Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 450: Đây có lẽ là một lời nguyền
Tôi thả tay xuống, tiếp tục chen lên, đến bên cạnh Trần Hiểu Khâu.
Tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó của Tí Còi vì ở đây quá đông người, thực sự là không tiện nói ra chuyện tôi đã nhìn thấy ma. Tí Còi cũng không hỏi lại, theo tôi chen lấn trong đám đông.
Trần Hiểu Khâu càng không có ý hỏi tôi chuyện vừa rồi nữa, mà trực tiếp giải thích ngay: “Con trai của ông cụ này vừa qua đời, hôm nay vốn dĩ sẽ làm lễ truy điệu. Nhưng ông ấy đột nhiên lại yêu cầu qua đây tìm Diệp Thanh, còn nói muốn Diệp Thanh trả lại công bằng cho con trai ông ấy, điều tra rõ ràng nguyên nhân tử vong của con mình. Ngoài ra, ông ấy còn xin lỗi nữa.”
“Xin lỗi?” Tôi có chút không hiểu.
Những người đang chen lấn đứng bên cạnh đương nhiên cũng nghe được lời của Trần Hiểu Khâu, vẻ mặt gượng gạo.
Một người đàn ông trong đó nói: “Ông cụ tinh thần không còn minh mẫn nữa, chỉ là nói linh tinh thôi!”
Trần Hiểu Khâu làm ngơ ông ta, tỏ vẻ dửng dưng rồi trả lời câu hỏi của tôi: “Chắc là lúc gia đình Diệp Thanh qua đời, ông ấy đã nói những lời châm chọc gì đó, còn cho rằng Diệp Thanh là số mạng cô độc suốt đời và gây họa cho những người xung quanh.” Trần Hiểu Khâu nhìn tôi một cái.
Tôi ngay lập tức nhớ đến Dư Tân Vanh.
Người trong thôn Sáu Công Nông có rất nhiều người đều không ủng hộ hướng suy nghĩ của Diệp Thanh. Có một vài người giống với Dư Tân Vanh và mấy lãnh đạo của Cục chế tạo Khánh Châu cảm thấy Diệp Thanh phiền phức. Nhưng cũng có người nhận thấy Diệp Thanh có lẽ đã thế mạng cho người thôn Sáu Công Nông, lòng vừa thấy vui vừa thấy áy náy. Và có lẽ cũng vẫn có người hoàn toàn không tin chuyện tà ma nên chẳng mảy may quan tâm đến anh ta.
Ông lão này có lẽ là nhóm người thứ nhất, mà giờ con trai ông ta đã chết rồi nên mới nghĩ đến Diệp Thanh.
Tôi bỗng nhiên sinh ra một suy nghĩ: Cũng may là ông ấy không cho rằng cái chết của con mình là do Diệp Thanh làm hại.
“Này, Lâm Kỳ, anh mau lại đây!” Quách Ngọc Khiết đã nhìn thấy tôi, liền gọi tôi đi qua.
Tôi tiếp tục chen lên, đến bên cạnh ông lão.
xem thì ông sẽ biết. Người của Thanh Diệp thật sự không có ở
người xung quanh đều
lóe lên một cái,
Lâm Kỳ mà hôm trước đã gọi điện đến phải không? Thật là ngại quá, lúc trước hình
gọng kìm tóm chặt lấy tôi, toàn
vàng đưa
ta nhất định có cách! Cậu ta chắc chắn sẽ
Cô gái trẻ bên cạnh người phụ
không nghe thấy, sống chết
cách, đành rút
nguồn lực truyền đến tay mình, điều khiển bàn tay tôi xoay tròn, tiếp đó, tôi vẫn
khác hoàn toàn so với loại không khí yên tĩnh kì dị ở
mới có loại
thậm chí cả tiếng thở đều
nó vẫn mang đến cho người ta cảm giác u ám ngột ngạt. Tựa như một tòa kiến trúc thời cổ đã phủ đầy
chằm vào bên trong phòng nghiên cứu. Ông ấy
không chịu được mà bay lùi lại
đã thấy rồi đấy, trong này thật sự đã lâu không có
Nghị cứng
tay tóm lấy cánh
lên tiếng thở ra, cả đám đông hình
xuống lầu nhé!” Tôi
trong gia đình cũng không quay đầu nhìn lại, cùng đi thẳng
cảm thấy gì đặc biệt, lại nhìn Tí Còi, cậu ta rụt đầu rụt cổ như chim
Trần Hiểu Khâu,
một cái, “Em cảm thấy
nói là khí
âm khí, có lẽ là vì
không lên
đến lúc nhìn thấy ánh mặt trời ở
lịch sự xin lỗi chúng tôi, trong
an ủi bà ta, về mảng này thì
trong nhà, rồi lên xe tang, chuẩn bị đến nhà hỏa táng, thì ông ấy đùng đùng đòi sống đòi chết muốn qua bên thôn Sáu Công
“Kiểu này e là không thể bàn
bàn hơn.” Gã Béo nhìn
Tôi đưa mắt nhìn hồn ma đang phất phơ bên cạnh ông Viên. So với lúc trước, thân ảnh của ông ta hình như đã nhạt đi rất nhiều, trên mặt cũng nhiều thêm không ít lo âu.
Tiễn mấy người nhà họ Viên đi xong, đám Tí Còi mới có cơ hội hỏi tôi lúc nãy nhìn thấy gì, tôi cũng chẳng giấu giếm.
“Vậy anh cũng có thể giúp được đó, anh Kỳ.” Gã Béo nói.
“Xem tối nay ra sao đã.” Tôi không để ý mà nói.
Con trai của ông Viên Chí Nghị đã thành ma, trạng thái vẫn ôn hòa như thế, có lẽ lúc còn sống tính tình không tệ, lúc chết cũng không phải chịu đau khổ gì.
Cả buổi sáng tôi đều nghĩ như vậy, thậm chí đến chiều chạy đến nhà của một người có quyền tài sản khác thì tôi vẫn không hề để ý gì đến chuyện ấy.
So với “trò chơi” thì hồn ma con trai Viên Chí Nghị xem ra không có gì nguy hiểm. Đến cả Giản Dương trong sự kiện “Thi thể người tuyết” e rằng còn phiền phức hơn ông ta nhiều.
Và tối đến lúc đi ngủ, khi ngay lập tức đã bước vào cảnh trong mơ, tôi vẫn không hề cảm thấy căng thẳng gì.
Mãi cho đến lúc tôi nghe thấy một tiếng gọi...
“Quản lý Viên, Tết Nguyên Đán năm sau thì chuyện phòng tình nhân phải làm sao đây?”
Da gà da vịt trên người tôi bỗng dựng đứng hết cả lên, không ngăn được bản thân nghĩ đến một tình huống vô cùng xấu.
Người tôi đang bám theo quay người, khiến tôi và anh ta phải tách nhau ra.
Người đó chính là con trai của Viên Chí Nghị mà tôi đã nhìn thấy và đương nhiên lúc này ông ta là người sống, hơn nữa trên người còn mặc một bộ vest, là đồng phục khách sạn, trước ngực gắn thẻ, trên đó viết: “Quản lý Viên Khang”. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bức tượng con ngựa đang chồm lên bên cạnh ông ta, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:
Người của thôn Sáu Công Nông đúng thật là bị nguyền rủa rồi, tôi cũng vậy.
Hồ Sơ Bí Ẩn