rồi, giọng nói hồi phục lại lười biếng tản mạn trước đây, "Hôm nay em tắm giúp anh?"
Cô không lên tiếng, dùng im lặng biểu đạt bất mãn.
Thẩm Thận cười nhẹ một tiếng, âm thanh còn mang theo chút khàn khàn sau khi uống rượu quá mức, trong đêm yên tĩnh này lộ ra vô cùng khàn đặc.
Phòng khách chỉ mở đèn bên cạnh sô pha, lờ mờ tối tăm, lại vô cớ dâng lên sự ấm áp.
Mặt anh liền ẩn dưới bóng mờ đó, "Mắc cỡ cái gì?"
Hứa Mạt qua một hồi, móc lấy ngón tay út của anh, nhẹ nhàng cọ sát lòng bàn tay anh, cuối cùng còn quan tâm thân thể anh, "Thật sự không khó chịu sao? Em muốn nấu chè trôi nước cho anh ăn được không?"
Thẩm Thận nghe lời này của cô, từ dưới lên trên nhìn cô chăm chú.
Ở trong đó chất chứa cảm xúc khác biệt, con ngươi đen sâu thẳm.
Ngón tay anh chậm rãi từ dưới vạt áo của cô trượt lên trên, mang theo một mảng run rẩy.
"Không, anh chỉ muốn ăn em."
Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Cô có chút ngượng ngùng, nâng mắt liếc nhìn Trần Thanh Huy, đối phương không có phản ứng gì.
Trái lại Tống Đình thì trợn mắt há hốc mồm, cái thao tác này cũng quá con mẹ nó quá cợt nhả đi!
Còn chưa chờ anh ta thán phục xong, Thẩm Thận trực tiếp kéo Hứa Mạt vào lòng.
Hứa Mạt thuận thế ngồi lên bên cạnh anh, khoác lấy anh, "Còn ổn không? Say không được nữa rồi sao?"
Thẩm Thận một hồi mới nâng mắt lên, sau khi nhìn thấy người đến là cô, lại tiếp tục nhắm mắt lại.
Lúc này là do cô đảm nhận dìu lấy anh.
"Anh ấy......hôm nay làm sao vậy.....trở nên như vậy?" Hứa Mạt hỏi hai vị trợ lý.
Trong phòng bao có chút ồn ào, nhưng mà khu vực này giống như có kết giới, những người khác thức thời không tiếp cận nơi này.
"Hôm nay về Thẩm trạch một chuyến, lúc đi ra chính là như vậy. " Trần Thanh Huy thấy Hứa mạt đang thử dìu Thẩm Thận dậy, đi lên phía trước giúp đỡ.
Hứa Mạt dường như đăm chiêu nhìn Thẩm Thận chằm chằm một hồi.
Anh hiếm khi có thể say như chết thế này, lúc trước nếu như say rồi, cũng chỉ mang theo một chút ý say, hôm nay thế này đều có chút dáng vẻ bất tỉnh nhân sự, Hứa mạt cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tống Đình nhấc tay dìu bên còn lại của Thẩm Thận, bị anh nhanh nhẹn phất ra. Anh ta ngượng ngùng sờ mũi, nhún vai với Hứa Mạt.
Hứa Mạt đem túi đưa cho hai người họ, "Không sao, tôi tới đi."
Cô bỏ tay của Thẩm Thận gác lên trên vai mình, thử dắt anh đi.
Thẩm Thận nhìn gầy gò, kỳ thật bên trong chứa đựng sức mạnh rất lớn, đàn ông thân cao chân dài, muốn dắt anh đi cũng rất là tốn sức.
Có điều cho dù như vậy, trong lòng Hứa Mạt lại vô cùng tốt.
Cô từ trước tới nay đều chưa từng thấy qua...dáng vẻ này của Thẩm Thận.
Chỉ không ngừng chui vào trong cổ áo cô, giống như husky thiếu tình cảm, chạy không ngừng quanh cô.
Cô lại nhớ tới chú mèo mà lúc trước hai người cùng nhau nuôi, chỉ ở bên người cô lượn quanh cầu vuốt ve, yêu dính vào cô, trái lại hờ hững đối với chủ nhân là anh, rất có phong cách.
Thẩm Thận lúc đó không nói gì, nhưng Hứa Mạt cũng biết anh không vừa ý, bởi vì anh trực tiếp gửi chú mèo đi.
