Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 398
-
Hạ Thiên không nói gì, hắn chỉ dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng bị Hạ Thiên nhìn có chút mất tự nhiên, hắn tức giận hỏi:
- Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi muốn đánh mông chị.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Lãnh Băng Băng tức giận mà gương mặt đỏ hồng, nàng trừng mắt xấu hổ nhìn Hạ Thiên:
- Cậu có bệnh sao?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi nào có bệnh gì?
Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Lãnh Băng Băng.
- Cậu không có bệnh sao ăn nói bậy bạ như vậy?
Lãnh Băng Băng tức giận nói, lưu manh này đúng là, thật sự không nên quá tốt với hắn, nhưng gần đây nàng vô tình đối xử với hắn tốt hẳn lên, vì vậy mà lưu manh được một tấc tiến thêm một thước. Bây giờ hắn còn muốn đánh mông nàng, tất nhiên nàng sẽ không thỏa mãn sở thích biến thái của đối phương.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn dùng ánh mắt chăm chú nhìn Lãnh Băng Băng:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi không nói bậy bạ, là chị nói lung tung mới đúng. Sao chị có thể hoài nghi ánh mắt của tôi như vậy? Tôi giết người sẽ không dùng phương pháp hạ độc, cũng sẽ không để người ta phải nhảy lầu, như vậy chẳng có chút sáng ý nào.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tuy tôi rất thích chị, nhưng chị nói sai thì phải chịu phạt, vì vậy tôi quyết định phải đánh mông chị.
- Không cho cậu làm xằng bậy.
Lãnh Băng Băng phát hiện ánh mắt của Hạ Thiên chằm chằm vào mông mình, nàng lập tức sinh ra cảm giác không ổn, lưu manh này không thật sự đánh mông nàng đấy chứ?
- Đét!
Một âm thanh khá nhỏ vang lên, bàn tay Hạ Thiên đã rơi lên cặp mông khủng của Lãnh Băng Băng.
- Cậu... ....
Lãnh Băng Băng lập tức trở nên xấu hổ, tên lum chết tiệt này, đúng là càng lúc càng kỳ cục. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hạ Thiên đưa một tay lên bộ ngực đồ sộ, một tay đưa xuống bóp cặp mông khủng bố của Lãnh Băng Băng, đồng thời còn nói:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi ra tay rất nhẹ, cũng không đau, nếu là người khác sẽ không nhẹ tay như vậy.
- Thả tôi ra.
Lãnh Băng Băng có chút bất mãn, lưu manh này ra tay rất nhẹ, cũng thật sự không đau, nhưng bàn tay chết tiệt đang bóp mông làm nàng cảm thấy nóng hừng hực, còn sinh ra một cảm giác nói không nên lời.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không buông Lãnh Băng Băng ra, hắn cười hì hì nhìn nàng:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị vừa bị trừng phạt, bây giờ sẽ được ban thưởng.
- Tôi không cần cậu ban thưởng...Ư... ....
Lãnh Băng Băng còn chưa kịp kháng nghị thì đã bị chặn môi, vì vậy mà trong lòng không khỏi mắng chửi Hạ Thiên. Tên khốn kiếp này, quả nhiên nàng đoán không sai, ban thưởng chính là tự thưởng nàng cho hắn mới đúng.
Hạ Thiên nhấm nháp môi Lãnh Băng Băng, hai bàn tay cũng lục lọi trên người nàng. Sau khi cặp mông khủng bố bị hắn xoa bóp chán chê thì bắt đầu leo lên đỉnh núi bên trên, sau đó hắn cũng bị Lãnh Băng Băng dùng sức đẩy ra.
- Cậu còn làm xằng bậy thì tôi sẽ chẳng quan tâm đến cậu.
Hai gò má của Lãnh Băng Băng đỏ bừng bừng, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, lưu manh này đúng là, không chút thay đổi.
Thật ra Lãnh Băng Băng không biết, thật ra Hạ Thiên cũng đã thay đổi, nhưng cảm giác của nàng với hắn cũng không đổi, thực tế thì Hạ Thiên vẫn là Hạ Thiên trước kia.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị là vợ tôi, không thể không để ý đến tôi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Lãnh Băng Băng lập tức yên lặng, thật ra nàng cũng biết, mình chẳng qua chỉ nói cho qua mà thôi. Đừng nói nàng không thật sự không để ý đến Hạ Thiên, dù nàng muốn thì hắn sẽ xuất hiện trước mặt nàng liên tục, đuổi cũng không đi.
- Hừ, tôi phải về.
