Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau
Chương 86: C86: Chương 86
Nhánh hồng thứ tám mươi sáu
"Đây là sự thành tâm của em."
⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙
Cuối cùng kết quả của phán quyết là: Kỷ Tòng Kiêu phải bồi thường khoản phí vi phạm hợp đồng cao ngất trời cho Cảnh Hoàn, hợp đồng giữa hai bên chấm dứt.
Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tin tức Kỷ Tòng Kiêu thua kiện nhanh chóng lan truyền khắp mạng, lấn át toàn bộ những chủ đề đang đứng đầu, vững vàng trên vị trí top 1 hotsearch.
Ngoài kết quả này ra, lời chứng của Diệp Trác cũng nhanh chóng lan truyền.
Hách dịch chảnh chọe, đánh đập đe dọa nghệ sĩ khác, không biết hối cải, chủ động dùng quy tắc ngầm, bôi đen công ty để trả đũa, hết thông tin này đến thông tin bôi đen khác bị tuồn ra, khiến đám antifan mừng rơn nhảy nhót tưng bừng, cũng khiến những người từng ủng hộ Kỷ Tòng Kiêu vô cùng giận dữ, cho dù là fan hay là người qua đường. Họ tự thấy bị lừa gạt, lãng phí tình cảm, lòng tốt và cả sự chính nghĩa, sự bất mãn hao tổn khiến bọn họ giận dữ gấp bội, muốn trút hết nỗi lòng ra. Tràng mắng chửi khinh bỉ Kỷ Tòng Kiêu trên Weibo còn toát lên khí thế muốn đuổi cậu ra khỏi giới giải trí.
Đương nhiên, trái ngược với bên này, vẫn còn fan kiên định tin tưởng cậu, cùng với không ít người qua đường còn lý trí. Phân tích từ thái độ ngay thẳng dám khởi kiện của Kỷ Tòng Kiêu, từ cảm giác chân thành và thật thà của cậu trong video, từ hành động dám làm dám chịu của cậu, từ thái độ thể hiện sự không để bụng của cậu đối với những tài nguyên này lẫn hành động cho đối phương no đòn vì dám dùng quy tắc ngầm với mình, cuối cùng vẫn có người đứng về phía Kỷ Tòng Kiêu, cho rằng trong chuyện này vẫn còn thủ đoạn nào đó.
Trừ bọn họ ra, trong giới vẫn còn người bày tỏ sự ủng hộ Kỷ Tòng Kiêu. Thịnh Hoài và Kiều Dịch tất nhiên là không cần nói nhiều, Hàn Lược và Hà Lưu Lưu cũng lần lượt lên tiếng, còn có những đạo diễn nghệ sĩ từng hợp tác trước đây như đạo diễn Quan cũng thể hiện sự ủng hộ cậu. Điều khó hiểu nhất là còn có rất nhiều nhân viên đoàn làm phim, các chuyên viên quay phim, chỉ đạo võ thuật khác cũng đều đứng về phía cậu.
Mặc dù chỉ là thiểu số, những lời chửi bới và trách cứ vẫn có thể thấy được khắp nơi, nhưng rốt cuộc nó vẫn tạo ra chút sức mạnh cho Kỷ Tòng Kiêu, cũng khiến số ít quần chúng đang quan sát bị dao động.
Hai phe tranh chấp không ngớt, cãi nhau ầm ĩ long trời lở đất trên mạng, ngay sau đó, seeding ra trận kiểm soát lại dư luận, dần dần lấy lại thế cục hòa nhau cho Kỷ Tòng Kiêu. Nhưng dù sao thì ba chữ Kỷ Tòng Kiêu này, giờ đã khen chê lẫn lộn.
...
Ba tiếng sau, Thịnh Hoài đến thủ đô. Từ khi còn ở sân bay Xương Nam, anh đã nắm bắt được cặn kẽ tình hình. Giờ phút này, khi máy bay vội vã hạ cánh, anh chỉ muốn nhanh chóng đến nhà Kỷ Tòng Kiêu. Khi tiến vào khu chung cư, anh nhìn thấy hàng loạt phóng viên và đám săn ảnh đang ngồi chồm hỗm canh giữ ở đó, nhưng anh chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng rời đi.
Thang máy dừng lại ở tầng 22, anh không rảnh bận tâm tới việc gõ cửa, lập tức nhập mật khẩu mở cửa ra.
Tiếng mở cửa bất thình lình vang lên khiến người đang gọi điện trong phòng khách quay đầu lại, cảnh giác nhìn sang. Nhưng vừa thấy là Thịnh Hoài, sự cảnh giác trong mắt Kỷ Tòng Kiêu biến mất ngay tức thì.
Cậu nói với bên kia điện thoại, "Là những chuyện này, anh điều tra giúp tôi đi. Tốt nhất là nhanh lên."
