Hồ Điệp Xuyên Hoa
C31: Chương 31
Hôm sinh nhật A Thi, Tô Khởi một mình lái xe từ chung cư phố Thanh Phong quay về phố Miếu, đứng ngay cửa là nữ chính đêm nay với gương mặt mộc chưa điểm phấn son.
Cô nàng thấy Tô Khởi áo quần bình thường, thậm chí váy còn chả thèm mặc, mỗi quần jean đơn giản và áo dây, bởi thời tiết có hơi se lạnh, nên còn có thêm lớp áo khoác mỏng.
"Vị tiên cô này không trang trọng gì hết, uổng công tao khí thế hừng hực đợi mày cả buổi."
Tô Khởi cười đáp cô: "Tao sợ tao mà sửa soạn trịnh trọng quá sẽ cướp hào quang của mày, hôm nay mày là chủ tiệc mà, mọi người đều phải quây quanh mày chứ."
Vào Dư Lâu, A Thi chiếm ngay cái chỗ ngồi cho khách duy nhất rồi bắt đầu trang điểm, Tô Khởi nghĩ hôm nay là ngày trọng đại của cô nàng, cũng chả chọc ghẹo gì luôn, nhưng mà vào mấy hôm thông thường thì là đuổi lẹ từ đời nào, ở đó mà ngăn trở cô làm ăn.
"Thái Tử gia có tới không?" A Thi hỏi.
"Không tới, lúc hàng cập bến tàu có chút chuyện lạ nên ảnh phải đích thân đến kiểm, kiểm xong thì đi gặp đại lão từ Đài Loan tới."
"Hơ, cũng được cũng được, em gái mới nổi sợ nhất là Thái Tử gia nhà mày ấy, thế đỡ phải sượng trân rồi."
Tô Khởi không kiềm được nhướng mày, "Mày với KK thân từ hồi nào vậy?"
"Em gái đó hả, tao kêu nó tới chơi thôi, dù gì tối nay cũng là anh Diệu Huy trả tiền mà."
Tô Khởi không nói gì nữa, để mặc cô nàng ngồi đó mà họa mày vẽ mắt, hôm nay còn phải hoàn thành chuyện đặt tên cho một bé nhỏ.
Lúc vừa chập tối, tờ giấy viết một đống tên bị cô xé nát, chẳng nhớ rõ là định đặt là "Chí Bân" hay "Gia Đống", khách hàng yêu cầu là thật thà dễ nghe, nói cho cùng thì vẫn là đặt tên xấu mới dễ nuôi.
Anh Diệu Huy đã đáp ứng A Thi bao trọn cả hộp đêm, song ngẫm kĩ thì còn lâu mới được, nếu thế gã một đêm phải tốn biết bao nhiêu bạc? Bất quá là một phòng bao cỡ lớn, cùng lắm là một người phục vụ đẩy một cái Big Cake đưa lên, rồi nói mấy câu ngọt ngào xoa dịu A Thi.
Bày đặt gì mà bao trọn thì lãng phí tài nguyên, cũng đâu phải quan chức chính phủ bày tiệc xã giao, A Thi hiểu là phải leo xuống cái thang này, hôm nay cô nàng mặc một cái đầm ngắn cổ chữ V màu sắc đậm đà chói lóa, nũng nịu dỗi gã hai tiếng, ngón tay nhéo cái lại đổi sang vuốt ve, không khí lập tức dịu xuống.
Tô Khởi ngồi trong góc lặng thinh rít thuốc lá, yên tĩnh quan sát người qua kẻ lại, cảm thấy mình tựa như thần phật trên cao dõi mắt xem chúng sinh.
A Thi với đám bạn thân chơi không giữ chừng mực gì, rượu đổ tháo tùm lum, anh Diệu Huy ôm eo cô nàng, trông thì như người yêu, thực tế thì còn lâu.
Bắc Tử ở bên cạnh đứng ngồi không yên, thấy sao mà bừa bãi hoang đàng quá, mắt đảo tới lui.
Tô Khởi vỗ vỗ bả vai cậu, cúi nhẹ vừa đủ lịch sự để nói nhỏ vào tai: "Cậu đi cửa hàng tiện lợi mua giúp chị hộp thuốc lá."
Bắc Tử gật đầu, tức thời đứng lên đi ra ngoài, không màng đến tay Tô Khởi cầm tiền đưa qua, Tô Khởi cười nhẹ rút về.
Bắc Tử vừa đi khỏi chưa tới một phút, lại có khách mới, vậy hẳn là mới đi lướt qua nhau.