Lãnh Băng Băng có chút bất đắc dĩ, đêm nay nàng muốn về nhà sớm, vài ngày qua nàng chưa được nghỉ ngơi cho tốt.
Nhưng Lãnh Băng Băng nói ra những lời này thì có chút hối hận, đây là mình không phải vẽ đường cho Hạ Thiên theo về nhà sao?
Đáng tiếc là Lãnh Băng Băng hối hận cũng đã muộn, nàng phải về nhà, mà Hạ Thiên cũng theo sau. Vài phút sau Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng thân mật rời khỏi cục cảnh sát, tất nhiên lại đưa đến rất nhiều ánh mắt hâm mộ. Chẳng qua cũng chỉ là đám cảnh sát nam hâm mộ Hạ Thiên, không có bất kỳ nữ cảnh sát nào hâm mộ Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng chạy xe cảnh sát, một lúc sau nàng không nhịn được phả hỏi một câu:
- Cái chết của Trịnh Trường Phong và Uông Đại Hải thật sự không liên quan gì đến cậu sao?
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị còn muốn bị đánh mông sao?
Hạ Thiên trừng mắt, chẳng lẽ vợ cảnh sát tỷ tỷ bị đánh và nghiện cảm giác rồi? Nếu là như vậy thì sau này hắn phải đánh nhiều hơn mới được.
- Câu.
Lãnh Băng Băng tức giận không thôi, sau đó nàng trừng mắt với Hạ Thiên:
- Không cho phép cậu đánh vào đó.
Hạ Thiên chợt cảm thấy có chút tiếc nuối
- cảnh sát tỷ tỷ, thì ra chị không thích bị đánh đòn.
Lãnh Băng Băng chợt sinh ra xúc động muốn tông vào xe người khác, đây không phải nói nhảm sao? Ai thích bị đánh đòn?
Lãnh Băng Băng cố nén xúc động, nàng quyết định không nói thêm điều gì, thôi thì nên lái xe về nhà, nếu không nàng sợ mình sẽ xảy ra tai nan.
Nhưng Lãnh Băng Băng không nói thì Hạ Thiên lại chủ động hỏi:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, hai tên khốn Uông Đại Hải và Trịnh Trường Phong rõ ràng không có gì hữu dụng, có chết hay không cũng chẳng sao, chị quan tâm làm gì?
- Cậu thì biết gì?
Lãnh Băng Băng tức giận nói:
- Hai người bọn họ làm nhiều chuyện xấu, cậu cho rằng bọn họ không hữu dụng sao? Chỉ cần bắt bọn họ và cẩn thận điều tra, như vậy sẽ đảm bảo kéo theo một đống nghi phạm, nhưng bây giờ bọn họ đã chết, manh mối đã mất, sợ rằng khó thể tiếp tục điều tra.
- À, thì ra là như vậy.
Hạ Thiên thuận miệng lên tiếng, rõ ràng hắn không có hứng thú với vấn đề này, hắn là người không liên quan đến mình thì không quá quan tâm.
Lãnh Băng Băng biết rõ tính tình của Hạ Thiên, nàng cũng không muốn nói gì hơn. Một lúc sau xe đã chạy về khu Cảnh Uyển, sau đó dừng lại ở biệt thự số mười ba.
Lãnh Băng Băng xuống xe đi về phía cửa chính, nhưng nàng vừa đi được hai bước thì vẻ mặt đã có chút khó chịu.
Có một người phụ nữ đứng trước cửa, người này hơn bốn mươi, khí chất không tầm thường, cách ăn mặc không tồi, nhưng vẻ mặt có chút tiều tụy.
- Bà đến đây làm gì?
Lãnh Băng Băng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, trong giọng nói có chút phẫn nộ.
Tuy đã lâu Lãnh Băng Băng không gặp người phụ nữ này nhưng cũng không quá xa lạ. Người phụ nữ này tên là Tiểu Phượng, là vợ của Hạ Vân Sơn. Năm xưa khi Lãnh Băng Băng còn nhỏ, Tiểu Phượng đã từng đến nhục mạ mẹ nàng, mãi đến bây giờ Lãnh Băng Băng vẫn còn tin, mẹ mình mất cũng có trách nhiệm rất lớn của người phụ nữ này.
Rõ ràng Lãnh Băng Băng không có chút hảo cảm với Tiểu Phượng, thậm chí còn có hận ý. Lúc này nàng thấy Tiểu Phượng xuất hiện trước cửa nhà mình, nàng vốn có tâm tình không tốt, tất nhiên bây giờ càng thêm không xong.
- Tôi biết cháu hận tôi, nhưng hôm nay tôi đến đây không phải cãi nhau.