Sau khi nói xong, cậu cúp điện thoại.
"Điều tra gì vậy?" Thịnh Hoài hỏi.
"Hướng đi gần đây của Đỗ Minh Cảnh. Trước đây em quên mất để ý một chuyện, mãi vừa xong mới nhớ ra." Kỷ Tòng Kiêu cau mày nghĩ lại, "Mặc dù trong giới số kẻ mưu cầu lợi ích nhiều không kể xiết, nhưng em nhớ hắn từng nói rằng, chỉ có những người không có thực lực mới đi đường tắt. Hắn luôn coi thường hành vi này, thậm chí còn coi đây là sự uy hiếp đối phương. Thế thì... tại sao hắn lại nhân nhượng cho sự uy hiếp này tồn tại? Mặc dù em cũng từng đoán là vì hắn muốn nhằm vào em, nhưng đây quả thật không phù hợp với tác phong làm việc của hắn. Hắn sẽ không vì bất kỳ ai mà khiến bản thân chịu oan ức."
"Cho nên khả năng lớn nhất là dự án này rất quan trọng với hắn. Nhưng với địa vị của Cảnh Hoàn trong giới, muốn gia nhập được dự án này thì khả năng cũng cao, nhưng không được thì cũng không có gì đáng trách. Vậy thì hắn rơi vào tình thế bắt buộc, không tiếc đánh đổi như này rất kỳ lạ." Thịnh Hoài nghe Kỷ Tòng Kiêu nói, phân tích thêm. Anh và Đỗ Minh Cảnh quen biết nhau không sâu, không có qua lại nghề nghiệp, mọi thứ từng thấy trước đây cũng chỉ là những thứ muốn thể hiện ra mà thôi, anh hoàn toàn không biết được nội tình trong đó.
Kỷ Tòng Kiêu gật đầu, đây chính là lý do cậu muốn điều tra nguyên nhân.
"Em tìm ai thế? Đáng tin không?" Mặc dù Thịnh Hoài biết hỏi những câu này là thể hiện sự không tín nhiệm cậu bạn nhỏ, thế nhưng vừa nghĩ tới tên gà mờ kia, anh lại không nhịn được muốn hỏi một câu.
Kỷ Tòng Kiêu cũng hiểu được ý anh, chỉ nhếch khóe môi thành một đường thẳng, "Anh yên tâm."
Lần trước là cậu bảo Tiết Hằng tìm đại một người, cậu không quan tâm Thịnh Hoài có phát hiện ra hay không. Thế nhưng lần này cậu đã tìm đích thân Tiết Hằng. Mặc dù giá cả hơi cao, nhưng cũng không phải cậu... hic, rất có thể là không trả nổi thật.
Thịnh Hoài lẳng lặng nhìn cậu, ban đầu anh vốn rất lo lắng, chịu đựng sự phản bội bất ngờ của Diệp Trác, trạng thái hiện tại của Kỷ Tòng Kiêu chưa hẳn đã rất tốt, có lẽ cậu nổi giận, hoặc cũng có thể là khó chịu. Nhưng đứng trước mặt anh, chàng trai này lại bình tĩnh tự tin, tư tưởng rõ ràng, xử lý trật tự nề nếp, hoàn toàn không như anh tưởng tượng. Thịnh Hoài cũng không biết bây giờ mình nên buồn hay nên vui. Bởi vì anh không đoán được bây giờ cậu bạn nhỏ không khó chịu thật hay cậu chỉ đang cứng cỏi cậy mạnh.
Nhưng bây giờ đây không phải điểm then chốt.
Anh dứt bỏ cảm xúc, nhắc đến vấn đề quan trọng nhất với Kỷ Tòng Kiêu.
"Đỗ Minh Cảnh xong rồi, thế còn Diệp Trác thì sao?" Anh hỏi khẽ.
Nếu như Diệp Trác không nhúng tay vào chuyện này, không bị hắn phản bội, vậy thì có thể nói Kỷ Tòng Kiêu sẽ thắng kiện. Nếu như không phải Diệp Trác, cho dù đổi thành bất kỳ một kẻ nào khác thì cũng không có khả năng tạo ra lời khai và chứng cứ giả tạo nhiều như thế, lật đổ được chuỗi chứng cứ gốc của Kỷ Tòng Kiêu, trắng trợn biến những chứng cứ có thể định tội Cảnh Hoàn thành sự trừng phạt hợp lý hợp pháp.
Nhắc đến tên người này, Kỷ Tòng Kiêu im lặng.
Thịnh Hoài nhìn cậu, quan sát cảm xúc của cậu, cố gắng cắt ngang cuộc trò chuyện nếu có sự cố xảy ra. Nhưng Kỷ Tòng Kiêu không cho anh cơ hội này.