Đó là lần đầu tiên cô tức giận với anh. Thẩm Thận mặt âm trầm, cuối cùng đón chú mèo về từ Thẩm trạch.
"Em chỉ có thể ở bên anh." Đó là câu nói anh thốt ra ngay lúc nhìn Hứa Mạt đang tuốt lông mèo.
Khi đó trong lòng cô có sự kích động khác thường rất nhỏ, mà người đàn ông cởi bỏ lớp vỏ lạnh lùng bên ngoài, an tĩnh nhắm mắt ở trước mặt, lại cho cô một loại cảm xúc mềm mại.
Đi tới cửa, ngoài ý muốn đụng phải một người quen.
Người đi tới khói thuốc mê say, giống như đắm chìm trong quê nhà dịu dàng.
Hứa Mạt gọi một tiếng, "Thư Nguyệt!"
Ưng Thư Nguyệt nhìn về hướng giọng nói, thẳng người đi về phía bên này, chỉ có điều đi nghiêng, làm ra vẻ trấn định.
"Cậu ở nơi này uống đến trễ như vậy?" Hứa Mạt thấy đôi mắt cô ấy giống như chứa nước, mặt hơi ửng đỏ, đoán chừng cũng say rồi.
Ưng Thư Nguyệt không dễ dàng đi đến trước mặt cô, to giọng nói một câu, "Tiểu Mạt!" Nói xong liền muốn bổ nhào lên người cô.
Tống Đình nhanh tay lẹ mắt sợ cô ấy bị Thẩm Thận ngộ thương, vừa túm vừa kéo, trong lúc xô đẩy trực tiếp đẩy cô ấy tiến vào lòng của Trần Thanh Huy.
Trần Thanh Huy nhất thời chưa chuẩn bị, chỉ ôm được đầy ngực.
Anh ta theo bản năng muốn buông lỏng, nhưng mà người phụ nữ ở trong lòng mềm mại không xương, giống như giây tiếp theo liền muốn xụi lơ trên mặt đất.
Lúc này, giống như nhận ra được bến cảng vừa an toàn lại ấm áp có thể dựa vào, Thư Nguyệt thở ra một hơi, còn vừa dựa vào lòng của Trần Thanh Huy vừa chà xát.
Trong hơi thở pha trộn giữa mùi rượu với mùi nước hoa, tuy rằng không khó ngửi, tóm lại vẫn làm cho anh ta chau mày.
Sắc mặt của Trần Thanh Huy càng ngày càng khó nhìn, âm u liếc nhìn Tống Đình.
Tống Đình trái lại cảm thấy kỳ lạ, "Người máy còn biết trừng người khác!"
Hứa Mạt nhìn hai người, "Làm phiền một chút, cũng đưa cô ấy về đi, đây là bạn cùng phòng của tôi..."
Chờ đến khi đem Thẩm Thận ngồi ở ghế sau, Tống Đình vỗ Trần Thanh Huy một chút, "Cậu không uống rượu, cậu đến lái xe."
Nói xong, anh ta nhảy lên ghế phụ.
Trần Thanh Huy không dễ dàng gỡ người phụ nữ trên người mình xuống, không chút thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp ném cô ấy vào ghế sau.
Đầu của Ưng Thư Nguyệt không cẩn thận va phải góc cứng bên ngoài thành xe, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cô ấy đột nhiên giống như bừng tỉnh, kêu lớn thành tiếng, "Mẹ ơi! Con đau quá, hu hu hu!"
Sau đó co quắp người, xiêu vẹo sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
"....Đây chắc không sao đi?" Hứa Mạt nghe thấy âm thanh đó cũng cảm thấy đau.
Tống Đình quan sát trong nháy mắt, "Không sao, dù sao không chết được."
Hứa Mạt: "..."
"Đưa đến đâu?" Trần Thanh Huy lúc đầu không lên tiếng, chỉ nhanh nhẹn thắt dây an toàn, sau đó mới nhìn Hứa Mạt qua kính chiếu hậu.
"Đi đến nhà Thẩm Thận đi." Đêm nay cô nên ở bên cạnh anh.
"Chờ chút nữa đưa bọn tôi xong, hai người đưa bạn cùng phòng của tôi về trường đi, con gái một mình tôi không yên tâm."
