Hiệp Ước Chiếm Hữu
Chương 5: Đó Chỉ Là Lớp Mặt Nạ
213@-Hai người đàn ông và một người con gái đang ôm một chú chó đi dạo khắp trung tâm thương mại.Trên tay hai người đàn ông còn xách rất nhiều túi đồ,mà chủ nhân chính là cô gái trước mặt vẫn hiên ngang đi từng bước mà không quan tâm lo lắng cho hai người phía sau.
Khi ngã vào một cửa hàng nước hoa,Chung Linh đứng nhìn một chai tinh dầu được trưng bên ngoài một lúc rất lâu,ánh mắt gần như thích thú.
Hoắc Thiếu Tiên thấy vậy,anh tỏ vẻ tâm lý liền bước tới.
"Em thích nó sao? Vậy để anh mua tặng cho em..."
Tịch Duy An nghe xong, nét mặt hầm hầm, lườm liếc Hoắc Thiếu Tiên.
"Muốn mua cũng phải do tôi mua,khi nào đến lượt cậu".
"Hức.... Chưa là chồng người ta đừng tỏ vẻ như thế anh trai" Hoắc Thiếu Tiên cười khẩy.
Tịch Duy An bất giác siết chặt những giỏ đồ trong tay,anh bước đến nhìn Chung Linh, hỏi thẳng.
"Tôi và cậu ta, cô vợ sắp cưới của tôi muốn ai mua cho mình".
Nét mặt của Chung Linh từ nãy đến giờ vẫn không hề thay đổi, cô vẫn tỏ ra lạnh lùng xem anh như người xa lạ.Nhưng tận trong thâm tâm của cô nhìn thấy hành động của anh như thế, cô cũng có chút vui mừng.
Một lúc sau, Chung Linh không nói gì cả liền bỏ đi một mạch khiến cho cả hai người đàn ông vô thức chẳng hiểu cô là đang muốn gì nữa.
Chung Linh vừa đi vừa chạy cho đến khi chạy đến chỗ mà cô muốn đến.Cô khẽ xoay người lại, cũng là lúc hai người đàn ông cũng ôm đống đồ thắng lại kịp lúc.
"Hai người chạy theo tôi làm gì?" Chung Linh khó chịu, gương mặt nhăn nhó.
Tịch Duy An thở hỗn hển, hỏi.
"Cô chạy..... đi đâu vậy?"
Nhìn dáng vẻ của anh,Chung Linh liền bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.
"Nhìn to con như thế mà lại yếu ớt như vậy...." Nói được một nửa, cô chợt nhớ ra điều gì đó rồi "oh" lên một tiếng "Tôi quên anh đã là u40 rồi, xương cốt chắc không còn tốt lắm nhỉ! Chẳng biết làm sao có thể nhảy nhót cùng với các cô gái trên giường nữa được đây..."
"Ê....con nhỏ kia..." Tịch Duy An thật sự đã nổi giận.
Chung Linh mặc kệ anh liền bước đến chỗ Hoắc Thiếu Tiên đưa sợi dây dắt chó vào tay anh.
"Anh giữ Đồ Ngốc của em một chút nhé,em vào nhà vệ sinh một lát rồi sẽ ra".
Nói rồi, cô liền bước đi vào trong để lại ánh nhìn sắc bén của Tịch Duy An đang nhìn chằm chằm vào tấm lưng của cô.
Tịch Duy An bực bội bước tới trút giận thẳng lên người Hoắc Thiếu Tiên.
"Tại sao con nhóc đó nói chuyện với cậu lại lịch sự, mà nói chuyện với tôi lúc nào cũng có gai hết vậy.Bộ trông tôi xấu xa lắm sao?"
Hoắc Thiếu Tiên gật đầu.
"Anh không những xấu xa, còn đê tiện...Anh xem, vừa nhìn gặp con gái nhà người ta, tên háo sắc nhà anh đã không kiềm lại thân dưới của mình rồi".
"Cậu....." Tịch Duy An đứng hình,anh không nghĩ sẽ có một ngày Hoắc Thiếu Tiên sẽ vì một cô gái mà nói chuyện với anh bằng giọng điệu như thế này.