Im lặng... cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
"Diệp Trác à..." Cậu trầm ngâm, thấp giọng nói: "Anh ta nói, người không vì mình, trời tru đất diệt."
Sau khi kết thúc phiên tòa, khi hai người gặp nhau tại cửa, Diệp Trác đã nói lời cuối cùng của mình như thế với cậu.
Diệp Trác muốn gì? Danh dự, danh vọng, tiền tài. Nhưng đổi những thứ này thành sự tồn tại thực tế, thứ hắn cần là một ảnh đế, giống như trước đây hắn từng thi thoảng nhắc đến bên tai Kỷ Tòng Kiêu, hắn muốn dẫn dắt một ảnh đế, công thành danh toại. Hơn nữa hắn không chỉ đơn thuần muốn làm người đại diện của ảnh đế, hắn còn muốn tạo ra một huyền thoại, còn hắn sẽ là người tạo nên huyền thoại nổi danh trên đời.
Vậy thì Đỗ Minh Cảnh đã hứa hẹn cho hắn điều gì? Đây không phải việc có thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
"Em và Dung Vân có quan hệ thế nào?" Thịnh Hoài hỏi cậu.
"Bình thường thôi, chỉ có điều anh ta..." Kỷ Tòng Kiêu vô thức trả lời, sau khi nói xong, mắt cậu đột nhiên sáng lên, bèn bấm số của Dung Vân gọi tới.
Điện thoại vang lên ba tiếng đã được bên kia nhận.
"Đàn anh Dung." Kỷ Tòng Kiêu chào hỏi.
"Tiểu Kỷ." Dung Vân trả lời, "Anh chờ cuộc điện thoại này của cậu rất lâu rồi đấy."
"Đàn anh Dung biết em muốn tìm anh à?" Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày.
"Đoán thôi, nhưng nếu như cậu không nghĩ tới, anh cũng sẽ chủ động tìm cậu."
Điện thoại di động mở loa ngoài, giọng nói trầm thấp vang lên từ loa, Thịnh Hoài nhấc mí mắt lên nhìn Kỷ Tòng Kiêu, thầm ai oán, bình thường chỗ nào cơ chứ?
Nhưng anh vừa có suy nghĩ này thì Dung Vân lại bổ sung ngay thêm một câu, "Dù sao ân tình nợ lâu thật sự là thấy không thoải mái."
Thịnh Hoài: "..."
Kỷ Tòng Kiêu cười, "Thế đàn anh muốn nói gì với em?"
"Người đại diện của anh sắp nghỉ việc rồi, người tiếp nhận còn chưa chốt. Hơn nữa, vừa rồi anh nhận được lời mời một bộ phim Hollywood."
Lời anh ta nói chưa rõ ràng, nhưng cũng không khó để lý giải.
Chỉ là cũng đúng, Đỗ Minh Cảnh dùng Dung Vân để thay thế, muốn để Diệp Trác dẫn dắt anh. Đây là một ảnh đế chân chính, còn những thứ được gọi là tạo nên huyền thoại, rồi thì danh tiếng và vinh dự...
Dung Vân đang khai thác thị trường nước ngoài, phải xây dựng nền tảng hoàn toàn mới. Hơn nữa không phải ai cũng biết thông tin này, bởi vậy, một khi Dung Vân thành công, công lao ắt sẽ được ghi cho Diệp Trác. Vậy thì tất cả những thứ hắn muốn, đương nhiên cũng sẽ giành được.
"Anh cứ nói ra thế này, không sợ Cảnh Hoàn làm phiền anh sao?"
"Đàn em Kỷ vẫn còn thời gian quan tâm đến anh cơ à?"
"Không, em chỉ thuận miệng hỏi thôi." Kỷ Tòng Kiêu cạn lời.
"Vậy thì tiết lộ thêm cho cậu một tin tốt nữa này." Dung Vân nói: "Người đại diện của anh nghỉ việc sớm là bởi anh muốn tự mở phòng làm việc của mình, hiểu không?"
Kỷ Tòng Kiêu khựng lại, "Hợp đồng của anh..."
"Nửa năm."
Giọng nói trong điện thoại vẫn không nghe ra được bao nhiêu cảm xúc, nhưng Kỷ Tòng Kiêu nghe lại chỉ thấy chói tai. Nếu như hợp đồng của cậu cũng sắp tới thời gian tái ký, vậy thì cậu hoàn toàn không cần gấp gáp thế này. Cậu có thể từ từ đợi sau khi rời đi rồi tung ra tin tức cuối cùng để đấu đá với Cảnh Hoàn.
"Em thấy khó tưởng tượng nổi, Cảnh Hoàn còn chưa giục anh tái ký à?" Kỷ Tòng Kiêu cau mày hỏi.
"Cái này thì phải cảm ơn cậu đã cho anh một lý do cực kỳ tốt."
