Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 43

151@-
Lâm Dục Thư thu dọn qua loa liền đến công ty, ngoài quầng thâm mắt ra thì không có dấu vết nào khiến kẻ khác có thể nghi ngờ y vừa bị “chà đạp” cả đêm. Nhưng nếu ai có tâm quan sát, sẽ phát hiện tổng giám đốc Lâm ngày thường mạnh mẽ lanh lẹ nhưng hôm nay tốc độ bước đi bỗng nhiên chậm như là bật mode slow motion.

Kẻ tội đồ gần giữa trưa mới đến làm, có lẽ như vậy cũng không đủ để gạt đi nỗi lo của Thiệu Quang Kiệt nhưng ít ra sẽ không khiến những đồng nghiệp khác hoài nghi.

Hai giờ chiều, Lâm Dục Thư đúng giờ đi vào phòng họp nhỏ, tham gia “cuộc họp quan trọng” trong miệng Thiệu Quang Kiệt.

Nội dung chính đã được thư ký của Thiệu Chấn Đông gửi đến y qua email, nói là muốn thảo luận đường hướng phát triển tương lai của công ty. Mãi đến khi ngồi xuống bàn, Lâm Dục Thư mới phát hiện không khí trong phòng họp có chút vi diệu.

“Đầu tiên,” chờ mọi người tới đông đủ, chủ tịch Thiệu Chấn Đông phát biểu nói, “Xin chúc mừng Phó chủ tịch đòi lại được phần đất đã mất đi.”

Dám thêm chữ “Phó” ngay trước mặt Thiệu Chấn Húc thì cũng chỉ có mình Thiệu Chấn Đông. Đám người theo phe Thiệu Chấn Đông phối hợp vỗ tay, khiến vẻ mặt Thiệu Chấn Húc càng thêm khó coi.

“Tiếp theo là về những miếng đất này,” Thiệu Chấn Đông dừng một chút, lại tiếp tục nói, “Nếu tiếp tục để đó làm tài sản thế chấp vay vốn, tôi cho rằng lãng phí, không biết Phó chủ tịch thấy thế nào?”

“Lãng phí hay không cũng không thể chỉ cần ‘cho rằng’.” Thiệu Chấn Húc cũng châm chọc Thiệu Chấn Đông nói không có căn cứ.

Ông ta hiển nhiên đã sớm chuẩn bị. Thư ký đem một xấp tài liệu phân phát cho tất cả mọi người, nói: “Đây doanh thu 2 năm nay của công ty giải trí Vĩnh Tinh, cho thấy khoản tiền này đầu tư vào giải trí là vô cùng hợp lý.”

Mớ số liệu này Lâm Dục Thư đã nhớ kỹ, nhưng y đột nhiên ý thức được, cuộc họp này dường như không đơn giản. Hai vị sếp lớn có vẻ muốn giao tranh chính diện.

“Anh không phủ nhận mảng điện ảnh của chú quả thực hái ra tiền.” Thiệu Chấn Đông nhìn lướt qua số liệu, hời hợt nói, “Nhưng anh muốn nói, cứ đầu tư vào giải trí thì nhất định phải dùng đất để thế chấp vay vốn sao? Trên tay chú nhiều cổ phiếu như vậy, cũng có thể bán đi lấy vốn.”

Đây là phương pháp huy động vốn rất thường gặp, nhưng phần lớn là chỉ khi công ty nguy khốn. Thiệu Chấn Húc có nhiều tài sản như vậy trong tay, đâu cần phải lấy cố phiếu riêng của mình ra huy động. Thiệu Chấn Đông nói như vậy rõ ràng là đang vũ nhục trí thông minh của Thiệu Chấn Húc.

Lâm Dục Thư không khỏi khó hiểu. Từ khi ông cụ sinh bệnh, hai anh em nhà này tranh chấp không ngừng, nhưng ít khi tới mức đối chọi gay gắt như hôm nay. Càng nghĩ y càng cảm thấy chỉ có thể có một khả năng — gần đây đã có chuyện gì đó kích phát mâu thuẫn giữa bọn họ.

