Hình Như Mèo Của Cậu Bị Ngốc
Chương 38: 38: Muốn Em An Ủi Anh
Muốn em an ủi anh
Chuyển ngữ: Diên
Sáng hôm sau Đường Ngật bị cảm giác tức ngực khó thở đánh thức, phảng phất như có vật nặng đè trên ngực, gần như thở không nổi.
Đường Ngật giãy dụa tỉnh lại, mở mắt vừa nhìn thì thấy ừm, cũng không phải phảng phất mà là có một con Đường Phú Quý đè trên ngực cậu thật, nằm im như đang đóng vai tượng nhân sư.
Nuôi mèo mới có cơ hội lĩnh ngộ tri thức mới, ấy là khi mèo nằm úp sấp trên người thì không thể làm gì khác nữa.
Đây không phải lần đầu Đường Ngật được trải nghiệm gánh nặng ngọt ngào này.
Hồi trước Đường Ngật có nghĩ tới việc tắm rửa thơm tho cho mèo con rồi để nó nhẹ nhàng khoan khoái nằm ngủ trên giường, sau một quãng thời gian quan sát thì cậu cảm thấy mèo nhỏ không bẩn lắm, còn có Đào thường xuyên li3m lông làm sạch cho nó nữa.
Thêm vào đó là cậu lo chuyện mèo sợ nước sợ người lạ nên sau khi tiêm vắc-xin khá lâu cậu vẫn không đưa mèo nhỏ đi tắm.
Tự mình làm thì cậu không dám, sợ nhỡ mình làm sai gì đó sẽ khiến nó sinh bệnh.
Cuối cùng là La Chú đưa Đường Phú Quý đến cửa hàng thú cưng bên cạnh bệnh viện thú y, bỏ ba mươi tệ tắm đến thơm ngát.
Mèo nhỏ đã được tắm rửa sạch sẽ đương nhiên là muốn đi đâu thì đi.
Đặc biệt là tối mấy hôm nay, nó cực kì thân cận với Đường Ngật, tới rất gần, mỗi sáng tỉnh dậy không nằm nhoài bên má thì là nằm trên ngực.
Thi thoảng nó ngủ say quá còn ôm lấy cổ cậu nữa.
Cẩn thận rón rén ôm mèo nhỏ đặt xuống giường xong, Đường Ngật nhẹ nhàng chuẩn bị rời giường.
Lúc này nó vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, nghe thấy tiếng động thì mơ mơ màng màng mở mắt, vươn vai duỗi người.
Dù buồn ngủ nhưng nó vẫn lò dò theo sát Đường Ngật cứ như trông coi cậu.
Đường Ngật nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, đoạn ngồi xổm xuống vuốt v e Đường Phú Quý đã theo đến cửa, nói với nó: “Tao đi làm đây.”
Đường Phú Quý ‘meo’ một tiếng đáp lại, nhìn Đường Ngật ra cửa.
Lúc đi xuống sân, Đường Ngật theo thói quen nhìn sang phía xe La Chú, hình ảnh trước mắt khiến cậu dừng bước, vẻ thoải mái trên mặt lập tức chuyển thành trắng bệch.
Con xe màu đen đẹp đẽ của La Chú vẫn đậu ở đó nhưng biển số xe bị bẻ cong, sơn bị phá xấu, một bên đèn pha bị hỏng, kính góc sau trên xe cũng bị đập vỡ.
(*) Gốc là , mình cũng không rõ nó là gì nhưng theo gg hình ảnh thì có vẻ là kính góc sau nên để tạm như vầy, có gì sai sót mong được chỉ bảo QAQ
Mấy chỗ hư hao kia trong mắt Đường Ngật đang hoảng sợ bị khuếch đại lên, trong mắt cậu chiếc xe vô cùng thê thảm.
Tình cảnh bất ngờ này khiến cậu sợ đến độ lưng lạnh toát.
Đường Ngật đứng một bên cố giữ bình tĩnh gửi tin nhắn cho La Chú rồi xin nghỉ nửa ngày, canh giữ ở đó chờ La Chú tới.
Không tới hai mươi phút, La Chú có mặt tại hiện trường.
Hắn đang đi tới bệnh viện thú y thì nhận được tin nhắn của Đường Ngật, lập tức bảo tài xế đi tới đây.
La Chú không đi xem xe trước mà là nhìn về phía Đường Ngật đang ngồi xổm ven đường gần đó.
Cậu cúi thấp đầu, bóng người lẻ loi, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn sang, trong mắt đều là khổ sở và tự trách.
La Chú chửi thầm một tiếng rồi đi tới đỡ Đường Ngật dậy.
“Xin lỗi.” Ngoại trừ câu này ra thì Đường Ngật không biết mình có thể nói gì nữa.
La Chú hỏi: “Em phá xe à?”
Đường Ngật mím môi lắc đầu một cái.