Kỷ Tòng Kiêu: "..."
Cậu hiểu rồi, Cảnh Hoàn muốn thay Diệp Trác cho Dung Vân, nhưng chỉ cần anh ta không muốn, không hài lòng, chỉ cần vấn đề này chưa được giải quyết thì anh ta có thể trì hoãn ngày ký hợp đồng thêm một ngày, hơn nữa còn không khiến ai nghi ngờ.
"Một tin này thì chưa đủ trả ơn. Thêm một cái nữa đi, nếu như cậu không có nơi để đi, phòng làm việc của anh chào đón cậu." Dung Vân tung cành ô-liu.
Nhưng Kỷ Tòng Kiêu không muốn nói chuyện với anh ta nữa.
"Em có nơi để đi rồi, không cần đàn anh nhọc lòng." Cậu day ấn đường, "Đợi khi nào em làm sáng tỏ, hi vọng đàn anh có thể nói giúp cho em một câu."
Đương nhiên Dung Vân đồng ý.
Kỷ Tòng Kiêu cúp điện thoại, không khỏi thổn thức.
"Diệp Trác muốn dùng em làm bàn đạp để tập trung vào Dung Vân, nhưng Dung Vân muốn đi rồi, thế thì đúng là cả người cả của chẳng còn cái gì. Anh Thịnh? Anh nghĩ gì thế?"
Thịnh Hoài ngẩng đầu cười, "Nghĩ một vài thứ hay ho, còn chưa thành hình, khi nào xác định được anh sẽ nói cho em biết."
Anh cong khóe môi, ấn cậu ngồi xuống sô pha, "Còn nữa, cả người cả của không phải dùng như thế."
Kỷ Tòng Kiêu không có tâm trạng đấu võ mồm với anh, dựa vào sô pha, "Ý cũng na ná vậy là được." Cậu giơ tay day huyệt thái dương, "Em ghét nhất những chuyện này, vì sao không thể hòa bình với nhau? Ai cũng được sống yên ổn."
"Chỉ cần lợi ích bị xung đột thì sẽ mãi mãi không có hòa bình đâu." Thịnh Hoài cụp mắt nhìn cậu, giúp cậu ấn huyệt, "Mệt thì đừng nghĩ nữa, anh sắp xếp cho em."
Trên đường về, Thịnh Hoài cũng đã nghiên cứu chuyện này. Vụ việc lần này có ba mục chính, vừa nãy Kỷ Tòng Kiêu đã giải quyết được hai trong số đó, đó chính là động cơ then chốt. Nhưng còn một cái nữa, là vấn đề ngọn nguồn cần được cân nhắc nhất. Mà ngọn nguồn này là đoàn làm phim "Hà Trạch".
Sở dĩ Diệp Trác có thể lật đổ được tất cả kết luận của Kỷ Tòng Kiêu là bởi hắn đã ụp được một nguyên tội lên đầu cậu, biến mọi hành động bình thường thành những hành vi có thể định tội. Nhưng chỉ cần chứng minh hành động của Kỷ Tòng Kiêu ở đoàn làm phim "Hà Trạch" không phải sự thật, chân tướng phát sinh từ đầu tới cuối sẽ quay trở về trạng thái cũ, như vậy thì mọi việc sau đó sẽ giống như quân bài domino, lật đổ hàng loạt, những thứ còn lại cũng đều giải quyết được dễ dàng.
"Nhưng không có đơn giản vậy đâu." Kỷ Tòng Kiêu ngửa đầu nhìn anh. Các nhân vật chủ chốt trong đoàn làm phim chắc chắn đã bị bịt miệng, còn những người khác, đương nhiên bọn họ chỉ muốn trèo thật cao tránh xa những việc không liên quan tới mình.
"Còn nữ nghệ sĩ đổi rượu giúp em thì sao?"
Kỷ Tòng Kiêu lắc đầu, "Không khả thi, lúc trước cô ấy đổi rượu là vì em tình cờ quay đầu lại thôi, hơn nữa khi đổi rượu chỉ là lén lút, bây giờ muốn công khai tỏ thái độ thì mức độ khả thi thật sự quá nhỏ, vì bây giờ hình tượng của em sắp bị toàn bộ dân mạng bôi đen rồi."
"Nhưng không phải là không được." Thịnh Hoài kiểm soát lực tay day huyệt cho cậu, giải thích tiếp, "Sở dĩ cô ấy không nói gì là vì có sự kiêng dè. Chỉ cần giải quyết nỗi băn khoăn này, thế thì không còn vấn đề gì nữa."
Thịnh Hoài buông tay, nửa quỳ trên sô pha, xoa tóc cậu, "Việc này để anh lo."
...