“Mấy miếng đất kia là tài sản của công ty bất động sản Vĩnh Tinh, em muốn làm gì là chuyện của em.” Thiệu Chấn Húc không hề nhượng bộ, “Nếu em nhớ không lầm, bất động sản là mảng em quản lý, có phải anh với hơi bị xa rồi khôgn?”

“Vậy anh nhất định phải nhắc nhở chú một câu, nếu không phải nhờ quản lý Lâm —” nói đến đây, Thiệu Chấn Đông dường như nhớ tới chuyện y thăng chức, đổi giọng, “Tiểu Lâm tổng đòi về giúp thì đã rơi vào tay em dâu từ lâu rồi!”


Lâm Dục Thư không lên tiếng, rũ mắt nhìn tư liệu, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.

“Đã đòi được rồi, anh còn định nhắc đi nhắc lại tới khi nào?” Thiệu Chấn Húc không thể nhịn được nữa, vỗ mặt bàn, “Tốt nhất là anh nói thẳng ra đi, chẳng qua anh muốn cướp đất của em đúng không?”

“Cái gì mà đất của chú?” Thiệu Chấn Đông lên giọng, “Rõ ràng là đất của công ty!”

Hai người này cũng không kiêng kỵ gì người khác ngồi chung quanh, cứ như vậy anh một câu tôi một câu ầm ĩ lên.

Đất kia nói đúng ra là của công ty bất động sản Vĩnh Tinh, nhưng Thiệu Chấn Húc là cổ đông lớn nhất của công ty đó, cho nên ông ta dĩ nhiên có quyền xử trí. Phương Lan trước kia muốn đòi đất cũng là cậy vào việc hô hoán hùn vào với những cổ đông nhỏ khác mới đủ quyền lên tiếng.

Nhưng công ty bất động sản Vĩnh Tinh trực thuộc tập đoàn niêm yết Vĩnh Tinh, đằng sau tập đoàn này có sự khống chế của công ty cổ phần Vĩnh Tinh, bởi vậy Thiệu Chấn Đông làm chủ tịch công ty cổ phần đó, muốn lên tiếng về vài miếng đất này cũng không phải là không có tư cách.

“Hiện tại chính sách ngày một bất ổn, anh không biết lưu tại tài sản trong tay mới là bảo đảm nhất sao?” Thiệu Chấn Húc nói, “Cái làng du lịch gì đó mà Nam An đề xuất, em thấy 3-5 năm nữa cũng chưa chắc đã có thể hòa vốn!”

“Hạng mục đó được chính phủ ủng hộ, về sau sẽ quy hoạch nguyên cả một vùng kinh tế, sao có thể không hòa được vốn?” Thiệu Chấn Đông gầm thét.

“Hòa vốn được hay không, bây giờ tranh luận cũng vô nghĩa.” Thiệu Chấn Húc quyết không nhượng bộ, “Đổi góc độ khác mà nói, chờ khi nhà nước quy hoạch xong vùng đó, giá trị mảnh đất kia đã tăng gấp bội, chúng ta cần gì phải vội vàng đi hợp tác với Nam An? Chờ vùng đó phát triển, chúng ta sẽ có càng nhiều lựa chọn tốt, sao phải đi xây làng du lịch?”

“Đúng là thiển cận!” Thiệu Chấn Đông vẻ mặt muốn mắng chửi, “Nam An có kinh nghiệm ở tầm cỡ toàn, nếu bước lên vai bọn họ, về sau còn nhiều cơ hội tốt hơn nữa, chẳng lẽ chỉ vì muốn bảo vệ một vài mảnh đất đó của chú mà phá hủy đại cục? Chẳng qua chú chỉ không muốn thu lại những gì đã đầu tư vào mảng giải trí chứ gì? Lỡ mồm hứa hẹn tài nguyên với mấy nữ minh tinh đó chứ gì?”

“Thiệu Chấn Đông, chớ nói nhảm vô nghĩa.”

Nghe hai người nhao nhao nửa ngày, Lâm Dục Thư rốt cuộc hiểu ra. Thì ra chuyện hợp tác mà Đỗ Vũ Phi từng đề cập đến chính là muốn dùng đất của BĐS Vĩnh Tinh để xây làng du lịch. Thiệu Chấn Húc hiển nhiên không chịu. Đỗ Vũ Phi liền đi tìm Thiệu Chấn Đông, lúc này mới khiến hai anh họ họ mâu thuẫn.

