Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không

Chương 22


[Nhìn Nguyệt nhi thế này, nam phụ chắc không phải đã "xông pha" cả nửa đêm rồi chứ?]


[Mạnh dạn đoán, ta đoán cả đêm!]


[404 đáng ghét, có gì mà hội viên VIP của ta không thể xem được, ta muốn xem lại, ta muốn bỏ kiểm duyệt.]


[Ta cũng vậy... mọi người cùng kéo bình luận này lên cho kiểm duyệt thấy đi.]


Bình luận cuộn nhanh đến mức ta không thể nào bắt kịp.


Giang Hữu âu yếm hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của ta, ánh mắt kiên định:


"Nguyệt nhi, ta phải đi rồi, đợi ta trở về."


Ta v**t v* những đường gân đang đập ở cổ hắn:


"Năm tháng."


"Năm tháng sau, là lúc ta chọn phò mã, chàng phải nhanh lên đấy."


Cánh tay Giang Hữu đột nhiên siết chặt.


Trước khi đi, ta gọi hắn lại, thờ ơ buông ra những lời tàn nhẫn:


"Đêm qua ta đã cho người đến Giang phủ đón phụ mẫu chàng rồi."


"Bây giờ họ chắc đã đến biệt viện của ta rồi."



Giang Hữu cứng đờ, không thể tin được quay đầu lại.


Ta mỉm cười nhìn hắn:


"Chàng cứ yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho bá phụ bá mẫu."


"Giang Hữu, chàng sẽ hiểu, đúng không!"


[Nữ phụ, ngươi không có trái tym! Câu này ta nói mệt rồi!]


[Chết tiệt, có khí chất! Đây mới là dáng vẻ mà một vị Hoàng đế nên có.]


[Ôi ôi ta cứ tưởng Nguyệt nhi ít nhất cũng có chút thích nam phụ chứ.]


[Nữ phụ đa nghi quá, nàng ấy không tin tình cảm của nam phụ dành cho mình đến vậy sao?]


Ta thu lại ánh mắt, nở một nụ cười lạnh nhạt.


Đứa trẻ lớn lên trong tình yêu, làm sao có thể không tin vào tình yêu chứ?


Nhưng khi quyền thế và tình yêu đặt lên hai cán cân, ta chỉ chọn quyền thế.


Nói ta lấy bụng ta suy bụng người cũng được, tiểu nhân cũng chẳng sao.


Ta tin Giang Hữu, nhưng cũng không từ chối có thêm một sự bảo đảm.


***


Ngày 23 tháng 6, quân Khăn Trắng đóng ở vùng núi Cẩm Châu lại nổi dậy.



Thủ lĩnh cầm đầu là một thanh niên chưa đến ba mươi tuổi, nổi tiếng với việc trị quân nghiêm khắc, thủ đoạn cứng rắn.


Ngọn lửa khởi nghĩa nhanh chóng lan rộng, vô số người dân tầng lớp thấp kém hưởng ứng.


Số lượng quân Khăn Trắng chỉ trong vòng một tháng đã tăng lên ba mươi vạn người.


Ngày 15 tháng 7, quân Khăn Trắng đánh chiếm Giang Nam.


Ngày 29 tháng 7, tấn công Thương Châu.


Ngày 12 tháng 8, Định Châu thất thủ.


Tin tức truyền đến triều đình thì đã là cuối tháng 8.


Hoàng đế xem chiến báo, vì quá tức giận mà thổ huyết ngất xỉu ngay tại triều.


Lúc này, quân đội đã áp sát U Châu.


Vượt qua U Châu, chính là địa giới Bạch Châu nơi kinh thành tọa lạc.


Đại cục sắp sụp đổ.


Triều đình không còn người cầm đầu, lập tức hỗn loạn.


Lúc này, Thái uý Tư Phong Niên đứng ra, đề nghị lập công chúa Lý Khinh Nguyệt làm Hoàng Thái nữ, lâm triều xưng chính.


Ngày mùng 1 tháng 9, ta được vội vàng đưa lên ngôi Thái nữ.


Chưa kịp bàn bạc chọn người cầm quân, đã có tin Hoàng đế băng hà.



Ngay sau đó, ta lại vội vàng đăng cơ, trở thành nữ đế đầu tiên của Đại Chu.


Ngày mùng 3 tháng 9, triều đình trên dưới một màu ảm đạm.


Ta ban xuống thánh chỉ đầu tiên sau khi đăng cơ, phái trưởng tử Thái uý Tư Khinh Ngôn đi chiêu an.


Mọi người đều cho rằng ta điên rồi, nhưng không ai đứng ra ngăn cản.


Nhìn thấy đất nước sắp mất, không ai muốn làm một tội nhân, cả triều đình đều là những kẻ xương mềm.


Ngày 20 tháng 9, quân Khăn Trắng đầu hàng.


Mùng một tháng Mười, trong sự chú ý của vạn người, chủ soái quân Khăn Trắng đến kinh thành.


Ta mặc long bào màu vàng tươi, cùng bá quan văn võ đứng trên tường thành nghênh đón chàng.


Trên lưng chiến mã cao lớn, khoác bộ giáp bạc sáng ngời, ánh mắt lạnh lẽo, chàng ngẩng đầu nhìn về phía ta, đôi mắt cứng rắn chợt ấm áp lạ thường.


[Cuối cùng thì cũng đại kết cục rồi, ta tuyên bố đây chính là chính kịch!]


[Thật là phấn khích quá đi, ngai vàng, người yêu, Khinh Nguyệt có tất cả rồi.]


[Nhìn bộ dạng vô dụng của nam phụ kìa, quên mất nữ phụ đã uy h**p hắn thế nào rồi sao? Cứ thế mà không phản kháng à? Đầu óc có vấn đề hả!]


[Lầu trên cười sặc sụa, người ta tự nguyện, ngươi còn thấy oan ức thay hắn làm gì, nhưng nam phụ đúng là có bệnh thật.]


[Não yêu đương cũng là một loại bệnh!]


Lại một đêm trăng sáng.



Đôi mắt người đàn ông như mãnh thú nhìn chằm chằm vào ta, động tác mạnh bạo.


Ta có chút khó chịu, nhẹ nhàng vỗ một cái.


"Chàng nhẹ thôi, cẩn thận làm em bé bị thương."


Chàng chợt dừng lại, không thể tin được hỏi:


"Nàng nói gì cơ?"


Ta không kiên nhẫn vỗ thêm cái nữa:


"Dừng lại làm gì!"


Đôi mắt chàng ánh lên vẻ kinh ngạc, có chút luống cuống:


"Ta… ta không biết, nàng có sao không?"


Ta vòng tay lên vai chàng: "Được ba tháng rồi, chàng nhẹ nhàng thôi là được."


***


Ngoại truyện góc nhìn của Giang Hựu.


Từ nhỏ ta đã nhận ra, gia đình ta có một bí mật.


Là con của một gia đình thương nhân bình thường, ta lại là con trai độc nhất của phụ thân, nhưng phụ thân lại chưa từng dạy ta cách kinh doanh.


Ta học Tứ thư Ngũ kinh, Lục nghệ của quân tử, binh pháp mưu lược.


Mà ở Đại Chu, thương nhân là tiện dân, một tầng lớp cha truyền con nối, không thể thi cử cũng không thể tòng quân.


Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không Truyện Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không Story Chương 22
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...