Một mình một người không chỉ vậy lại còn là cô gái uống say, không biết Ưng Thư Nguyệt bình thường có như thế này không, hôm nay vẫn là trùng hợp gặp cậu ấy, nếu như ngày nào đó cậu ấy gặp phải người không có ý tốt, hậu quả sẽ không thể nghĩ tới.
Trước khi xuống xe, sau khi dặn đi dặn lại một lần, Hứa Mạt mới yên tâm để bọn họ đi.
Cô tiêu hao hết sức ba bò chính trâu của mình mới ném Thẩm thận lên trên sô pha.
Sau một loạt động tác liên tiếp, cô có chút thở gấp nhẹ. Sau khi hít thở sâu vài cái hồi phục lại, cô mới lần nữa lại gần anh.
Kỳ thật anh không phải hoàn toàn không thể đi, chỉ có điều giống như lâm vào trong giấc mộng nào đó, cả người đều mơ màng, rơi vào mê loạn.
Hứa Mạt véo khuôn mặt anh, chuẩn bị cầm khăn ướt giúp anh lau mặt.
Người còn chưa rời đi, liền bị anh kéo lại, âm thanh khàn khàn nói, "Đừng đi."
Vừa nãy có người bên cạnh, anh lười nhúc nhích. Hiện giờ chỉ có Hứa Mạt, anh mới buông lỏng bản thân, chậm rãi mở mắt, yên lặng nhìn cô.
Hứa Mạt ngồi xổm xuống, sờ trán anh, nhẫn nãi hỏi, ngữ khí nhẹ nhàng lại mềm dịu, "Còn khó chịu không?"
Thẩm Thận kéo cô vào trong lồng ngực, ôm chặt lấy, đầu gác lên bả vai của cô, cúi đầu cọ xát, "Ở bên anh nhiều một chút."
"Được, em ở đây." Hứa Mạt nằm bò trên người anh, quay lại ôm lấy anh.
Hai người thưởng thức thời khắc yên tĩnh lại có chút ý tứ thời gian tĩnh lặng này, tốt đến mức cô cho rằng, hai người có thể luôn giống như vậy mà dựa sát vào nhau.
Nhưng có một điểm, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
Đó chính là anh không nói, cô cũng không hỏi.
Qua một hồi lâu, Hứa Mạt cảm thấy chân mình đều muốn tê dại rồi. Tư thế của hai người giống như chất đống người, chặt chẽ dính sát vào nhau.
Sau đó Hứa Mạt cảm nhận được ở giữa đùi có lực lượng nào đó đang vận sức chờ phát động, thế như chẻ tre mà chống lên trên.
Đây là lúc nào rồi....Anh còn.....
Hứa Mạt hiếm khi xấu hổ giận dữ, sau đó câu tiếp theo của Thẩm Thận trực tiếp đốt cháy điểm nóng cảm xúc của bầu không khí, xảy ra đột nhiên mà lại nóng bỏng.
Thẩm Thận phỏng chừng là có chút bình thưởng rồi, giọng nói hồi phục lại lười biếng tản mạn trước đây, "Hôm nay em tắm giúp anh?"
Cô không lên tiếng, dùng im lặng biểu đạt bất mãn.
Thẩm Thận cười nhẹ một tiếng, âm thanh còn mang theo chút khàn khàn sau khi uống rượu quá mức, trong đêm yên tĩnh này lộ ra vô cùng khàn đặc.
Phòng khách chỉ mở đèn bên cạnh sô pha, lờ mờ tối tăm, lại vô cớ dâng lên sự ấm áp.
Mặt anh liền ẩn dưới bóng mờ đó, "Mắc cỡ cái gì?"
Hứa Mạt qua một hồi, móc lấy ngón tay út của anh, nhẹ nhàng cọ sát lòng bàn tay anh, cuối cùng còn quan tâm thân thể anh, "Thật sự không khó chịu sao? Em muốn nấu chè trôi nước cho anh ăn được không?"
Thẩm Thận nghe lời này của cô, từ dưới lên trên nhìn cô chăm chú.
Ở trong đó chất chứa cảm xúc khác biệt, con ngươi đen sâu thẳm.
Ngón tay anh chậm rãi từ dưới vạt áo của cô trượt lên trên, mang theo một mảng run rẩy.
"Không, anh chỉ muốn ăn em."
Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Đánh giá:
Truyện Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Story
Chương 10
10.0/10 từ 47 lượt.