Cơn mưa kéo tới khiến trời càng tối nhanh hơn. Hai người vừa nói chuyện xong thì sắc trời đã tối sầm. Thịnh Hoài đi chuẩn bị bữa tối, Kỷ Tòng Kiêu đổi sang ngồi ghế sô pha gần cửa sổ hơn, đờ đẫn nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
Những việc này không phải giải quyết một chốc là xong được ngay, bây giờ cần phải chờ tin tức. Khi không còn sự bận rộn lấp liếm nữa, những chuyện cố sức né tránh giờ cứ hiện lên trong bộ óc trống rỗng, khiến người ta buộc phải đối mặt với nó.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn thấp thoáng trong phòng bếp.
Thịnh Hoài nhanh chóng nấu xong hai bát mỳ, vừa đi ra thì nhìn thấy cậu bạn nhỏ ngồi ngây ngẩn trên sô pha gần cửa sổ. Lòng anh chợt tê rần.
Anh mò mẫm đi tới, chen vào ngồi cùng trên chiếc sô pha đơn, ôm bạn nhỏ của anh vào trong ngực.
Kỷ Tòng Kiêu thay đổi tư thế, dựa lên bả vai anh, rúc cả người vào vòng tay anh. Cậu áp sát lên cổ Thịnh Hoài, mãi lâu sau mới nhẹ giọng mở miệng, "Bây giờ em vẫn... chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Thịnh Hoài nghe lại càng thấy khó chịu, bèn ôm chặt cậu hơn.
Mỗi khi qua lại với người khác, cậu bạn nhỏ nhà anh luôn có thói quen chuẩn bị tinh thần đón tình huống xấu nhất xảy ra. Cậu luôn cân nhắc trước khi đưa ra quyết định, để đến khi ngày đó thật sự tới, cậu sẽ không phải buồn, không phải hụt hẫng.
Nhưng đối với sự phản bội của Diệp Trác, Kỷ Tòng Kiêu không hề có chút đề phòng nào, cũng chưa hề chuẩn bị sẵn tâm lý.
Cậu tưởng rằng mối quan hệ giữa hai người họ đã bị xóa bỏ kể từ khi cậu rời khỏi văn phòng của đối phương, không ai nợ ai, từ đó giao lộ sẽ hướng lên trời, người qua kẻ lại cũng chỉ là qua đường. Sự chuẩn bị tâm lý của cậu dành cho Diệp Trác đã bị loại bỏ kể từ khi đối phương từ bỏ cậu. Sự phản bội đột nhiên xuất hiện ngay sau đó giống như một lưỡi dao bén ngọt, tàn nhẫn và quyết liệt đâm thẳng vào tâm nhĩ của cậu.
Khiến hiện tại cậu vẫn cảm thấy khó tin, khó chấp nhận được.
Thịnh Hoài vỗ sống lưng cậu, đụng lên trán cậu, nhỏ giọng dỗ dành, "Không sao, chẳng mấy chốc sẽ qua thôi."
"Em vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc là vì sao." Kỷ Tòng Kiêu cau mày, "Lúc trước ở phòng làm việc, em hỏi anh ta có biết chuyện này không, anh ta còn tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, thậm chí còn thở phào vì em không bị sao cả, nhưng bây giờ mới cách hôm đó bao lâu chứ, sao lại..."
Cậu không nói tiếp nữa.
"Bởi vì trong lòng mỗi người có rất nhiều thứ tự, mọi người và mọi việc đều được xếp thứ tự một hai ba bốn. Khi xảy ra xung đột, phải hi sinh người nào, không cần nói cũng biết."
Kỷ Tòng Kiêu mím môi, nhẹ giọng tự giễu, "Chắc là thứ tự của em thấp lắm đây. Trong lòng mẹ em, em không sánh được bằng bố em. Trong lòng bố em, em không sánh được bằng con riêng và công ty của ông ấy."
"Chỉ là..." Cậu trầm ngâm, "Chắc với Tiểu Kiều thì có khi không đến nỗi nào đâu. Giữa em và diễn xuất, cậu ấy vẫn sẽ chọn em.". Ngôn Tình Ngược
Nói đến đây, giọng điệu vốn trầm thấp kìm nén trở nên thoáng nhẹ nhõm hơn.
Thịnh Hoài mỉm cười, hôn lên tóc cậu, "Còn đối với anh, em là số một."
Kỷ Tòng Kiêu ngẩng đầu nhìn anh.
"Em sẽ luôn là số một, không có gì quan trọng hơn em."
Cuối cùng Kỷ Tòng Kiêu nở nụ cười, giơ tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng cọ cọ.
"Dự định tiếp theo của em như thế nào?" Thịnh Hoài hỏi.
"Em tiêu tiền ít, nhiều năm qua cũng tích góp được kha khá. Ngoài căn nhà này ra thì chỉ còn chiếc xe, cũng không còn gì mấy." Kỷ Tòng Kiêu ôm vòng lấy vai Thịnh Hoài, ngẩng đầu lên quan sát xung quanh căn hộ đang chìm trong bóng tối. Kế hoạch ban đầu của cậu là sống ở đây hết nửa đời sau, chỉ tiếc rằng...