Tên này đang bị gì vậy? Bị ai đó tẩy não rồi sao?
Nhưng một lúc sau Tịch Duy An chợt suy nghĩ,anh cảm thấy không nên gây sự với cậu ta vào lúc này.Hoắc Thiếu Tiên là một người anh em đáng tin cậy,anh không thể làm phật lòng cậu ta.
Còn tên Lục Diệp Bằng, thì khỏi nhắc đến.Cậu ta cũng đang thay ba của mình gánh vác công ty, xem ra ngoài Hoắc Thiếu Tiên chẳng còn ai có thể giúp anh.
"Cô ấy đang làm ở suối nước nóng sao?" Một lúc sau, Tịch Duy An liền đánh trống lãng.
Hoắc Thiếu Tiên thở dài một hơi,sau đó nhẹ nhàng trả lời.
"Chung Linh có tài thuật nhấn nguyệt khá tốt, chỉ cần nhìn qua cô ấy cũng có thể biết chúng ta đang gặp vấn đề tình trạng sức khỏe như thế nào.....Có lẽ do hôm đó,do chúng ta đã yêu cầu,cho nên mới có sự xuất hiện của cô ấy.Bởi vì Chung Linh không phải là nhân viên trực thuộc ở đó..."
"Thì ra là vậy..." Tịch Duy An nghe xong,dáng vẻ anh có chút suy tư."Cũng bởi vì vậy mà con nhóc đó thích trừng trừng với khách hàng như thế mà không hề sợ bị đuổi việc".
Hoắc Thiếu Tiên nhún vai.
"Rồi sắp tới anh định đưa Chung Linh về Tịch Gia sao? Gia đình anh có biết người anh kết hôn không phải là con gái nhà họ Thẩm mà là một cô gái xa lại không? Thân phận hai người nữa...."
"Cậu quên tôi nói gì lúc sáng sao?" Tịch Duy An ngắt lời Hoắc Thiếu Tiên.
Ánh mắt sâu thẳm của Tịch Duy An hướng về lối đi của nhà vệ sinh.
"Tạm thời Chung Linh sẽ giúp tôi đối phó với gia đình,Thẩm Tư Niệm lần này đã bỏ đi, tôi nghĩ cô ta cũng đã có sự lựa chọn của mình.Còn về phần Chung Linh, tôi sẽ không hủy hoại cuộc đời của cô nhóc đó."
"Vậy còn Mộ Vân..." Hoắc Thiếu Tiên có sự cảnh giác,nếu như không phải là Tịch Duy An thì chắc chắn người phụ nữ đó có khi sẽ ức hiếp Chung Linh.
Tịch Duy An nhếch môi cười khẩy.
"Cô ta là bạn giường của tôi, nhưng không nhất thiết phải yêu.Cô ta đến với tôi,anh cũng đã biết lý do rồi đúng không?"
"Vậy chẳng lẽ anh không định lấy vợ, không sinh con luôn sao?"
Tịch Duy An mỉm cười, lúc này đúng lúc Chung Linh cũng đang từ từ đi ra, vừa hay chạm vào ánh mắt của anh.
Anh nhìn cô, nghiêm túc trả lời
"Đương nhiên tôi sẽ có con, nhưng tôi cần phải đợi cho mẹ của đứa trẻ đó hiểu chuyện trước đã".
Chung Linh vô thức đỏ mặt.Không hiểu tên đàn ông này tại sao cứ liên tục nhìn cô như thế, khiến cho trái tim cô lại không ngừng đập lên mỗi khi nhìn thấy anh.
******
Mua sắm xong,Chung Linh được hai người dẫn đến một nhà hàng sang trọng để ăn tối.Lần này Tịch Duy An cũng gọi Mộ Vân đến.
Khi Mộ Vân vừa đến, cô ta đã nhìn thấy túi lớn túi nhỏ mà Tịch Duy An vừa mới mua cho cô vợ sắp cưới.Nét mặt cô ta liền trở nên cau có, lập tức bày ra dáng vẻ đáng thương nũng nịu trong lòng của Tịch Duy An.