Khang Gia Nhân tới cũng chả phải chuyện động trời gì, đúng là cô trông có đẹp thật, nhưng dân chúng phố Miếu mấy tháng trước thấy miết, hơn nữa cũng có phải siêu sao tiếng tăm lẫy lừng gì đâu --- có lẽ bộ điện ảnh Ôn Chí Trăn đầu tư kia có thể sủi tí bọt.
Hiếm lạ chính là cậu ấm đồ Tây giày da đứng cạnh, cả người lịch lãm, một trời một vực với bầu không khí của đám người này. Tô Khởi đang đặt rượu về lại bàn bỗng chững lại, ngẩng đầu nhìn phía cửa.
Không rõ ai đang cầm mic, mượn tiếng vang vọng mà trêu chọc: "Em Khang ơi, đây là bạn trai em hả? Đẹp trai sang chảnh quá."
Khang Gia Nhân xua tay lia lịa, cúp điện thoại phân trần: "Không phải đâu, anh Ôn vừa lúc đến phố Miếu tìm chị Khởi, em nghĩ đông người cho vui nên mới gọi anh đến luôn."
Sắc mặt Tô Khởi không hứng khởi lắm.
Quái gở, trường hợp này sao mà quái gở vậy, đúng là hồi học trò 17-18 tuổi cũng từng đi karaoke với bạn học, nhưng đó là câu lạc bộ xa hoa, chế độ VIP còn phải đặt hẹn trước, hộp đêm kiểu này làm sao mà sánh bằng?
Ôn Khiêm Lương lịch thiệp chào hỏi A Thi, ngồi xuống cạnh Tô Khởi, Tô Khởi chẳng nói câu gì, anh cho rằng cô trách anh không mời mà tới.
Chưa đợi Ôn Khiêm Lương mở miệng, A Thi mò qua kéo Tô Khởi rủ rỉ, hỏi cậu ấm Ôn này có thân phận gì.
Tô Khởi gượng cười, "Không phải KK vừa nói ấy sao, con trai cưng của nhà đầu tư phim nó, một người khách của tao từng là giúp việc nhà ảnh."
"Đơn giản vậy thôi á? Vậy tao sẽ không méc Thái Tử gia ha."
Tô Khởi giả bộ ghét bỏ đẩy cô nàng, Ôn Khiêm Lương đã bắt đầu đưa mắt sang dò tìm, "Không thì còn gì nữa, người khách kia chính là một cụ bà tự sát miếu Thiên Hậu hồi Noel năm trước đó, bà chết bất thường, nên tao mới quen biết ảnh."
A Thi nhìu mày, "Chuyện xui chớ nhắc, chuyện xui chớ nhắc."
Giống như bà cô già mê tín, lắc mình cái lại như con bướm bay xuyên qua đám người.
Ôn Khiêm Lương cười với cô, Tô Khởi đẩy đẩy khóe miệng, "Mấy chỗ thế này không hợp với anh."
Anh không nghe rõ, hơi cúi đầu sát vào, "Em nói gì vậy?"
Tô Khởi vô thức nghiêng thân qua, thì thầm cùng anh, "Em nói, anh không hợp tới đây."
Tô Khởi quay đầu né tránh, trông như rối rắm khó mà đáp lời, Ôn Khiêm Lương không vội cũng không giận, như chuồn chuồn lướt nước biết đủ mà dừng, chẳng như Đường Duẫn quậy không ngớt.
Anh dịu dàng chạm nhẹ vai Tô Khởi, người ngoài nhìn vào thì chỉ là cử chỉ lễ phép, "Anh vừa nói với Khang Gia Nhân rồi, do chuyện Fiona nên mới quen biết em, đừng lo lắng quá."
Tô Khởi ấm áp trong lòng, lại không biết đối mặt anh ra sao, mới nãy Bắc Tử như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hiện giờ đến phiên cô gặp cảnh y hệt, muốn rời đi cùng Ôn Khiêm Lương, ngặt nỗi không có lí do hay thân phận chính đáng.
Không biết là ai mới vừa hát xong một bài cũ của Trần Tuệ Nhàn, rồi lại có người đón mic hát tiếp, người trình độ thấp đều cần biết mượn chiêu này để đi ăn ké, phải biết điều chỉnh nắm bắt bầu không khí, ai ai cũng là tay chơi cứng cựa.
A Thi xê gần qua Ôn Khiêm Lương, anh đưa tay nhấc cánh tay cô nàng lên, miễn cho hơn nửa người A Thi dựa lại gần sát anh.