La Chú ôm lấy cậu, xoa xoa lưng cậu: “Không phải em làm thì không cần xin lỗi.”
“Nhưng, nhưng mà anh để xe ở chỗ em, em không giúp anh trông coi kĩ…” Đường Ngật vòng tay ôm lấy eo La Chú, gục đầu lên vai hắn.
La Chú ngẩng đầu quan sát xung quanh, nói: “Người tốt vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi người xấu có thể xấu xa tới cỡ nào.”
Đường Ngật biết hiện giờ cứ buồn rầu tự trách như thế này không giải quyết được gì nên cố bình tĩnh lại, cùng La Chú nghĩ cách giải quyết.
Hai người đi tìm quản lý chung cư, từ chỗ đó biết được camera an ninh chưa được lắp đặt hết trong chung cư, xui thay chỗ La Chú đậu xe chính là chỗ chưa được lắp đặt ấy.
Tuy rằng bên quản lý chung cư vẫn thu tiền giữ xe của La Chú đúng hạn nhưng chung quy lại họ cũng không phải chủ của chung cư, không có camera không tìm được người, bọn họ cũng không quản lý được nhiều như thế.
Điều này La Chú đã dự đoán trước, vừa nãy hắn quan sát xung quanh đã không thấy bóng dáng camera nào rồi.
Đi cùng Đường Ngật quay trở lạu bên xe, La Chú nhìn đôi mắt thất vọng của Đường Ngật, chợt nói: “Em có tin là anh sẽ giải quyết được chuyện này không?”
Đường Ngật nỗ lực miễn cưỡng lên tinh thần gật đầu.
Bất kể là tin thật hay giả thì La Chú vẫn rất thỏa mãn với cái gật đầu ấy của cậu, vươn tay xoa đầu cậu: “Phải thế này mới đúng.”
Đoạn, hắn mở cửa xe lấy hộp đen lưu giữ camera hành trình ra, nhìn lướt qua một lần.
La Chú cười lạnh, thì ra là hắn.
La Chú xuống xe, rút điện thoại ra gọi điện, đối phương nhanh chóng nghe máy.
“Kính góc sau xe tôi bị người đập vỡ rồi, cậu tới đây kiểm tra đi.
Không phải chung cư chỗ tôi, tôi gửi địa chỉ cho cậu ngay đây.” La Chú đi thẳng vào vấn đề.
“Kính góc sau á?”
Đường Ngật đứng bên cạnh mà vẫn nghe được tiếng thốt sợ hãi của đối phương.
Người kia nói gì đó, La Chú giải thích: “Không phải tìm công ty mấy cậu đòi bồi thường, chỉ nhờ mấy cậu tới xác định mức độ hư hỏng thôi.
Ừ, được, tôi ở đây chờ cậu.”
Đường Ngật đứng một bên, tâm trạng tụt dốc, cậu không giúp được gì cả.
Gửi địa chỉ chung cư xong, La Chú cất điện thoại vào túi, than thở: “Cái xe này anh mới mua chưa được nửa năm.”
Đường Ngật vừa ngẩng đầu lên thì La Chú đã tựa nửa người lên vai cậu, “Tiểu Đường à, anh muốn em an ủi anh.”
Đường Ngật bỏ qua tâm trạng buồn rầu của mình, hơi chần chờ một lát rồi vỗ nhẹ sau lưng La Chú: “Không phải chuyện gì to tát… đâu nhỉ? Chúng ta báo cảnh sát, cảnh sát sẽ bắt kẻ phá xe anh lại… Nhất định sẽ có cách giải quyết, không sao đâu, sẽ ổn thôi.”
An ủi La Chú như vậy, tâm trạng Đường Ngật cũng dần bình tĩnh lại.
Mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết.
La Chú ôm thế nào cũng thấy không đủ, nhắm chừng thấy nhân viên bên công ti bảo hành sắp tới mới lề mề buông tay ra.
Nhìn thấy bóng người mặc đồ tây xa xa chạy tới, ngó thấy cảm xúc Đường Ngật có vẻ đã khá hơn rồi La Chú mới nói: “Tiểu Đường à, anh cần phải nói chuyện với người bên bảo hành một lát, em có muốn lên nhà nghỉ ngơi không? Hay là đi làm luôn? Anh không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà làm lỡ thời gian của em.”
“Thế em đi làm đây.” Đường Ngật có hơi không yên lòng nhưng cậu cũng hiểu rõ La Chú có thể tìm người chuyên nghiệp xử lí, cậu ở lại cũng dư thừa.
Đường Ngật quay đầu định đi thì La Chú gọi cậu lại, nghiêm túc nói: “Tiểu Đường ơi, anh vẫn chưa hết buồn đâu, tan ca xong em phải an ủi anh tiếp đấy.”
Đường Ngật kiên định gật đầu: “Ừm!”