"Anh yêu! Tại sao anh lại hào phóng mua đồ cho cô ta nhiều thế....? Em không vui chút nào"
Tịch Duy An mỉm cười, đưa tay véo mũi cô mang vẻ cưng chiều.
"Em ghen sao? Chỗ đó có là bao nhiêu đâu,so với những gì anh tặng em nó còn kém xa".
"Nhưng em không chịu đâu....Bạn trai em lại đi mua đồ cho người phụ nữ khác" Mộ Vân vùi mặt vào ngực của anh, tỏ vẻ như mình đang bị anh phản bội.
Ngoài mặt Tịch Duy An cười nói, nhưng trong lòng thì đã tỏ ra sự chán ghét.Anh cảm thấy bây giờ người phụ nữ này không còn làm cho anh cảm thấy vui vẻ nữa rồi.
Bởi vì sự thích thú của anh đã chuyển sang người con gái đang ngồi đối diện.
Chung Linh ăn uống rất từ tốn.Cô mặc kệ ở đây có những ai, cô chẳng hề quan tâm mà chỉ tập trung ăn đồ ăn trong chiếc đĩa của mình, một câu cũng không nói.
Quả thật cô làm cho anh thấy cô là một cô gái rất đặc biệt.Cả ngày hôm nay đi mua sắm,anh đếm trên đầu ngón tay cũng chưa nghe cô nói tới mười câu.Nói còn không có,huống chi là cười.
Rốt cuộc người con gái này sống một cuộc sống như thế nào vậy?
Hoắc Thiếu Tiên thật chán ghét khi nhìn hai con người này ân ái nhau trước mặt của anh, thậm chí anh còn không vui khi Tịch Duy An làm những hành động này trước mặt Chung Linh.
Nghĩ rồi,anh đưa mắt nhìn qua Chung Linh, khẽ hỏi.
"Em ăn xong chưa? Chúng ta về thôi!"
Chung Linh còn chưa phản ứng, thì Hoắc Thiếu Tiên đã được ánh mắt phẫn nộ của Tịch Duy An trực tiếp nhấm vào anh
"Cậu nói cô ấy bây giờ không có nhà để về, vậy sẽ ở chổ của cậu sao?"
Hoắc Thiếu Tiên không nhanh không chậm liền gật đầu.
"Không được...." Tịch Duy An bực bội lập tức đứng lên.
Anh đi đến chỗ Chung Linh, một tay nắm lấy tay cô kéo lên,tay còn lại anh cầm sợi dây dắt chó,anh cất tiếng ra lệnh.
"Cậu đưa Mộ Vân về rồi cầm theo những giỏ đồ mang về cho tôi.Hôm nay Chung Linh sẽ được tôi chăm sóc".
Dứt lời, Tịch Duy An liền nắm tay Chung Linh rời khỏi.
"Duy An....Duy An....Anh bỏ em lại một mình sao?" Mộ Vân uất ức liền đứng lên,muốn đuổi theo.Nhưng bàn tay cô lại được Hoắc Thiếu Tiên giữ lại.
"Anh buông tôi ra" Sắc mặt Mộ Vân thay đổi lập tức hất tay Hoắc Thiếu Tiên ra.
Hoắc Thiếu Tiên cười lạnh, lấy ra chiếc khăn tay lau tay mình, rồi nói.
"Tịch Duy An đi rồi, cô còn đóng kịch nữa làm gì?"
Lúc này ánh mắt Mộ Vân chợt thay đổi, cô khẽ nhìn xung quanh một lúc.Sau đó liền ngồi xuống, gương mặt có chút giả tâm hiện rõ ra bên ngoài.
"Có phải anh đưa cô ta đến để phá hạnh phúc của tôi và Duy An không?"
Một câu nói đánh thẳng vào vấn đề của cô ta, vậy mà lại làm cho Hoắc Thiếu Tiên phá lên cười lớn.
"Hạnh phúc sao? Cô yêu anh ta thật lòng...."