"A Khởi hát gì để tao chọn bài tiếp cho mày? Hôm nay im lặng quá vậy, có phải là tại trời mưa nên trong lòng hơi khó chịu không?"
Tô Khởi nở nụ cười, lắc đầu, cất lớn tiếng: "Không có mà, mày khỏi lo cho tao, đi chơi với tụi kia đi."
A Thi không tha cho cô, giống như nốc rượu hơi lố, anh Diệu Huy ngồi kia thì ôm ấp bạn tốt của A Thi xem bói chỉ tay, tâm tình nỉ non, Tô Khởi liếc thấy thì quay đầu lẹ.
A Thi đã xê đến giữa cô và Ôn Khiêm Lương, cả người rũ rượi trong lòng ngực Tô Khởi, cô sờ thấy da thịt lộ ngoài váy ngắn bị điều hòa phả vào lạnh cóng.
"Nói mày uống ít thôi mà không chịu nghe, mai lại phải nghỉ ngơi một hôm."
A Thi hết khóc rồi cười, "Không làm đâu, mai tao không làm đâu, tao chỉ muốn nghe mày hát thôi, Leslie đi, mày thích mà."
Tô Khởi mắng cô ấy "Ngáo hả", mặc định là cô ấy say xỉn, "Tao không muốn ca."
Ôn Khiêm Lương tuy không rõ cụ thể ra sao, nhưng đại khái là nhìn ra được tình hình: một cặp chị em ôm nhau sưởi ấm,rốt cuộc cũng có ngày công chúa Tô biết an ủi người khác
Anh cười hiền rồi cất lời để hoạt náo tình hình: "Cho tôi một bài."
A Thi vùi trong ngực Tô Khởi mà vỗ tay loạn xạ, Tô Khởi ngước mắt nhìn anh đăm chiêu, Ôn Khiêm Lương nhìn lại cô một cái xem như trấn an, giống như đang nói rằng: Có anh đây rồi.
Cô cho rằng anh sẽ hát nhạc Trương Quốc Vinh, bởi chất giọng tương tự, ánh mắt đưa tình như nhau, đều khiến bất kì ai khó mà kháng cự được.
Hơn nữa còn là nhạc anh hay hát cho cô vào những năm tháng ấy.
Tô Khởi đã chẳng thể nhớ được rằng Ôn Khiêm Lương rốt cuộc có thích Trương Quốc Vinh hay không, chỉ là cô nhất mực sùng bái, nên trong ngăn tủ của Childe cũng nâng niu mỗi cuốn album của Leslie.
Thấy "Yêu nhất" xuất hiện trên màn hình, hai mắt cô mơ hồ, còn tưởng rằng là bài kia của Trương Quốc Vinh thật.
Cùng em nắm tay mãi chẳng buông/ Mong em giữ chặt mãi không rời
Ngàn mảnh dịu dàng nơi tay nhỏ/ Vạn sợi tình nồng thấm vào trong
Nhưng giai điệu lạ lẫm, cô chưa nghe bao giờ. Bạn bè A Thi ồn ào la hét, còn có người buột miệng: "Chu Huệ Mẫn!"
Có anh chàng nào có thể cưỡng lại mị lực của Chu Huệ Mẫn? Đệ nhất ngọc nữ trong lòng một thế hệ, nữ ca sĩ nổi tiếng bật nhất xứ Cảng cuối thế kỉ 20, album mới phát hành đầu tháng liền bán sạch chẳng ngại gì, người theo đuổi xếp hàng từ Thượng Hoàn tới Bắc Giác.
Mới đầu chẳng ai ngờ rằng Ôn Khiêm Lương sẽ chọn một bài của ca sĩ nữ như thế. Sau đó thì bừng tỉnh, công tử nhà giàu thì có sá gì, cũng như bọn dân đen này thôi, ngăn không nổi mị lực của nữ thần, nói không chừng còn đã lén tặng hoa tươi với kim cương rồi cơ.
Lúc anh cất tiếng hát thì nhìn về phía Tô Khởi, cô trừng to mắt, vướng A Thi còn đang nằm trong lòng, nên lắc đầu với anh thật khẽ.
Ôn Khiêm Lương bèn không ngó sang nữa.
Dán chặt mắt vào màn hình, tầm nhìn không dịch đi dù chỉ một tấc.
Anh không cần bận lòng Tô Khởi có đang nghiêm túc nghe không. Cô nhất định có nghiêm túc lắng nghe, mà Tô Khởi xác thật nghiêm túc nghe. Rành rành là một bài hát đượm tình nhường ấy, cớ sao lòng cô không ngừng quặn thắt, nước mắt khó kiềm?