Nhưng hết cách rồi, kiện cáo thất bại, cậu cần phải thanh toán khoản tiền bồi thường kếch xù cho Cảnh Hoàn và phí hủy bỏ hợp đồng. Đây coi như là tin tốt duy nhất, mặc dù khởi kiện thất bại nhưng dù sao cuối cùng cũng đã giải quyết thành công. Dù rằng trong mắt cậu, đây giống như là do Đỗ Minh Cảnh cảm thấy cậu không còn đường cựa mình nữa, thế nên mới tiện tay vứt bỏ mà thôi.
Thịnh Hoài vẫn ôm cậu, dịu giọng hỏi: "Thiên Tụng thì sao?"
Đây là lần thứ ba anh nhắc đến vấn đề này.
Lần này, Kỷ Tòng Kiêu không nói thêm gì nữa, gật đầu đáp ứng, "Đợi em xử lý xong việc này thì đến chỗ anh."
Thịnh Hoài hơi nhíu mày, "Ý anh là để Thiên Tụng đứng ra giải quyết việc này giúp em."
Kỷ Tòng Kiêu ngẩn ra, kịp phản ứng, "Anh để Thiên Tụng xuất tiền cho em sao?" Cậu nhanh chóng lắc đầu, "Không không, không cần đâu, mặc dù anh có cổ phần bên trong, nhưng dù sao cũng không phải chỉ có một mình anh."
Vẻ mặt cậu nghiêm túc, cậu đang cân nhắc cho bản thân anh, vậy nên Thịnh Hoài cũng chỉ đành đón nhận. Ngay sau đó, anh đưa ra lời đề nghị giải quyết thứ hai, "Thế anh giúp em một nửa được không?"
Kỷ Tòng Kiêu từ chối khéo.
"Em không cần phải khách sáo với anh, chính em đã nói, chúng ta sẽ sống cùng nhau cả đời, giữa em và anh cần gì phải rõ ràng như vậy?"
Kỷ Tòng Kiêu im lặng.
Thịnh Hoài cau mày, khóe môi anh hơi mím lại, anh dịu giọng khuyên nhủ, "Anh không nỡ lòng nhìn em rơi vào cảnh hai bàn tay trắng."
Kỷ Tòng Kiêu cong môi, gương mặt ngả ngớn đầy sức sống dưới ánh đèn, "Em không biết mình còn gì nữa không, nhưng em còn có anh mà..."
"Bạn nhỏ..."
Tuy nói kiểu này nghe rất êm tai, nhưng bây giờ Thịnh Hoài không có tâm trạng nghe lời tình tứ, chỉ muốn khuyên bảo cậu. Nhưng anh vừa mở miệng đã nhìn thấy Kỷ Tòng Kiêu im lặng nhìn mình chăm chú, đôi mắt được ánh đèn neon ngoài cửa sổ làm nổi bật vẻ nghiêm túc và cố chấp.
Thịnh Hoài biết mình không khuyên nổi cậu nữa, nhưng anh thật sự thấy khó hiểu, rốt cuộc vì sao em ấy không chịu chấp nhận. Lông mày dần nhíu lại, anh cũng không nói gì nữa.
...
Kỷ Tòng Kiêu ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao. Đến khi cậu tỉnh giấc, nửa bên giường đã không còn hơi ấm. Cậu đột nhiên tỉnh táo, nhanh chóng vén chăn đứng dậy, đi loanh quanh trong nhà tìm kiếm một lượt, từ đầu đến cuối không hề thấy bóng dáng Thịnh Hoài đâu.
Cậu im lặng đứng giữa phòng khách trống trải.
Đến khi Cố Ương Ương tới, cậu vẫn không hề nhúc nhích.
"Anh Kỷ...?" Cố Ương Ương vừa vào cửa đã suýt chút nữa bị dọa.
Kỷ Tòng Kiêu lấy lại tinh thần, thu lại biểu cảm vừa nãy, nhìn về phía cô, "Sao em lại tới đây?"
"Em mang bữa sáng cho anh. Hơn nữa... em đã nói rồi mà, em sẽ không đi đâu."
Kỷ Tòng Kiêu ngước mắt nhìn cô, nhếch môi nói: "Em biết bây giờ anh bị bôi đen tới mức nào chưa?"
Cố Ương Ương gật đầu, cô vẫn luôn chú ý tới tình hình trên mạng, đây vốn là công việc của cô, cô sẽ không vì xảy ra chuyện này mà không theo dõi nữa. Trái lại, cô còn cẩn thận hơn cả trước đây, thậm chí còn thức đêm, mãi đến khi bạn trai cương quyết bắt cô đi ngủ.
Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng tới quyết định của cô. Cô luôn theo sát Kỷ Tòng Kiêu, biết rõ những chuyện đó đều là dối trá, cũng biết con người thật sự của Kỷ Tòng Kiêu như thế nào, bởi vậy cô kiên quyết thực hiện lời hứa hẹn mình từng nói, vẫn luôn kề vai sát cánh với đối phương. Đương nhiên, trừ khi Kỷ Tòng Kiêu dừng hẳn sự nghiệp đóng phim.
Kỷ Tòng Kiêu nhìn ra được chút ít biểu cảm từ gương mặt đã quen vô cảm của cô trợ lý này, trong phút chốc bật cười, "Nhưng anh không trả nổi tiền lương của em."
"Không sao." Cố Ương Ương lắc đầu, ngượng nghịu nở nụ cười, "Bạn trai nói muốn nuôi em, em cho anh ấy một cơ hội."
Kỷ Tòng Kiêu nhoẻn miệng cười, tâm tình sa sút do bị Diệp Trác đâm sau lưng lẫn việc Thịnh Hoài rời đi sáng nay bay sạch.
Diệp Trác tạm thời không nhắc đến nữa, đã thành vết sẹo của quá khứ rồi, thời gian sẽ chầm chậm xoa dịu nó thôi. Còn Thịnh Hoài... cậu mím môi, mặc dù có những điều không tiện nói ra, mặc dù đối phương nhất định sẽ không vui khi cậu nói vậy, thế thì cậu càng phải giải thích cho rõ, tránh để anh hiểu nhầm rồi giận.
"Ương Ương, em đăng tin bán xe và nhà giúp anh đi. Anh ăn sáng xong sẽ thu dọn đồ đạc, hôm nay dọn nhà."
Cố Ương Ương khựng lại, cô hoàn toàn không ngờ được rằng Kỷ Tòng Kiêu lại tới mức phải bán nhà bán cửa, nhưng biểu cảm của cậu không giống như đùa, cô bèn đáp một tiếng rồi đi sang một bên gọi điện.
Rửa mặt xong, Kỷ Tòng Kiêu ngồi vào bàn ăn sáng. Điện thoại tiện tay ném một bên đột nhiên sáng lên, cậu liếc nhìn, là thông báo chuyển khoản, người chuyển khoản là Kiều Dịch. Sau khi nhẩm đếm số lẻ, cậu hiểu ngay đối phương đã chuyển hết toàn bộ gia sản của cậu ta cho mình, bèn gọi lại ngay——
"Tao chẳng có mấy, bổ sung cho mày ít số lẻ thôi." Kiều Dịch nói trong điện thoại.
Kỷ Tòng Kiêu cười, "Không cần dùng số lẻ của mày rồi, tao vẫn đủ tiền."
"Thật không?" Kiều Dịch hoài nghi, dù sao khoản tiền kia không phải là nhiều bình thường thôi đâu.
"Tao không khách sáo với mày đâu." Kỷ Tòng Kiêu đáp.
Kiều Dịch có được câu này của cậu cũng không băn khoăn lâu, chỉ nói tiếp: "Vậy thì tốt, khi nào tao về sẽ đến tìm mày. Mấy thứ trên mạng mày đừng có mà đọc, thời gian tới nghỉ ngơi cho tốt đi, coi như được giải lao..."
Kiều Dịch chỉ lo Kỷ Tòng Kiêu chịu đả kích, dặn dò cậu ta đôi câu vẫn tốt hơn, mãi đến khi đầu bên kia có người không ngừng thúc giục, cậu mới cúp máy.
Kỷ Tòng Kiêu cầm điện thoại ngẩn người, cứ cảm thấy giọng nói xuất hiện cuối cùng trong cuộc gọi nghe cứ quen tai, mãi mà cậu vẫn không thể nào nhớ ra được mình từng nghe ở đâu.
...
Khi Thịnh Hoài gọi tới, Kỷ Tòng Kiêu đang đờ đẫn nhìn mặt trời vừa ló dạng trên đỉnh đầu, điện thoại di dộng rung trong tay một lát cậu mới nhận ra.
"Em đi đâu thế?" Cuộc gọi vừa nối máy đã nghe thấy giọng nói nôn nóng của Thịnh Hoài.
Kỷ Tòng Kiêu ngẩn ra, vô thức trả lời: "Cửa nhà anh."
Rõ ràng bên kia có phần sửng sốt, anh nhanh chóng để lại câu "Đợi anh một lát" rồi cúp máy.
Một lát này phải chờ mất hơn một tiếng.
Thậm chí Thịnh Hoài còn không kịp đỗ xe vào gara mà tắt máy luôn bên ngoài sân. Cách kính chắn gió, nhìn thấy cậu bạn nhỏ đang bình yên vô sự đứng ở cửa, bấy giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm, mở cửa xe, nhanh chân đi về phía cậu.