Trong đầu nhanh chóng rà lại thông tin của mỗi miếng đất, Lâm Dục Thư đột nhiên có linh cảm xấu.

Hắn nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Thiệu Quang Kiệt: “Nam An nhắm đến mảnh đất nào?”

“Chính là mảnh đất trũng rách nát ở mé ngoài đặc khu phát triển kinh tế.” Thiệu Quang Kiệt nhỏ giọng đáp.


… Xong, quả nhiên chính là miếng đất Tống Khải Minh nhắm đến.

“Đã vậy đừng trách anh không nể tình.” Thiệu Chấn Đông rốt cục cãi nhau chán, “Anh sẽ tổ chức họp hội đồng quản trị, để các thành viên vote xem chúng ta hợp tác với Nam An hay không.”

“Anh!” Thiệu Chấn Húc lập tức tức giận đến không nói nên lời. Không có đủ vai vế, một số thời khắc ông ta thật sự rất khó phản kháng Thiệu Chấn Đông.

“Phải rồi, tiểu Lâm tổng.” Thiệu Chấn Đông đột nhiên nhìn y, nói, “Nghe nói Đỗ Vũ Phi, tổng giám đốc bên đó là bạn học cũ của cậu. Cậu giành thời gian trao đổi thêm với cậu ta, thúc đẩy việc hợp tác nhé.”

… N ói vậy tức là đã ngầm thừa nhận hội đồng quản trị sẽ thông qua quyết định của ông ta.

Lâm Dục Thư mím môi, “Vâng thưa sếp.”

Thiệu Chấn Húc đóng sầm cửa bỏ đi. Thấy những người lần lượt ra về, Thiệu Quang Kiệt đột nhiên gọi y lại: “Tiểu Lâm tổng.”

Vẫn là cách xưng hô mà Thiệu Chấn Đông đã dùng, nhưng giọng nói của Thiệu Quang Kiệt lại ngả ngớn, như thể muốn biến xưng hô này thành một biệt danh thân mật.

“Đến phòng làm việc của tôi đi, tôi có thứ này cho cậu.”

Lâm Dục Thư còn tưởng hắn có chuyện gì cần y lo liệu, nào ngờ Thiệu Quang Kiệt từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp đồng hồ, đưa cho y: “Cầm đi, lễ vật mừng thăng chức.”

Nghe được mấy chữ này, Lâm Dục Thư đột nhiên nhớ tới “lễ vật mừng thăng chức” hết sức ô long tối hôm qua. Tính ra, Tống Khải Minh còn chưa đưa lễ vật!

— Cái y tự đòi dĩ nhiên không được tính!

“Cái này,” y nhìn chiếc Rolex kia, khó xử nói, “Quá đắt rồi, sếp Thiệu.”

Nhưng thật ra so với chiếc của Tống Khải Minh, cái này chỉ hai mươi vạn, không tính là quá đắt.

“Nhận đi, cậu xứng đáng.” Thiệu Quang Kiệt không nâng cổ tay y lên, giúp y đeo vào, “Thích không?”


… Cũng không.

“Tôi không thể nhận.” Lâm Dục Thư muốn tháo xuống, nhưng Thiệu Quang Kiệt đè lại cổ tay y.

“Chớ từ chối hảo ý của tôi.” Thiệu Quang Kiệt quay trở lại sau bàn làm việc, không cho y cơ hội từ chối, “Buổi tối tôi đã đặt trước bàn ăn, hôm qua văn phòng bên cậu liên hoan, tối nay đến phiên tôi.”

Lâm Dục Thư chưa từng phản ứng nhanh như vậy, y lập tức nói: “Tôi vừa hẹn tổng giám đốc Đỗ bên Nam An ăn tối rồi.”

Thật ra còn chưa hẹn, nhưng lý do này không chê vào đâu được.

Thiệu Quang Kiệt cũng không tiện nói gì vì chính bố hắn đã chỉ đạo chuyện này, chỉ có thể nhíu mày: “Cậu hot vậy cơ à? Hẹn ăn bữa cơm cũng không được.”