Bị Hoắc Thiếu Tiên nhìn thấu tâm tư,Mộ Vân có chút chột dạ.Cả người chợt run lên.
"Anh đừng ở đây mà ăn nói lung tung, tình yêu của tôi dành cho Duy An, người ngoài như anh có thể biết sao? Anh chấp nhận đưa người phá chúng tôi, thì anh cũng phải biết hậu quả mà cô ta nhận lại không hề đơn giản."
"Ý cô là...." Hoắc Thiếu Tiên nhíu mày.
Mộ Vân đứng lên,nhìn anh khẽ nói.
"Hai chúng tôi sẽ biến cô ta là một người nô lệ.Anh cũng biết Duy An yêu tôi đến cỡ nào rồi,anh ấy sẽ cho phép tôi hành hạ cô gái đó, thậm chí là đánh đập...Anh hãy chờ xem"
Nói xong,Mộ Vân hối hả chạy nhanh ra ngoài cửa.Nhưng cô ta đâu biết được rằng, ánh mắt của Hoắc Thiếu Tiên càng trở nên giá lạnh,khoé môi bất chợt cong lên.
Anh quay đầu nhìn về bóng lưng của Mộ Vân.
Nếu như cô đã tự tin như vậy, tôi chắc chắn sẽ giúp cô một tay.
****
Tịch Duy An đưa Chung Linh về khách sạn chưa được bao lâu,Mộ Vân đã đuổi theo tới.Nhưng anh không vội ra mở cửa cho cô ta mà lúc này anh vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào Chung Linh đang ôm con chó của mình.
Rất lâu sau, Tịch Duy An mới lên tiếng.
"Vào trong tắm rửa đi, tôi không ăn thịt cô đâu".
Chung Linh gật đầu, cô ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh của anh. Điều này càng khiến Tịch Duy An có chút ngạc nhiên.
Sau khi thấy Chung Linh vào phòng tắm,Tịch Duy An mới mở cửa phòng ra.Chưa đầy một giây,anh đã bị cưỡng hôn với đôi môi của Mộ Vân.
Cô ta như lên cơn điên,đẩy anh xuống giường, rồi trút hết quần áo của anh ra.
Nhận ra hành động bất thường của Mộ Vân, Tịch Duy An sợ kinh hồn lập tức ngăn hành động của cô ta lại, nghiến răng nói.
"Hôm nay không được..... Cô ấy sẽ thấy".
"Thì sao...em muốn anh hãy yêu em ngay bây giờ đi để chứng minh anh sẽ không phản bội em”. Mộ Vân thừa biết Tịch Duy An rất thích làm chuyện này,cho nên cô ở bên cạnh không thể không phóng túng được.
Mộ Vân tự tay cởi chiếc váy mình ra quăng xuống dưới đất.
Mộ Vân nằm trên người anh, đưa tay luồn xuống bạo dạn cầm ngay vật to lớn ấy.Mặc cho anh ngăn cản, cô ta ngay sau đó vẫn tấn công để thứ đó đi thẳng vào trong người của cô ta.
Anh đón lấy với tâm thế không mong muốn, nhưng một giây sau cũng hùa theo cô ta chơi trò xếp hình.
Tiếng rên của hai người càng lúc càng lớn dần lên,Chung Linh trong phòng tắm không thể nào mà không nghe được.
Sắc mặt biến đổi,mái tóc dài còn ẩm ướt che đi phân nửa khuôn mặt của cô,bờ môi nhạt nhòa, đặc biệt trong đôi mắt của cô đã hằng lên một vệt đỏ.
Một sự run rẩy hiện lên.Sau khi tháo bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng thường ngày,thì cô chỉ còn là một cô gái yếu đuối,có phần nhút nhát.
Trên tay cô còn cầm một sợi dây chuyền mặt chữ thập, trên đó còn khắc tên của một người đàn ông.
Cô không biết nước đi này của cô là một sự sai lầm,hay là cuộc đời mới của cô sẽ được mở ra.
Nhưng cô là người mất nợ người ta, cô phải trả thôi.