Thư viện công việc bề bộn thành công phân tán hơn nửa lực chú ý, cũng làm thời gian trôi nhanh hơn.
Không biết tình hình bên La Chú thế nào, Đường Ngật mấy lần định lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi han nhưng lại sợ làm phiền đến hắn.
Lúc tan tầm cậu mới nhắn hỏi La Chú đang ở đâu, nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời của La Chú.
Một gốc cây: Anh ở bệnh viện thú y, em tan làm chưa? Chuẩn bị tới đây à?
Một viên Đường: Ừ, em tới liền đây.
Bác sĩ La phải tan tầm mới ăn cơm tối, lát nữa chắc sẽ đói bụng lắm.
Đường Ngật nghĩ thế nên quẹo vào quán bánh bao mua hai cái, tính mang tới cho hắn ăn lót dạ.
Đường Ngật xách bánh bao đi được hai bước thì nhận ra một vấn đề: từ đây đi tới bệnh viện thú y chắc bánh bao sẽ nguội lạnh mất, cho dù trong bệnh viện có lò vi sóng hâm nóng lại nhưng làm thế chắc chắn không ngon bằng bánh mới ra lò.
Đường Ngật cúi đầu nhìn mình, hôm nay cậu mặc áo hoodie màu xám xanh nhạt, phía trước có một cái túi tương đối to.
Cậu thử bỏ bánh bao vào trong túi, thế mà lại vừa khéo.
Cậu vỗ nhẹ lên bánh bao trong túi, xác định nó nằm cố định ngoan ngoãn xong, thế là tốt rồi.
Lúc đến bệnh viện thú y Yêu Pet thì các y tá và bác sĩ thực tập đang tụ tập ăn tối.
Hôm nay ăn gì luôn là nan đề của thế giới, mọi người túm tụm lại hỏi ý kiến lẫn nhau rồi tổng hợp đáp án.
Vì thế nên hôm nay bọn họ gọi đủ loại bánh và bún miến các kiểu, Đường Ngật vừa đến đã nghe tiếng húp bún mì xì xụp.
Mà dường như mỗi phần đặt không nhiều lắm, nom như hai ba người chia nhau ăn một phần.
Tiểu Cảo ăn nhanh nhất, xử lí xong hạt đậu phộng cuối cùng trong bát, nghe thấy tiếng loa điện tử vang lên thì vội vã bỏ đũa xuống đứng dậy đi ra đón, tới nơi mới biết người đến là Đường Ngật.
Cô vừa định chào hỏi thì chú ý thấy cái bụng căng phồng của Đường Ngật, lập tức cười đến là khoa trương không hề rụt rè: “Tiểu Đường à, bụng em này hahaha cục cưng mấy tháng rồi đấy?”
Đường Ngật sửa lời cô: “Nơi này không phải cục cưng mà là bánh bao.”
“Cục cưng với bánh bao thì có khác gì nhau đâu, cơ mà em nói gì thì là cái đó.” Tiểu Cảo vốn chỉ định trêu cậu chút thôi, nhưng thấy Đường Ngật nghiêm túc giải thích như thế lại càng muốn trêu nữa, hỏi tiếp: “Thế là bánh bao nam hay là bánh bao nữ vậy em?”
Đường Ngật không biết đáp thế nào, bánh bao còn chia ra nam với nữ hả? Cậu chỉ biết bánh bao tam tiên và bánh bao nhân miến thịt thôi.
(*) bánh bao tam tiên , này tui không rõ lắm, baidu bảo là một loại bánh bao đặc biệt vùng Giang Nam nên tui để nguyên, cái sau là bánh bao nhân miến thịt.
Tiểu Cảo cười ẩn ý đi tới vài bước: “Không biết à? Dạo này em thích ăn chua hay ăn cay?”
Đường Ngật còn chưa trả lời thì La Chú xuất hiện, Đường Ngật nhìn hắn như nhìn cứu tinh, vội vã gọi La Chú rồi lảng sang chuyện khác: “Bác sĩ La, em mang hai cái bánh bao cho anh này!”
Biết Đường Ngật vừa tan ca chưa ăn tối đã tới đây liền, La Chú lập tức báo đáp lại: “Hôm nay mấy cô ấy ăn miến chua cay, em có muốn ăn không? Anh đặt một phần cho em nhé?”
Đường Ngật suy nghĩ một chút, hình như cũng lâu rồi chưa ăn miến chua cay nên gật đầu đồng ý: “Được ạ.”
“Ồ…” Tiểu Cảo ngân dài âm cuối, vẻ mặt sâu xa: “Thì ra là long phượng thai.”
La Chú đầy mặt chấm hỏi, hai người đang nói gì vậy?
Đường Ngật giơ tay bịt tai La Chú, đừng nghe cô ấy nói quàng nói xiên..
Hình Như Mèo Của Cậu Bị Ngốc