“Sếp Thiệu, tấm lòng tôi xin nhận.” Lâm Dục Thư vẫn gỡ đồng hồ, đặt xuống mặt bàn.

Lần trước trong phòng vệ sinh, y đã nghẹn xuống cơn tức để giữ mặt mũi cho Thiệu Quang Kiệt, hiện tại cũng không định tiếp tục làm như vậy.

“Thăng chức rồi tôi tự khắc sẽ càng cố gắng. Anh không cần ban thưởng, chuyện đó sẽ không tác động gì tới thái độ của tôi.”

Ý chính dồn cả vào mấy chữ đằng sau. Vẻ mặt Thiệu Quang Kiệt biến hóa vi diệu, hiển nhiên là nghe ra ý mà Lâm Dục Thư ngầm nhắn nhủ.

“Vậy tôi về làm tiếp đây.” Lâm Dục Thư nói đoạn bỏ đi.

Trên đường quay về văn phòng của mình, Lâm Dục Thư nhanh chóng chốt hẹn với Đỗ Vũ Phi, sau đó nhắn cho Tống Khải Minh.

Lâm Dục Thư: chuyện xây đường đua không ổn rồi

Lâm Dục Thư: Thiệu Chấn Đông muốn xây làng du lịch

Tống Khải Minh mãi chưa reply, y còn tưởng rằng hắn đang bận bịu.


Nhưng chân trước y vừa đi vào văn phòng, hắn liền chân sau chui vào theo.

“Tổng giám đốc Lâm.” Tống Khải Minh gõ cửa tượng trưng mấy cái, “Có thời gian không? Tôi tìm cậu có chút chuyện.”

Mấy đồng nghiệp đều nhìn sang đây, Lâm Dục Thư vẻ mặt tự nhiên nói, “Mời vào”. Hắn vừa đóng cửa lại, y liền kéo hết cửa chớp xuống, đổi giọng hỏi tội:

Mặt Lâm Dục Thư lập tức đỏ.

Lão già Đức này sao lại đáng ghét như vậy?

Y quay mặt đi, cau mày: “Đừng có nói liên thiên ở chỗ làm việc của tôi.”

Tống Khải Minh cười cười, “Được, nói chuyện công việc vậy.”

Lâm Dục Thư đưa biên bản họp cho hắn xem, còn tiện phân tích tình thế: “Hội đồng quản trị có 11 ghế. Phe Thiệu Chấn Đông chiếm 4 ghế. Ban đầu Thiệu Chấn Húc và BĐS Phương Thiên hùn vào được 3 ghế, nhưng bây giờ không biết bên Phương Thiên liệu có đứng về phe ông ta nữa không. Ngoài ra còn 4 ghế trung lập của người ngoài. Gần đây Thiệu Chấn Húc dính phốt quá nhiều, chắc chắn 4 người này sẽ ủng hộ Thiệu Chấn Đông.”

“Cho nên,” Tống Khải Minh suy tư sờ cằm, “Có thể nói hội đồng quản trị chia làm bốn phe: Thiệu Chấn Đông, Thiệu Chấn Húc, BĐS Phương Thiên, và hội trung lập.”

“Đúng.” Lâm Dục Thư không khỏi thở dài, “Nếu không có Thiệu Chấn Đông xen vào, chuyện xây đường đua nói không chừng còn có chút hi vọng. Nhưng bây giờ chủ tịch đã lên tiếng thì anh không còn đường nào mà tranh đâu.”

Tống Khải Minh không nói gì.

“Anh trực tiếp tơi xin ông ngoại anh còn dễ hơn là tranh với Thiệu Chấn Đông.”

—— nhưng với sự ưu tiên tối cao mà Thiệu Chấn Bang dành cho “sự hòa thuận trong nhà” thì ắt ông cụ sẽ không làm ra chuyện thiên vị như thế.

“Bên Nam An sao rồi?” Tống Khải Minh mở miệng, “Có thể nào tác động vào bên họ không?”

“Anh biết.” Tống Khải Minh dường như không đang nghe vào đầu, chỉ qua loa nói, “Để anh tính.”

Xem mục lục
Hiệu Ứng Phanh Đĩa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hiệu Ứng Phanh Đĩa Truyện Hiệu Ứng Phanh Đĩa Story Chương 43
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...