Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không
Chương 4
Ta nhàn nhạt nói: "Không cần đâu, phụ thân ta đã sai người đi mời phu thê họ đến rồi."
Ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "phu thê".
Dạ Lan và Tất Huỳnh không thể nào đùng một cái yêu nhau được, ông ta là phụ thân, thật sự không biết một chút nào sao?
Đồng tử của lão Hầu gia co rút lại, hiển nhiên đã hiểu ra điều gì đó.
Ta nhìn phụ thân: "Phụ thân, liệu người có thể cùng lão Hầu gia dịch bước được không, con muốn tự mình nói chuyện với hắn."
Phụ thân biết ta từ nhỏ đã rất cẩn thận, tự nhiên sẵn lòng hợp tác với ta.
Lão hầu gia tự biết mình chẳng có bao nhiêu lý lẽ, miễn cưỡng bị phụ thân kéo đi.
Ông ta mang vẻ xấu hổ phẫn nộ, song lại chẳng có chút căng thẳng nào, hẳn là cũng không cho rằng ta có thể làm ra chuyện gì vượt khuôn phép.
Ngay cả các bình luận cũng rất thoải mái.
[Trời ơi, nữ phụ phản công rồi! Đuổi Thái uý và lão Hầu gia ra khỏi Hầu phủ.]
[Hỏng rồi hỏng rồi, nàng ta sẽ không đánh bé cưng của chúng ta chứ!]
[Yên tâm đi, có nam chính ở đây, bé cưng sẽ không sao đâu.]
Chỉ trong giây lát, bên ngoài đại sảnh đã truyền đến tiếng động.
"Lớn mật, các ngươi là ai, có biết đây là nơi nào không!"
"Huhu Lan ca ca ta sợ quá!"
"Đừng sợ, đây là Ung Hầu phủ, ở đây không ai có thể làm tổn thương nàng."
Tiếng quát mắng giận dữ của nam nhân, tiếng cầu cứu yếu ớt của nữ tử, xen lẫn với âm thanh ủng quân bằng da bò dẫm lên phiến đá xanh.
Khi một nam một nữ mặc tẩm y bị binh lính áp giải vào, màn bình luận lúc này bắt đầu sôi sục.
[ Tỷ muội à, ta tuyên bố nam nữ chính ngọt lịm tim luôn rồi! ]
[ A a a a a nam chính yêu quá trời, ta sắp ghen với em bé nữ chính mất thôi! ]
[ Con tiện nữ phản diện chết tiệt kia có thể chết đi được không! Dám dẫn người đến phá đêm động phòng hoa chúc của nam nữ chính! ]
[ Ha ha, đáng tiếc là muộn rồi haha, nam chính sớm đã cùng bé cưng của chúng ta... hẹ hẹ hẹ rồi! ]
Màn bình luận đồng lòng ca ngợi tình yêu tuyệt đẹp của Dạ Lan và Tất Huỳnh, đồng thời mắng chửi, chỉ trích ta thậm tệ.
Ta nheo mắt, ánh mắt hướng về đôi nam nữ vừa bước vào.
Nữ tử quỳ trên mặt đất, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thân hình run rẩy toát lên vẻ yếu đuối đáng thương.
Nàng gần như không dám ngẩng đầu nhìn ta, chỉ cúi gằm cổ, để lộ những vết lốm đốm ở gáy.
Rõ ràng, nàng vừa làm gì đã hiển hiện rõ ràng.
Ta lướt mắt qua nàng, dừng lại trên người nam tử.
Nam tử thật sự tuấn mỹ, dù chỉ mặc một bộ tẩm y, dù bị binh lính mạnh mẽ áp giải trên đất trông có vẻ chật vật, cũng không che giấu được phong thái của hắn.
Ta cẩn thận nhìn vị hôn phu hụt đã gặp vài lần trước mặt, thật khó mà tưởng tượng nổi, đằng sau gương mặt có vẻ khôn ngoan ấy, hắn lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như đổi kiệu hoa.
Nếu không có chuyện Tất Huỳnh nhận thân, hắn dựa vào đâu mà nghĩ rằng mình có thể toàn thân trở ra sau khi đổi kiệu hoa của tiểu thư Thái uý và kỹ nữ thanh lâu?
Dạ Lan mặt mày âm trầm:
"Tư Khinh Nguyệt, ngươi điên rồi sao?"
"Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám điều binh mã đêm khuya xông vào Hầu phủ?"
Ta không khỏi bật cười, cúi người nâng cằm hắn lên, tay kia lần theo đường nét gương mặt hắn, đầu ngón tay trắng ngần v**t v* quanh mắt hắn, động tác dịu dàng, quyến luyến.
Hắn sững sờ, không biết có phải vì vừa làm việc đó trong phòng không, hơi thở dần trở nên dồn dập, nóng bỏng.
[A a a dừng tay! Nữ phụ buông nam chính ra, để ta!]
[Nam chính là của nữ chính, nhưng ta có thể thay thế nam chính, hãy để ta hy sinh!]
Tất Huỳnh mặt tái mét, giọng nói đột nhiên the thé: "Lan ca ca!"
Dạ Lan chợt tỉnh, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét.
Hắn dùng sức quay đầu tránh khỏi tay ta, cổ họng nặng nề nuốt xuống một tiếng:
"Tư Khinh Nguyệt, ngươi làm gì vậy?"
Ta nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt chân thành và ngây thơ:
"Ta xem mắt ngươi có hỏng không."
"Dù sao ta cũng rất tò mò, làm sao ngươi có thể bình thản động phòng khi tân nương đã bị đổi?"
"Trừ khi, kiệu hoa này là do chính ngươi đổi!"
Trong mắt hắn hiện rõ sự chột dạ, lúng túng, cùng một tia tức giận vì bị vạch trần.
Hắn lạnh mặt, giọng trầm xuống:
"Nếu ngươi đã biết rồi, ta cũng không có gì phải giấu giếm."
Hắn dịu dàng nhìn Tất Huỳnh, Tất Huỳnh cũng mắt đẫm lệ nhìn lại hắn.
"Ta và Huỳnh nhi tình đầu ý hợp, đã sớm thề non hẹn biển, chỉ vì phụ mẫu trong nhà không đồng ý, ta mới dùng hạ sách này, mong Tư Tiểu thư thành toàn."
"Mọi tổn thất của Tư Tiểu thư, ta đều nguyện cố gắng bồi thường."
[ Hu hu cảm động quá đi mất, lời tỏ tình chân thành của nam chính thật khiến người ta muốn khóc. ]
[ 'Núi chẳng còn góc, trời đất giao hòa, ta mới đoạn tuyệt cùng nàng.' — đây chính là lời thề của bọn họ. ]
[ Nữ phụ, ngươi có thấy không? Xin ngươi hãy buông tha cho họ đi, một mối tình tuyệt đẹp như thế, ngươi thật sự nỡ phá hoại sao? ]
Cảm động ư?
Ta vỗ vỗ ngực, cảm thấy trong lòng không hề gợn sóng.
Xem ra ta đúng là nữ phụ độc ác không có trái tim mà!
Ta nghiêng đầu nhếch môi, cười đầy ẩn ý:
"Được thôi, ta sẽ thành toàn cho ngươi."
Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không
Đánh giá:
Truyện Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không
Story
Chương 4
10.0/10 từ 33 lượt.
