Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không
Chương 11
Hoàng đế vỗ vai Tư Phong Niên, giả vờ trách cứ: "Ái khanh à, khanh đừng khiêm tốn quá!"
Tư Phong Niên thần sắc hoảng hốt: Ta sao?
Khoảnh khắc tiếp theo, trên tay ông đã có thêm một chén trà.
Hoàng đế tự tay đưa chén trà, cảm thấy đã bày tỏ lòng biết ơn đối với ân nhân cứu con gái, hài lòng trở về ngai vàng.
Ông ngồi xuống một cách đường hoàng, bật cười sảng khoái:
"Ái khanh đã lâu không gặp thê nhi nhỉ, vừa hay phu nhân và Nguyệt nhi đều ở đây, các khanh có thể hàn huyên tâm sự."
Cũng không lâu lắm nhỉ?
Từ khi vào ngục đến giờ mới chỉ mấy canh giờ thôi.
Tư Phong Niên vẫn còn mơ hồ, nhưng cũng thả lỏng được vài phần.
Ông vô thức nhìn về phía ta: "Nguyệt nhi, con không sao chứ, trong ngục có bị ủy khuất không."
Ta trấn an lắc đầu với ông: "Phụ thân, con vẫn ổn."
Nói đoạn, ta xoay một vòng trước mặt ông: "Xem này, đến một góc áo cũng không rách."
Hoàng đế lại chua chát, ông ho một tiếng: "Ái khanh à, trẫm phải cảm ơn khanh, nhiều năm qua đã chăm sóc nữ nhi của trẫm."
Cái gì mà của ngài của ta?
Tư Phong Niên đầy dấu hỏi.
Thế là ‘sự thật’ lại được kể lại một lần nữa.
Tư Phong Niên mặt đầy mơ hồ, ôm chén trà ngây ngốc, lúc nhìn phu nhân, lúc nhìn con gái.
Vẻ mặt bị đả kích nặng nề này khiến ngay cả vị Hoàng đế sắt đá cũng dấy lên một tia áy náy.
[Tư phụ của chúng ta cũng là một diễn viên lão luyện rồi, diễn mượt mà, trôi chảy làm sao, chậc chậc chậc, quả không hổ là Thái uý đại nhân.]
[Làm quan rồi ai mà đơn thuần chứ, không có hai ba chiêu trò sao có thể leo đến vị trí ngày hôm nay.]
[Nhìn nha đầu Khinh Nguyệt của chúng ta là biết rồi, bá đạo, phúc hắc, một thân mưu mẹo, khóe môi khẽ nhếch lên là có người gặp họa lớn rồi, vừa nhìn đã biết là di truyền từ Tư phụ của chúng ta.]
[Tư mẫu của chúng ta cũng không kém cạnh nha, vừa nãy các ngươi không thấy đó thôi, khi bịa đặt thân thế của nha đầu Khinh Nguyệt trước mặt Hoàng đế, bà ấy mặt không đổi sắc, không cần diễn, nói một tiếng là cảm xúc tuôn trào, không trao cho bà ấy một giải Oscar, ta không đồng ý đâu.]
[Haha, đúng là một nhà diễn viên kịch, thế này thì thua làm sao, ngươi nói cho ta biết thua làm sao!]
Vừa nhận lại ta làm con gái, tấm lòng yêu thương con của Hoàng đế không biết đặt vào đâu, chỉ hận không thể giữ ta lại trong cung, bù đắp cho ta một đống đồ tốt.
Thế nhưng Trương Toàn khuyên rằng chưa chuẩn bị xong nghi lễ ban chiếu cáo thiên hạ, tạm thời giữ ta trong cung không tốt lắm.
Hoàng đế lúc này mới quyến luyến không rời, để ta trở về phủ Thái uý.
Đêm đó, Giang Hữu mượn ánh trăng bước vào cổng phủ Thái uý.
"Giang công tử, tiểu thư đang đợi ngài ở trong."