Cuộc vui của hai người bên ngoài dường như đã khiến họ quên mất ở trong phòng này còn có sự hiện diện của một người và một chú chó.
Hiệp Ước Chiếm Hữu
Khi ngã vào một cửa hàng nước hoa,Chung Linh đứng nhìn một chai tinh dầu được trưng bên ngoài một lúc rất lâu,ánh mắt gần như thích thú.
Hoắc Thiếu Tiên thấy vậy,anh tỏ vẻ tâm lý liền bước tới.
"Em thích nó sao? Vậy để anh mua tặng cho em..."
Tịch Duy An nghe xong, nét mặt hầm hầm, lườm liếc Hoắc Thiếu Tiên.
"Muốn mua cũng phải do tôi mua,khi nào đến lượt cậu".
"Hức.... Chưa là chồng người ta đừng tỏ vẻ như thế anh trai" Hoắc Thiếu Tiên cười khẩy.
Tịch Duy An bất giác siết chặt những giỏ đồ trong tay,anh bước đến nhìn Chung Linh, hỏi thẳng.
"Tôi và cậu ta, cô vợ sắp cưới của tôi muốn ai mua cho mình".
Nét mặt của Chung Linh từ nãy đến giờ vẫn không hề thay đổi, cô vẫn tỏ ra lạnh lùng xem anh như người xa lạ.Nhưng tận trong thâm tâm của cô nhìn thấy hành động của anh như thế, cô cũng có chút vui mừng.
Một lúc sau, Chung Linh không nói gì cả liền bỏ đi một mạch khiến cho cả hai người đàn ông vô thức chẳng hiểu cô là đang muốn gì nữa.
Chung Linh vừa đi vừa chạy cho đến khi chạy đến chỗ mà cô muốn đến.Cô khẽ xoay người lại, cũng là lúc hai người đàn ông cũng ôm đống đồ thắng lại kịp lúc.
"Hai người chạy theo tôi làm gì?" Chung Linh khó chịu, gương mặt nhăn nhó.
Tịch Duy An thở hỗn hển, hỏi.
"Cô chạy..... đi đâu vậy?"
Nhìn dáng vẻ của anh,Chung Linh liền bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.
"Nhìn to con như thế mà lại yếu ớt như vậy...." Nói được một nửa, cô chợt nhớ ra điều gì đó rồi "oh" lên một tiếng "Tôi quên anh đã là u40 rồi, xương cốt chắc không còn tốt lắm nhỉ! Chẳng biết làm sao có thể nhảy nhót cùng với các cô gái trên giường nữa được đây..."
"Ê....con nhỏ kia..." Tịch Duy An thật sự đã nổi giận.
Chung Linh mặc kệ anh liền bước đến chỗ Hoắc Thiếu Tiên đưa sợi dây dắt chó vào tay anh.
"Anh giữ Đồ Ngốc của em một chút nhé,em vào nhà vệ sinh một lát rồi sẽ ra".
Nói rồi, cô liền bước đi vào trong để lại ánh nhìn sắc bén của Tịch Duy An đang nhìn chằm chằm vào tấm lưng của cô.
Tịch Duy An bực bội bước tới trút giận thẳng lên người Hoắc Thiếu Tiên.
"Tại sao con nhóc đó nói chuyện với cậu lại lịch sự, mà nói chuyện với tôi lúc nào cũng có gai hết vậy.Bộ trông tôi xấu xa lắm sao?"
Hoắc Thiếu Tiên gật đầu.
"Anh không những xấu xa, còn đê tiện...Anh xem, vừa nhìn gặp con gái nhà người ta, tên háo sắc nhà anh đã không kiềm lại thân dưới của mình rồi".
"Cậu....." Tịch Duy An đứng hình,anh không nghĩ sẽ có một ngày Hoắc Thiếu Tiên sẽ vì một cô gái mà nói chuyện với anh bằng giọng điệu như thế này.
Tên này đang bị gì vậy? Bị ai đó tẩy não rồi sao?
Nhưng một lúc sau Tịch Duy An chợt suy nghĩ,anh cảm thấy không nên gây sự với cậu ta vào lúc này.Hoắc Thiếu Tiên là một người anh em đáng tin cậy,anh không thể làm phật lòng cậu ta.