Ánh chiều rời đi, trăng thanh thế chỗ/ tài nào giấu được mảnh tình cố vùi sâu
Một khắc này, một sợi tình/ một đôi ảnh, một đôi người/ một mối tình, chẳng màng lửa thiêu
Hộp đêm Mỹ Hoàng, ánh đèn đỏ tím tục tằng nhấp nháy chiếu khắp phòng bao, không khí trước mắt tuy rẻ tiền nhưng diễm tình, mối tình đầu xứ Cảng của cô thuần khiết tựa vầng trăng.
Childe ngồi trên sô pha, tư thái cao quý, anh tựa như tuyết trắng tinh khiết, như gốc lan nơi u cốc, nhưng do cô mà bị ác ôn trần tục lây nhiễm, không nên.
Chẳng cách nào giấu được tình này/ là tình anh sâu tựa biển
Một đời một kiếp khó tách rời/ khó đổi thay, khó thấy được/ tình nồng trao em tràn lòng này.
A Thi nằm trong lòng dần yên tĩnh, chuyên tâm đắm chìm trong bẫy rập nhu tình của Ôn Khiêm Lương. Nhưng Tô Khởi trăn trở vô cùng, cố nén tim đập đến sắp hít thở không thông. Ôn Khiêm Lương còn chưa hát xong, cô đẩy A Thi ra, lấy cớ đi toilet mà vội vàng ra khỏi phòng bao, như đang trốn chạy.
Cô hít không khí nơi hành lang mà như đang hít dưỡng khí, Ôn Khiêm Lương ra hiệu người chọn bài bên cạnh tắt bản này đi, nối gót ra cửa.
Ngón tay A Thi chọc cái trán cô nhỏ, "Giống chỗ nào? Chị còn tự xưng là Quan Chi Lâm phố Nam đây, em coi giống không?"
"Đôi mắt hao hao, đại mỹ nhân đều y hệt mà."
"Giống đâu mà giống, chút xíu cũng chẳng giống."
Bắc Tử cầm một hộp Marlboro trở lại cửa phòng bao, ngó qua khung kính nhìn vào trong lại không thấy Tô Khởi.
Dò nhanh qua hành lang cũng không gặp người, vừa nãy cậu chàng vừa lên lầu thì xuống lầu, gọi một cuộc cho Đường Duẫn, không ngờ tới quay trở lên đã chẳng thấy bóng dáng Tô Khởi.
Ông lớn bên Đài Loan sang tạm thời gặp tình nhân, A Chính sắp say quắc, Đường Duẫn vốn định lái xe đi vịnh Đồng La, nhận được điện thoại của Bắc Tử bèn quành đầu đi phố Miếu trước.
Bắc Tử canh ở cửa phòng bao, không rời dù một tấc, trong lòng có hơi do dự phải chăng lòng tốt của mình là phá hoại.
Tô Khởi và Ôn Khiêm Lương trốn bừa vào một phòng bao không người, không khí có hơi oi bức, không thơm tho gì cho cam, trong bóng tối chẳng ai thấy rõ ai, nhưng là vẫn nhìn chằm chằm vào nhau.
Ngoài cửa mang máng có tiếng hát vang từ phòng bao, cùng với tiếng ve vãn đánh yêu của khách và tiểu thư lướt qua, nương vào ánh đèn từ hành lang chiếu qua khung kính nhỏ trên cửa, đối diện mười giây---
Rốt cuộc không kìm nổi nữa, ăn ý ôm chặt lấy nhau. Trước đó Ôn Khiêm Lương lưng dựa tường, song anh ôm Tô Khởi xoay người, đổi vị trí, Tô Khởi nhón chân câu cổ anh, Ôn Khiêm Lương cúi đầu.
Người yêu cách biệt đã lâu ôm nhau hôn nhau, cả người Tô Khởi đều đang run lên, Ôn Khiêm Lương lại càng thêm nâng niu bảo bọc cô, hết sức cẩn trọng, hơi thở quyện vào nhau.
Kìm nén, lại mãnh liệt, xé toạc đối phương.
Thật thật giả giả, yêu hay không yêu, lừa gạt hay không, tổn thương hay không, tại thời khắc này chẳng là gì, chỉ cần trong tim cô còn là Pearl, chỉ cần anh là Childe...
Thế cứ dung túng giây phút này, một giây thôi, tham lam chỉ giây này thôi.
Lời hát ca thế nào?
Để tình anh dành trọn em
dành trọn người anh yêu nhất
trời đất chuyển dời cũng không đổi.
Hồ Điệp Xuyên Hoa