Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không

Chương 7


[Vừa chuyển từ chỗ nữ chính sang, bùng nổ, quá bùng nổ, nam phụ lại chạy đi cứu nữ chính.]


[Bảo bối không sao là tốt rồi, cảm ơn tỷ tỷ lầu trên, ta không dám chuyển sang xem trực tiếp bên đó.]


[Loạn hết cả rồi, cốt truyện loạn thành một nồi cháo, bây giờ ta hoàn toàn không dám tưởng tượng sau này sẽ diễn biến thế nào.]


Ngoài dự đoán, nhưng dường như cũng hợp tình hợp lý.


Ta đoán Tất Huỳnh sẽ bình an vô sự, không phải tin vào hào quang nữ chính của nàng ta, mà là tin vào Dạ Lan.


Người trong lòng bị hủy dung ngay trước mắt mình, ta tin một người đàn ông, đặc biệt là người tự phụ tự mãn như hắn, chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được.


Sau đêm qua, Dạ Lan nhất định sẽ chuẩn bị đường lui cho Tất Huỳnh.


Chỉ là ta không ngờ, người cứu Tất Huỳnh lại là Giang Hữu.


Không phải đã bảo hắn ngoan ngoãn ở Giang phủ chờ tin sao?


Thật không nghe lời!



Mắt ta phủ một lớp tối sầm.


***


Cũng không biết có phải là lão Hoàng đế này có sở thích xem kịch quái đản gì không, Tông Nhân Phủ lại giam ta và Dạ Lan ở hai phòng liền kề.


Ta tự mình bước vào, còn hắn thì được lính ngục khiêng vào.


Lúc này, hắn mặt mày tái nhợt, mồ hôi lạnh rịn ra, nằm vật vã trên đống rơm, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ phong lưu hào hoa ngày xưa.


Vốn dĩ ta không muốn để ý đến hắn, nhưng hắn dường như hận ta đến tận xương tủy.


Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu gằn giọng nhìn chằm chằm vào ta, như muốn lột da rút xương ta.


Chậc!


Ta sốt ruột đi đi lại lại, đứng trên cao nhìn xuống hắn một lúc lâu.


Cuối cùng, khóe môi nhếch lên một nụ cười ác ý: "Dạ Thế tử, bây giờ ngươi trông giống một con chó vậy!"


Dạ Lan không thể tin nổi mà sững sờ, chốc lát sau mặt mũi hắn lập tức trở nên dữ tợn.



Hắn nắm chặt tay đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay, nghiến răng ken két, cơ thể căng cứng đến mức hơi run rẩy, giống như ngay giây sau sẽ lao đến bóp cổ ta.


Nhưng hắn lại bỗng nhiên cười, từ từ cười khẩy rồi dần dần trở nên điên loạn, hắn nhìn ta, ánh mắt tràn đầy những cảm xúc phức tạp.


Khinh miệt, căm hận, chế giễu, đắc ý, tự phụ.


Ta khó hiểu nhíu mày, không kìm được nói: "Không phải bị đánh một trận, phát điên rồi chứ?"


Khóe miệng hắn càng lúc càng cong: "Tư Khinh Nguyệt, ta biết ngươi thích ta."


Đồng tử ta run rẩy, có thể thật sự xác nhận, hắn bị ta kích động đến điên rồi.


Trên màn hình đầy dấu chấm hỏi.


[??? Nam chính làm sao mà kết luận nữ phụ thích mình vậy?]


[Chuyện này khó nói lắm, nhổ răng hắn là thích hắn sao? Chế giễu hắn giống chó là thích hắn sao?]


[Không hổ là nam chính, sự tự tin này, trên trời dưới đất không ai có được.]


Thấy ta không nói nên lời, Dạ Lan càng thêm đắc ý:



"Năm xưa trong tiệc đạp thanh, ngươi và ta chỉ gặp mặt một lần, ngươi đã nhất kiến chung tình với ta, sau khi về còn bảo phụ thân ngươi ám chỉ ta đến cầu hôn."


"Ta ở phủ ngươi, chỉ là nhìn bức tranh mãng xà ôm tùng thêm một chút, ngươi đã sốt sắng sai người mang đến."


"Ngươi và ta ít khi gặp gỡ, nhưng ngươi lại biết ta thích ăn củ cải cải cúc, ghét bánh ngọt mật ong, biết ta rất thích mực nghiên Liễu Châu, giấy Tuyên Châu, bút lông sói Thông Châu, mỗi lần tặng quà đều hợp ý ta."


Ta càng nghe càng cạn lời, nghe đến cuối cùng, chút tức giận cuối cùng trong lòng ta cũng tan biến hết, chỉ còn lại cảm xúc hoang đường buồn cười.


Chỉ vì những điều này thôi sao?


Sinh ra trong phủ Thái uý, từ nhỏ ta đã biết sự vất vả của phụ thân, biết Tư gia của ta khác với những gia tộc thế gia xuất thân công thần kia.


Tư gia có phụ thân là Thái uý quyền cao chức trọng, nhưng cũng chỉ có ông ấy là Thái uý.


Ngay từ đầu ta đã chuẩn bị tinh thần cống hiến cho Tư gia.


Thân là nữ nhi, ta không thể lập công danh sự nghiệp như các huynh trưởng, điều có thể làm là liên hôn.


Dạ Lan quả thật là vị hôn phu do chính ta lựa chọn.


Tổ tiên hắn là công thần, công trạng hiển hách, mẫu tộc còn có huyết mạch hoàng thất, dung mạo cũng không tệ, đối với ta mà nói là ứng cử viên liên hôn thích hợp nhất.



Ta vừa mắt huyết mạch công thần của Hầu phủ, Hầu phủ vừa mắt phụ thân ta quyền cao chức trọng, hai bên vừa gặp đã thấy chúng ta xứng đôi.


Không ngờ ta vì muốn liên hôn thuận lợi, phu thê hòa thuận, tỏ ra dịu dàng cung kính và chu đáo với Dạ Lan, trong mắt hắn lại trở thành bằng chứng cho tình yêu hèn mọn của ta?


Hoang đường, nực cười!


Ta cười đùa cợt, ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo:


"Vậy thì sao, ta thích ngươi, thì ngươi có thể giẫm đạp tấm chân tình của ta, lừa dối, ghét bỏ sao? Có thể tráo kiệu hoa, khiến ta trở thành trò cười của cả kinh thành sao!"


Trên mặt Dạ Lan cuối cùng cũng lộ ra một tia hối hận:


"Nếu ta biết ngươi phản ứng kịch liệt như vậy, ta nhất định sẽ không…"


Hắn hối hận vì đã xé bỏ mặt nạ với ta trước khi nắm được quyền thế, hối hận vì đã đánh giá sai hành động của ta, cuối cùng dẫn đến tình cảnh này, nhưng hắn chưa bao giờ hối hận vì đã tráo kiệu hoa.


Hết thuốc chữa!


Ta lạnh lùng nhếch môi, lòng nguội lạnh: "Ta vừa nói sai rồi, ngươi không giống chó, ngươi giống một con giòi trong hố phân."


Hôi thối khắp người, còn tự cho là bản thân thơm ngon hấp dẫn.


Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không Truyện Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không Story Chương 7
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...