Còn tên Lục Diệp Bằng, thì khỏi nhắc đến.Cậu ta cũng đang thay ba của mình gánh vác công ty, xem ra ngoài Hoắc Thiếu Tiên chẳng còn ai có thể giúp anh.
"Cô ấy đang làm ở suối nước nóng sao?" Một lúc sau, Tịch Duy An liền đánh trống lãng.
Hoắc Thiếu Tiên thở dài một hơi,sau đó nhẹ nhàng trả lời.
"Chung Linh có tài thuật nhấn nguyệt khá tốt, chỉ cần nhìn qua cô ấy cũng có thể biết chúng ta đang gặp vấn đề tình trạng sức khỏe như thế nào.....Có lẽ do hôm đó,do chúng ta đã yêu cầu,cho nên mới có sự xuất hiện của cô ấy.Bởi vì Chung Linh không phải là nhân viên trực thuộc ở đó..."
"Thì ra là vậy..." Tịch Duy An nghe xong,dáng vẻ anh có chút suy tư."Cũng bởi vì vậy mà con nhóc đó thích trừng trừng với khách hàng như thế mà không hề sợ bị đuổi việc".
Hoắc Thiếu Tiên nhún vai.
"Rồi sắp tới anh định đưa Chung Linh về Tịch Gia sao? Gia đình anh có biết người anh kết hôn không phải là con gái nhà họ Thẩm mà là một cô gái xa lại không? Thân phận hai người nữa...."
"Cậu quên tôi nói gì lúc sáng sao?" Tịch Duy An ngắt lời Hoắc Thiếu Tiên.
Ánh mắt sâu thẳm của Tịch Duy An hướng về lối đi của nhà vệ sinh.
"Tạm thời Chung Linh sẽ giúp tôi đối phó với gia đình,Thẩm Tư Niệm lần này đã bỏ đi, tôi nghĩ cô ta cũng đã có sự lựa chọn của mình.Còn về phần Chung Linh, tôi sẽ không hủy hoại cuộc đời của cô nhóc đó."
"Vậy còn Mộ Vân..." Hoắc Thiếu Tiên có sự cảnh giác,nếu như không phải là Tịch Duy An thì chắc chắn người phụ nữ đó có khi sẽ ức hiếp Chung Linh.
Tịch Duy An nhếch môi cười khẩy.
"Cô ta là bạn giường của tôi, nhưng không nhất thiết phải yêu.Cô ta đến với tôi,anh cũng đã biết lý do rồi đúng không?"
"Vậy chẳng lẽ anh không định lấy vợ, không sinh con luôn sao?"
Tịch Duy An mỉm cười, lúc này đúng lúc Chung Linh cũng đang từ từ đi ra, vừa hay chạm vào ánh mắt của anh.
Anh nhìn cô, nghiêm túc trả lời
"Đương nhiên tôi sẽ có con, nhưng tôi cần phải đợi cho mẹ của đứa trẻ đó hiểu chuyện trước đã".
Chung Linh vô thức đỏ mặt.Không hiểu tên đàn ông này tại sao cứ liên tục nhìn cô như thế, khiến cho trái tim cô lại không ngừng đập lên mỗi khi nhìn thấy anh.
******
Mua sắm xong,Chung Linh được hai người dẫn đến một nhà hàng sang trọng để ăn tối.Lần này Tịch Duy An cũng gọi Mộ Vân đến.
Khi Mộ Vân vừa đến, cô ta đã nhìn thấy túi lớn túi nhỏ mà Tịch Duy An vừa mới mua cho cô vợ sắp cưới.Nét mặt cô ta liền trở nên cau có, lập tức bày ra dáng vẻ đáng thương nũng nịu trong lòng của Tịch Duy An.
"Anh yêu! Tại sao anh lại hào phóng mua đồ cho cô ta nhiều thế....? Em không vui chút nào"
Tịch Duy An mỉm cười, đưa tay véo mũi cô mang vẻ cưng chiều.