Tiểu Phượng nhìn Lãnh Băng Băng, vẻ mặt có chút uể oải:
- Tôi đến chỉ muốn cầu xin cháu một chuyện, cầu cháu giúp cha một tay.
- Câm miệng, tôi không có người cha như vậy.
Lãnh Băng Băng tức giận quát lên.
- Dù cháu phủ nhận thế nà thì cũng không thể thay đổi quan hệ huyết thống giữa hai cha con, vài chục năm nay anh ấy cũng luôn quan tâm đến cháu, vẫn luôn âm thầm bảo vệ cháu, cháu cũng không thể phủ nhận điều này được.
Tiểu Phượng vẫn rất bình tĩnh:
- Cô biết rõ cháu hận cha, nhưng cô cũng nói cho cháu biết, ông ấy ở trong tù rất thê thảm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ rằng sẽ không kiên trì được một tháng nữa. Cô bây giờ đã chẳng còn năng lực giúp đỡ ông ấy, bây giờ người duy nhất có thể giúp chính là cháu.
- Loại người như ông ấy chết đi cũng tốt.
Lãnh Băng Băng cười lạnh một tiếng:
- Này Tiểu Phượng, tôi hy vọng cô nên rời khỏi đây ngay, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
- Ông ấy có một câu nhờ tôi nhắn với cháu, ông ấy hy vọng trước khi chết có thể được gặp mặt cháu.
Tiểu Phượng bình tĩnh nói xong những lời này thì xoay người bỏ đi.
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiểu Phượng, mãi đến khi đối phương biến mất trong tầm mắt thì nàng mới xoay người đi vào cửa chính.
- Chị gái, chị đã về.
Lãnh Băng Băng vừa đi vào phòng khách thì đã nhìn thấy Lãnh Hồng Bác tranh thủ chào hỏi, sau đó hắn thấy Hạ Thiên:
- À, chào anh rể, anh...Anh cũng về.
Bây giờ Lãnh Hồng Bác thấy Hạ Thiên thì trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi. Chuyện xảy ra đêm đó tuy hắn không được tận mắt nhìn thấy nhưng những tiếng súng kia không phải là giả, hắn luôn hoài nghi thân phận của Hạ Thiên, đáng tiếc là hỏi Lãnh Băng Băng vài lần nhưng không có được đáp án chính xác.
- Chị gái, anh rể, hai người dùng cơm chưa? Em đã nấu cơm xong, bây giờ sẽ đi xào rau.
Bạn gái Vương Vi của Lãnh Hồng Bác lúc này cũng nịnh nọt.
- Các người ăn đi, tôi không ăn.
Lãnh Băng Băng nhanh chóng nói một câu, sau đó nàng đi lên lầu hai.
- Anh cũng không ăn.
Hạ Thiên cũng nói một câu, sau đó hắn theo Lãnh Băng Băng lên lầu.
Lãnh Băng Băng lên lầu thì đóng chặt cửa, sau đó nàng ngồi ở đầu giường, nàng cứ ngồi ngây người như vậy. Trên tường có một tấm ảnh, là một người phụ nữ khá giống nàng, đó chính là mẹ nàng.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị làm sao vậy?
- Cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta ăn cơm nhé?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, muộn rồi, chúng ta cùng ngủ nhé?
... ....
Hạ Thiên chủ động nói chuyện với Lãnh Băng Băng, nhưng điều làm hắn khó hiểu chinh là Lãnh Băng Băng cứ ngồi ngây người nhìn tấm ảnh, cũng không nói gì. Vốn hắn còn nghĩ rằng tối nay sẽ ôm Lãnh Băng Băng ngủ mà không mặc quần áo nhưng bây giờ đã thất bại, thậm chí ôm một Lãnh Băng Băng có mặc quần áo cũng không thực hiện được, vì cả buổi tối Lãnh Băng Băng cũng không ngủ.
Lãnh Băng Băng ngồi cả đêm không ngủ, Hạ Thiên cũng không ngủ. Hắn đã từng nghĩ đến vấn đề cùng lăn lộn trên giường cả đêm với cảnh sát tỷ tỷ, nhưng đáng tiếc là hắn không thực hiện được.
Mã đến hơn bảy giờ sáng thì Hạ Thiên mới phát hiện Lãnh Băng Băng buông tấm ảnh đã lấy xuống ra, sau đó hắn dùng giọng hưng phấn hỏi:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ đã ngủ được chưa
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Đánh giá:
Truyện Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Story
Chương 398
9.6/10 từ 32 lượt.