Ám vệ dẫn hắn đến trước một cánh cổng sân rồi biến mất.
Giang Hữu tĩnh lặng một thoáng, đưa tay đẩy cửa.
Tầm nhìn đột nhiên rộng mở, cảnh vật trong sân hiện ra trước mắt, cổng vòm chạm trổ tinh mỹ, bàn đá ngọc trắng, đào lá tím nghiêng nghiêng đón gió, xích đu quấn dây hoa nhẹ đong đưa. Ở góc viện, một chiếc chum sứ thanh hoa lớn an tĩnh đặt đó, mấy con cá chép đỏ, vàng, trắng thong thả lượn quanh, ánh vảy như dát vàng rắc ngọc. Toàn bộ cảnh sắc, thanh nhã mà không mất đi vẻ quý phái, vừa nhìn đã biết là nơi ở của một tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng kỹ lưỡng trong gia đình giàu có.
Điều khiến Giang Hữu bất ngờ là trong sân không một bóng người, chỉ có ánh đèn sáng trong phòng chính.
Ở trong đó sao?
Giang Hữu chần chừ, hắn nghĩ, phòng khuê nữ hắn không nên vào.
Trong lúc do dự, hắn nghe thấy giọng nói trong trẻo từ phía trên truyền xuống.
"Giang Hữu!"
Âm thanh ấy tựa như trái mơ giữa mùa hạ, chua chua ngọt ngọt, khiến người ta say lòng.
Giang Hữu ngẩng đầu nhìn lên.
Thiếu nữ ngồi trên mái hiên, đung đưa đôi chân, trên tay còn cầm bầu rượu, ánh sao trời mượn men say nhuộm lên khuôn mặt trắng ngọc của thiếu nữ một vẻ đẹp rực rỡ.
Gió đêm khẽ lướt qua, tà áo xanh khẽ lay, hòa cùng mái tóc đen dài tung bay trong không trung.
Vầng trăng sáng vằng vặc như đang nhảy múa, hân hoan rải ánh sáng xuống người thiếu nữ, phủ lên nàng một tầng bạc mỏng manh.
Nàng nở nụ cười rạng rỡ, đôi mày cong cong, ngây thơ, trong sáng mà lại khiến người ta động lòng đến tận xương tủy.
Ngón tay Giang Hữu vô thức co lại, máu huyết trong người như bị cuốn vào cơn gió, điên cuồng dồn về trái tim.
"Thình thịch, thình thịch, thình thịch!"
Tiếng tim đập hỗn loạn vang vọng bên tai, chiếm trọn toàn bộ tâm trí của hắn.
"Giang Hữu!"
Một giọng nói đáng yêu, kiêu kỳ khác: "Mau đỡ lấy ta."
Thiếu nữ không chút do dự nhảy xuống, một bóng xanh lục duyên dáng nhẹ nhàng rơi xuống.
Giang Hữu theo bản năng bước nhanh hai bước, dang rộng cánh tay cường tráng, vững vàng đỡ lấy.
Thật nhẹ, thật mềm!
Sao lại mềm đến thế!
Đầu óc Giang Hữu trống rỗng, bàn tay rộng lớn của hắn nhẹ nhàng phủ lên tấm lưng mỏng manh của người trong lòng, cánh tay kia thì siết chặt vòng eo nhỏ nhắn.
Hắn cứ thế đứng ngây người, hoàn toàn không thể suy nghĩ.
[Bảo bối Khinh Nguyệt thật đáng yêu, thật quyến rũ, ai mà chịu nổi chứ!]
[Cố ý mà? Sao ta cứ cảm thấy nữ phụ đang quyến rũ nam phụ vậy?]
Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không
Đánh giá:
Truyện Họ Gọi Ta Là Nữ Phụ Độc Ác, Ác Thì Ta Làm, Nữ Phụ Thì Không
Story
Chương 11
10.0/10 từ 33 lượt.