"Em ghen sao? Chỗ đó có là bao nhiêu đâu,so với những gì anh tặng em nó còn kém xa".
"Nhưng em không chịu đâu....Bạn trai em lại đi mua đồ cho người phụ nữ khác" Mộ Vân vùi mặt vào ngực của anh, tỏ vẻ như mình đang bị anh phản bội.
Ngoài mặt Tịch Duy An cười nói, nhưng trong lòng thì đã tỏ ra sự chán ghét.Anh cảm thấy bây giờ người phụ nữ này không còn làm cho anh cảm thấy vui vẻ nữa rồi.
Bởi vì sự thích thú của anh đã chuyển sang người con gái đang ngồi đối diện.
Chung Linh ăn uống rất từ tốn.Cô mặc kệ ở đây có những ai, cô chẳng hề quan tâm mà chỉ tập trung ăn đồ ăn trong chiếc đĩa của mình, một câu cũng không nói.
Quả thật cô làm cho anh thấy cô là một cô gái rất đặc biệt.Cả ngày hôm nay đi mua sắm,anh đếm trên đầu ngón tay cũng chưa nghe cô nói tới mười câu.Nói còn không có,huống chi là cười.
Rốt cuộc người con gái này sống một cuộc sống như thế nào vậy?
Hoắc Thiếu Tiên thật chán ghét khi nhìn hai con người này ân ái nhau trước mặt của anh, thậm chí anh còn không vui khi Tịch Duy An làm những hành động này trước mặt Chung Linh.
Nghĩ rồi,anh đưa mắt nhìn qua Chung Linh, khẽ hỏi.
"Em ăn xong chưa? Chúng ta về thôi!"
Chung Linh còn chưa phản ứng, thì Hoắc Thiếu Tiên đã được ánh mắt phẫn nộ của Tịch Duy An trực tiếp nhấm vào anh
"Cậu nói cô ấy bây giờ không có nhà để về, vậy sẽ ở chổ của cậu sao?"
Hoắc Thiếu Tiên không nhanh không chậm liền gật đầu.
"Không được...." Tịch Duy An bực bội lập tức đứng lên.
Anh đi đến chỗ Chung Linh, một tay nắm lấy tay cô kéo lên,tay còn lại anh cầm sợi dây dắt chó,anh cất tiếng ra lệnh.
"Cậu đưa Mộ Vân về rồi cầm theo những giỏ đồ mang về cho tôi.Hôm nay Chung Linh sẽ được tôi chăm sóc".
Dứt lời, Tịch Duy An liền nắm tay Chung Linh rời khỏi.
"Duy An....Duy An....Anh bỏ em lại một mình sao?" Mộ Vân uất ức liền đứng lên,muốn đuổi theo.Nhưng bàn tay cô lại được Hoắc Thiếu Tiên giữ lại.
"Anh buông tôi ra" Sắc mặt Mộ Vân thay đổi lập tức hất tay Hoắc Thiếu Tiên ra.
Hoắc Thiếu Tiên cười lạnh, lấy ra chiếc khăn tay lau tay mình, rồi nói.
"Tịch Duy An đi rồi, cô còn đóng kịch nữa làm gì?"
Lúc này ánh mắt Mộ Vân chợt thay đổi, cô khẽ nhìn xung quanh một lúc.Sau đó liền ngồi xuống, gương mặt có chút giả tâm hiện rõ ra bên ngoài.
"Có phải anh đưa cô ta đến để phá hạnh phúc của tôi và Duy An không?"
Một câu nói đánh thẳng vào vấn đề của cô ta, vậy mà lại làm cho Hoắc Thiếu Tiên phá lên cười lớn.
"Hạnh phúc sao? Cô yêu anh ta thật lòng...."
Bị Hoắc Thiếu Tiên nhìn thấu tâm tư,Mộ Vân có chút chột dạ.Cả người chợt run lên.
"Anh đừng ở đây mà ăn nói lung tung, tình yêu của tôi dành cho Duy An, người ngoài như anh có thể biết sao? Anh chấp nhận đưa người phá chúng tôi, thì anh cũng phải biết hậu quả mà cô ta nhận lại không hề đơn giản."
"Ý cô là...." Hoắc Thiếu Tiên nhíu mày.
Mộ Vân đứng lên,nhìn anh khẽ nói.
"Hai chúng tôi sẽ biến cô ta là một người nô lệ.Anh cũng biết Duy An yêu tôi đến cỡ nào rồi,anh ấy sẽ cho phép tôi hành hạ cô gái đó, thậm chí là đánh đập...Anh hãy chờ xem"
Nói xong,Mộ Vân hối hả chạy nhanh ra ngoài cửa.Nhưng cô ta đâu biết được rằng, ánh mắt của Hoắc Thiếu Tiên càng trở nên giá lạnh,khoé môi bất chợt cong lên.
Anh quay đầu nhìn về bóng lưng của Mộ Vân.
Nếu như cô đã tự tin như vậy, tôi chắc chắn sẽ giúp cô một tay.
****
Tịch Duy An đưa Chung Linh về khách sạn chưa được bao lâu,Mộ Vân đã đuổi theo tới.Nhưng anh không vội ra mở cửa cho cô ta mà lúc này anh vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào Chung Linh đang ôm con chó của mình.
Rất lâu sau, Tịch Duy An mới lên tiếng.
"Vào trong tắm rửa đi, tôi không ăn thịt cô đâu".
Chung Linh gật đầu, cô ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh của anh. Điều này càng khiến Tịch Duy An có chút ngạc nhiên.
Sau khi thấy Chung Linh vào phòng tắm,Tịch Duy An mới mở cửa phòng ra.Chưa đầy một giây,anh đã bị cưỡng hôn với đôi môi của Mộ Vân.
Cô ta như lên cơn điên,đẩy anh xuống giường, rồi trút hết quần áo của anh ra.
Nhận ra hành động bất thường của Mộ Vân, Tịch Duy An sợ kinh hồn lập tức ngăn hành động của cô ta lại, nghiến răng nói.
"Hôm nay không được..... Cô ấy sẽ thấy".
"Thì sao...em muốn anh hãy yêu em ngay bây giờ đi để chứng minh anh sẽ không phản bội em”. Mộ Vân thừa biết Tịch Duy An rất thích làm chuyện này,cho nên cô ở bên cạnh không thể không phóng túng được.
Mộ Vân tự tay cởi chiếc váy mình ra quăng xuống dưới đất.
Mộ Vân nằm trên người anh, đưa tay luồn xuống bạo dạn cầm ngay vật to lớn ấy.Mặc cho anh ngăn cản, cô ta ngay sau đó vẫn tấn công để thứ đó đi thẳng vào trong người của cô ta.
Anh đón lấy với tâm thế không mong muốn, nhưng một giây sau cũng hùa theo cô ta chơi trò xếp hình.
Tiếng rên của hai người càng lúc càng lớn dần lên,Chung Linh trong phòng tắm không thể nào mà không nghe được.
Sắc mặt biến đổi,mái tóc dài còn ẩm ướt che đi phân nửa khuôn mặt của cô,bờ môi nhạt nhòa, đặc biệt trong đôi mắt của cô đã hằng lên một vệt đỏ.
Một sự run rẩy hiện lên.Sau khi tháo bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng thường ngày,thì cô chỉ còn là một cô gái yếu đuối,có phần nhút nhát.
Trên tay cô còn cầm một sợi dây chuyền mặt chữ thập, trên đó còn khắc tên của một người đàn ông.
Cô không biết nước đi này của cô là một sự sai lầm,hay là cuộc đời mới của cô sẽ được mở ra.
Nhưng cô là người mất nợ người ta, cô phải trả thôi.
Cuộc vui của hai người bên ngoài dường như đã khiến họ quên mất ở trong phòng này còn có sự hiện diện của một người và một chú chó.
Hiệp Ước Chiếm Hữu
Đánh giá:
Truyện Hiệp Ước Chiếm Hữu
Story
Chương 5: Đó Chỉ Là Lớp Mặt Nạ
10.0/10 từ 17 lượt.