Anh bước nhanh tới mái hiên, miệng hơi hé ra định lên tiếng. Nhưng ánh mắt thoáng lướt qua hai vali đặt gọn gàng trước cửa, anh khựng lại, hỏi thành lời theo bản năng, "Đây là...?"
Kỷ Tòng Kiêu quan sát biểu cảm vừa xong của anh, lòng chợt thấy có phần không chắc chắn, chỉ nở nụ cười thăm dò anh, "Bạn trai, sống chung không?"
Thịnh Hoài bị câu nói này đánh cho tan tác, mọi sự lo âu và sốt ruột ban nãy bị năm chữ nhẹ tênh này xua tan triệt để. Anh dịu mặt mở cửa, xách hai chiếc vali vào trong nhà, dùng hành động thực tế để trả lời câu hỏi này.
"Em đợi bao lâu rồi? Sao không tự mở cửa? Mất chìa khóa rồi sao?" Anh nói. Tương tự việc anh biết rõ mật khẩu vào nhà của Kỷ Tòng Kiêu, chiếc chìa khóa nhỏ của biệt thự này cũng đã được giao cho đối phương một chiếc.
"Em không dám vào." Kỷ Tòng Kiêu theo sau anh vào nhà, nghe thấy câu này thì không khỏi rủ mắt xuống, "Em sợ anh còn đang giận."
Thịnh Hoài: "?"
Ánh mắt anh đầy nghi hoặc, không biết vì sao cậu lại nói thế. Đang định xoay người thì anh lại bị hai cánh tay từ phía sau vòng qua giữ lấy, một cơ thể ấm áp chậm rãi nhích tới rồi áp lên lưng anh.
Kỷ Tòng Kiêu tì đầu lên vai Thịnh Hoài, siết chặt cánh tay, dường như muốn chặn mọi khả năng đối phương muốn thoát ra.
"Không phải em khách sáo hay xa lạ với anh."
Một câu nói của cậu thôi, Thịnh Hoài biết ngay vấn đề nằm ở đâu.
"Thật ra em không quan tâm những chuyện này đâu, như anh đã nói, cuối cùng anh và em sẽ ở bên nhau, sao phải rành rọt của em hay của anh làm gì. Nhưng..."
Cậu hít sâu một hơi, mặc cho mùi hương quen thuộc lan tràn khắp hốc mũi.
"Anh Thịnh."
"Bao lâu nay, mỗi lần em nói Em muốn sống hết đời với anh gần như đều do dục vọng chiếm hữu thúc đẩy, nó không phải sự thành tâm gì hết. Em không muốn khiến anh hiểu lầm một chút nào, hiểu lầm em chỉ vì cái này nên mới muốn ở bên anh. Cho nên lần này em mới đơn độc đến bên anh. Bây giờ em không còn gì cả, ngoại trừ bản thân em và anh. Nhưng anh là của em, chỉ có thể thuộc về em, bởi vậy em cũng chỉ có thể lấy chính bản thân mình để trao đổi."
"Không liên quan tới dục vọng chiếm hữu, em vẫn luôn muốn được ở bên anh, lúc nào cũng muốn, vĩnh viễn, không có thời hạn."
Nét mặt Thịnh Hoài dịu dàng, anh nâng cánh tay đang vòng trước người mình lên, xoay người lại.
"Anh không hiểu lầm, anh vẫn luôn hiểu mà. Em không cần cố sức thể hiện, anh vẫn hiểu được tình cảm của em dành cho anh."
"Nhưng đây là sự thành tâm của em." Kỷ Tòng Kiêu ngước mắt nhìn anh.
"Thế thì anh sẽ đón nhận nó." Thịnh Hoài tủm tỉm cười, nhướng mày hỏi: "Sao hôm qua em không nói?"
Kỷ Tòng Kiêu hít sâu một hơi, cậu vốn dĩ không có ý định nói. Chẳng lẽ những câu nói này, những nội hàm này không nên để đối phương đích thân lĩnh ngộ được mới tuyệt vời hơn sao? Nhưng ai bảo Thịnh Hoài giận chứ, cậu chỉ đành mặt dày mày dạn đi dỗ người ta.
Nhưng vừa dứt lời, cậu cảm nhận được rõ ràng bàn tay đang nắm bả vai mình khựng lại, sau đó cậu ngước mắt nhìn Thịnh Hoài. Chỉ thấy anh trưng ra vẻ mặt kỳ lạ, hỏi rằng——
"Không phải anh bỏ đi vì giận dỗi. Hà Xa có việc tìm anh, anh để lại ghi chú cho em mà, em không thấy sao?"
Kỷ Tòng Kiêu: "..."
Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau