Hiệp Ước Chiếm Hữu
Chương 34: Anh Rời Đi
163@-Khi Tịch Duy An chạy xuống dưới nhà,thì anh đã nhìn thấy Chung Linh thân thể yếu ớt ngất xỉu ngã vào lòng của Tịch Đình Kiên.Còn Tịch Đình Kiên cũng đang lo lắng không ngừng gọi tên cô.
“Chung Linh…! Cháu làm sao vậy?”
Nhưng thoáng chốc nhìn vào hình ảnh trước mắt, ngoài sự lo lắng mà Tịch Duy An dành cho cô.Thì trong lòng của anh cũng hiện lên sự khó chịu đến mức có chút bực bội trong lòng.
Bước chân vì thế vội vàng càng lúc càng chạy đến nhanh đến, Tịch Duy An không nói gì liền đưa tay cướp Chung Linh từ trong tay của Tịch Đình Kiên.Thậm chí trước khi đi,anh còn thả ra một câu mang nhiều sự đề phòng dành cho Tịch Đình Kiên.
“Đây là vợ của cháu…Chú không nên đụng vào cô ấy, lần sau con sẽ không tha cho chú nếu tái diễn một lần nữa”.
Dứt lời anh liền ôm lấy cô đi thẳng lên lầu.Vì căn phòng của anh đã bị Thẩm Tư Niệm làm cho rối bời,cho nên anh đã tìm một căn phòng khác.
Sắc mặt Tịch Đình Kiên hoàn toàn trở nên kinh ngạc dõi theo bóng lưng của anh.
“Duy An, hôm nay bị làm sao thế?”
Anh không ngờ hôm nay mình cũng thấy vẻ mặt sốt sắng của Duy An dành cho một người con gái.Chưa bao giờ hình ảnh này xuất hiện trước mặt anh, chẳng lẽ đây là sự thay đổi của người đàn ông đã lấy vợ rồi sao?
Mà anh có làm gì đâu, mà Duy An đã làm quá lên như vậy chứ?
Tịch Đình Kiên đưa tay gãi đầu, chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra trong căn nhà này vậy?
Tịch Duy An bế Chung Linh vào phòng liền gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình đến đây khám cho cô.
Tất cả mọi người cũng thấy kỳ lạ, là tại sao đến bây giờ Chung Linh mới xuất hiện, còn lại ngất xỉu.Đêm hôm qua cô đã ở đâu?
Tịch Bách Nghiêm cũng chẳng thể ngờ kế hoạch của ông đã bị Tịch Duy An biết hết, thậm chí con trai của ông còn ra tay hoán đổi lại cho nhau.Vậy là có thể hôm qua người ngủ với Thẩm Tư Niệm, có lẽ không phải là Duy An.
Vậy là ai? Là người nào…?
Ông bất chợt nhớ lại lúc sáng, vừa bước vào phòng của Tịch Duy An,thì ông không hề thấy bóng dáng của người đàn ông nào cả.Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Vậy chẳng lẽ đêm hôm qua Duy An và Chung Linh đã ở cùng nhau sao? Tại sao con bé đó vừa xuất hiện đã ngất xỉu…?
Vị bác sĩ đến đây khám cho Chung Linh là một bác sĩ nữ có tay nghề rất giỏi,chuyên khám bệnh cho gia đình nhà họ Tịch, đặc biệt là phụ nữ trong nhà luôn tin cây bà ấy vào những căn bệnh mà phụ nữ hay gặp phải.Bà ấy cũng là bạn thời đi học của Triệu Duy Ngọc,cho nên bà ấy luôn xem Duy An như một người con trai của bà.
“Diêu Chân! Con dâu của tôi sao rồi? Con bé ổn chứ?”
Triệu Duy Ngọc vừa thấy người bạn của mình đi ra, liền lập tức hỏi thăm tình hình,ánh mắt vẫn dõi nhìn vào bên trong.
Trên giường, dáng vẻ Chung Linh khiến bà cảm thấy xót xa, không biết có chuyện gì mà khiến cho cô phải ngất xỉu đến như vậy.
Nét mặt Diêu Chân hầm hầm,bà trừng mắt nhìn Triệu Duy Ngọc và cả Tịch Duy An.
Tịch Duy An vừa định đi vào bên trong, thì anh đã bị Diêu Chân kéo đi sang chỗ khác.Một chỗ vắng vẻ người qua lại.
“Duy An! Con thật là quá đáng”.
Tịch Duy An chưa kịp mở miệng nói, thì Diêu Chân đã đưa tay lên nắm nhẹ vành tai của Tịch Duy An, nghiến răng hỏi.
“Tịch Duy An! Con đã làm gì con gái nhà người ta”.
Sống lưng Tịch Duy An chợt cứng đờ,vẻ mặt không biết gì nhìn bà ấy, khẽ đáp.
“Cô ấy bị gì sao? Con không làm gì cô ấy…”
“Không làm gì sao?” Diêu Chân tăng lực trên hai ngón tay, càng làm cho Tịch Duy An đau đớn, miệng không ngừng cầu xin.
Rồi sau đó Diêu Chân tự nhủ phải vuốt cơn giận trong lòng xuống, vì dù sau ở đây là Tịch Gia, bà cũng thể vì chuyện này mà trách mắng đứa con trai nuôi của bà được.
Diêu Chân nhìn anh, cất tiếng lên hỏi một câu khá nghiêm túc.
“Hôm qua con đã làm gì?”
Diệu Chân lại hỏi tiếp.
“Đêm hôm qua con cường bạo con gái nhà người ta, bây giờ lại tỏ vẻ không biết sao?”
Lúc này Tịch Duy An cảm thấy không còn gì để trối nữa rồi.
“Đêm hôm qua con và con bé đã làm nhiều lần phải không?” Bà cũng chẳng ngại mà hỏi thẳng, vì bà từng là người sức khỏe cho Tịch Duy An, biết anh tinh lực dồi dào, chuyện chăn gối không thể nào một đêm chỉ có một lần.
Gương mặt Tịch Duy An bỗng dưng có chút xấu hổ,cổ họng cũng bị nghẹn lại không nói nên lên.
“Dạ… Con…”
Diêu Chân thở dài,dáng vẻ đầy sự bất lực.
“Lần đầu tiên của con bé…Con cũng phải biết kiềm chế chứ.Hiện giờ sức khỏe vợ của con vẫn còn rất yếu, cộng thêm…”
Nói đến đây bà thật sự có chút khó nói.
Khi nãy bà khám cho Chung Linh,bà không nghĩ phía dưới của cô gái này lại nhỏ đến như vậy, nhìn vào bà cũng có chút hoảng sợ, sợ Chung Linh sẽ không chịu nổi.Nhưng cũng may cô gái đó vẫn còn khỏe…
Cả người Tịch Duy An liền sợ hãi,bờ môi run lên hỏi khẽ.
“Nghiêm trọng lắm sao…?”
“Vùng kín bị tổn thương khá nhiều, vậy con nghĩ nghiêm trọng không? Con cường bạo con gái nhà người ta khiến con bé ngất xỉu đến nông nỗi như thế…” Diêu Chân nhìn anh, tức giận nói.
Tịch Duy An nghe xong, tâm trạng liền hiện lên sự hối hận có phần xót xa cho cô.Có lẽ đêm hôm qua,anh nghĩ cô đã mất đi lần đầu tiên,cho nên đã không hề chú ý đã mạnh bạo với cô.
Thật tình lúc này anh có sự cắn rứt lương tâm rất nhiều, cô gái đó có lẽ sáng nay đã không chịu nổi vậy mà cũng chẳng nói anh biết sớm.
Ước muốn của anh đã thực hiện, nhưng lại để lại sự tổn thương lên người con gái ấy.Bây giờ anh phải làm sao để đối mặt với cô đây, cô có giận anh không?
Cô gái ngốc này, tại sao lúc nào cũng biết im lặng.Thậm chí khi anh đối xử tệ với cô,dùng lời lẽ khinh bỉ vì bênh vực Thẩm Tư Niệm mà sỉ nhục cô.Vậy mà Chung Linh vẫn cười nói vui vẻ với anh, chẳng những vậy cô còn chấp nhận cho anh chà đạp lên thân thể của cô.
Cái đền ơn này của cô,quả thật anh chẳng bao giờ muốn nhận lại.
*******
Sau lần ngất xỉu tại nhà họ Tịch,Chung Linh cũng đã đổ bệnh, cô sốt đến bốn mươi độ,hôn mê ba ngày ba đêm.Cơ thể cũng được chuẩn đoán suy kiệt cơ thể khá nghiêm trọng.
Cô nằm trên giường mê man không biết hiện tại mình đang ở đâu.Nhưng quả thật giờ đây cô cảm nhận được dường như mình đang đi lạc vào một thế giới khác.Phía trước luôn bao phủ một màn khói trắng mờ ảo, không một bóng người.
Cô không biết đâu là hiện thực đâu là mơ,mỗi bước chân cô đi dường như rất nặng trĩu.Hình ảnh phía trước rất gần,khiến cô nghĩ có thể chỉ cần với tay có thể chạm vào được.Vậy mà cô càng tiến tới, thì phía trước gần như đang muốn chạy trốn cô,nó như muốn xa lánh cô.
Bỗng dưng lúc này, cô cảm thấy cơ thể cô có một chút mát lạnh, lâu lâu lại có một hơi ấm quen thuộc.Bên tai cô dường như cũng nghe được câu nói của một người đàn ông.
“Tỉnh dậy đi, bé cưng của anh! Anh chịu thua rồi…thua em rồi.Một khi em tỉnh lại,anh sẽ thả em đi… Anh cho phép em rời khỏi thế giới của anh …Đừng quay trở lại,đừng xuất hiện trước mặt anh thêm một lần nào nữa.Vì anh không biết mình sẽ làm gì khi gặp lại em…Anh sợ mình sẽ không kiềm chế mà cưỡng ép em ở bên cạnh anh thêm một lần nữa…”
Không hiểu vì sao khi cô nghe từng câu từng chữ của người đàn ông đó, nước mắt bỗng rơi xuống.Cô có cảm giác như mình sắp phải đi thật xa, phải rời bỏ người quan trọng nhất trong cuộc đời của mình.
…
Cho đến khi Chung Linh tỉnh dậy, thì cô mới được biết Tịch Duy An đã đi nước ngoài cùng với Thẩm Tư Niệm từ khi cô ngã bệnh cho đến giờ.
Cô không biết những gì mọi người nói có phải là sự thật không? Nhưng với thái độ của mọi người cùng với những ánh mắt của họ đều đã chứng minh anh thật sự rời khỏi cô.Những lời hứa hẹn vào đêm hôm đó, cũng theo anh mà cuốn trôi theo cơn gió.
Trái tim cô tuy đau nhói, nhưng cũng không đau đến thấu xương.
Cô không hề trách anh, cô chỉ là cảm thấy mình vốn dĩ không thuộc về nơi đây.
Nếu ai đó hỏi cô rằng cô hận anh không?
Cô chắc chắn sẽ nói với họ rằng, mình không hận anh mà chỉ cảm thấy có chút thất vọng về anh.
Từ trước đến giờ, cô nghĩ anh cũng là bậc quân tử, lời hứa đã nói ra thì chắc chắn thực hiện.
Nhưng sau đó thì…
Gặp lại anh lần này,xem như là một ký ức đáng nhớ.Lần đầu tiên cô trao cho anh cũng xem như là trải nghiệm, cũng như sự đền ơn mà bao nhiêu lâu nay cô rất muốn thực hiện đối với anh.
Nhân lúc tình cảm cô dành cho anh chưa đủ sâu, cô nên dừng lại lúc này.Bởi lẽ đêm hôm đó anh và cô lên giường với nhau cũng chẳng phải là tình yêu…
Đã đến lúc cô nên rời đi và trả lại vị trí này cho người chị gái cùng mẹ khác cha với cô.Nhưng cô sẽ không chúc hai người họ hạnh phúc.Vì với cô,Thẩm Tư Niệm không xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc hơn cô.
Nhưng Chung Linh không ngờ rằng, mình trước khi rời khỏi Nhà họ Tịch, cô lại phải nhận lấy một bài học đến từ người được xem bố chồng của cô… Một người từng muốn hãm hại cô,mối thù này cô nhất định không bao giờ quên, cô sẽ bắt ông ta trả giá.
*******
Trên đời này làm gì mà còn cha mẹ đặt đâu, con phải ngồi đó.
Nhưng đó là với người ngoài, còn với gia đình nhà họ Tịch thì luôn phải làm theo khuôn khổ.
Việc Tịch Duy An đi nước ngoài là sự thật, nhưng thời gian anh đi không lâu,chỉ tầm hai ngày là quay trở về.
Khi Chung Linh còn hôn mê,anh tự tay chăm sóc cô mà không cần một ai giúp đỡ.Đến khi cô có dấu hiệu tỉnh lại, thì anh mới xách va li rời đi và khi cô rời khỏi nhà họ Tịch thì cũng là lúc anh đã trở về.
Trong gian phòng luôn có một màn màu đen tối bao trùm.Thân hình cao lớn của một người đàn ông đã ở độ tuổi trung niên, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu hao mòn theo thời gian.Dáng đứng uy nghiêm của anh phản phất lên tường như một con sói thường đi săn mồi vào ban đêm, gương mặt góc cạnh đi cùng với hai đôi mày đang nhíu chặt lại, dường như anh đang nhớ một ai đó khiến trong lòng khó chịu vô cùng.
Đôi mắt sắc lạnh của anh nhìn xa xăm bên ngoài, có lẽ giờ đây trong trái tim của anh đang không thể nào chứa đựng được ai ngoài cô gái nhỏ ấy.
Người này không ai khác chính là Đại Thiếu Gia của Tập Đoàn Tịch Thị, người duy nhất thừa kế cơ ngơi của cha mình.
Trong đầu anh, hình ảnh của người con gái ấy càng lúc càng hiện rõ.Anh nhớ cô, nhớ dáng vẻ của cô, nhớ sự dịu dàng không thiếu phần quyến rũ gợi cảm của cô vào đêm hôm đó.
Cho dù thế giới này có ra sao,có hủy hoại, Thì anh nghĩ mình sẽ luôn luôn khắc cốt ghi nhớ hình bóng đó mãi mãi trong trái tim của anh.
“Chung Linh! Nhất định anh sẽ không bao giờ quên được em… Em đã cho anh cảm giác được, muốn trân trọng một người là như thế nào?”
Hiệp Ước Chiếm Hữu
“Chung Linh…! Cháu làm sao vậy?”
Nhưng thoáng chốc nhìn vào hình ảnh trước mắt, ngoài sự lo lắng mà Tịch Duy An dành cho cô.Thì trong lòng của anh cũng hiện lên sự khó chịu đến mức có chút bực bội trong lòng.
Bước chân vì thế vội vàng càng lúc càng chạy đến nhanh đến, Tịch Duy An không nói gì liền đưa tay cướp Chung Linh từ trong tay của Tịch Đình Kiên.Thậm chí trước khi đi,anh còn thả ra một câu mang nhiều sự đề phòng dành cho Tịch Đình Kiên.
“Đây là vợ của cháu…Chú không nên đụng vào cô ấy, lần sau con sẽ không tha cho chú nếu tái diễn một lần nữa”.
Dứt lời anh liền ôm lấy cô đi thẳng lên lầu.Vì căn phòng của anh đã bị Thẩm Tư Niệm làm cho rối bời,cho nên anh đã tìm một căn phòng khác.
Sắc mặt Tịch Đình Kiên hoàn toàn trở nên kinh ngạc dõi theo bóng lưng của anh.
“Duy An, hôm nay bị làm sao thế?”
Anh không ngờ hôm nay mình cũng thấy vẻ mặt sốt sắng của Duy An dành cho một người con gái.Chưa bao giờ hình ảnh này xuất hiện trước mặt anh, chẳng lẽ đây là sự thay đổi của người đàn ông đã lấy vợ rồi sao?
Mà anh có làm gì đâu, mà Duy An đã làm quá lên như vậy chứ?
Tịch Đình Kiên đưa tay gãi đầu, chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra trong căn nhà này vậy?
Tịch Duy An bế Chung Linh vào phòng liền gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình đến đây khám cho cô.
Tất cả mọi người cũng thấy kỳ lạ, là tại sao đến bây giờ Chung Linh mới xuất hiện, còn lại ngất xỉu.Đêm hôm qua cô đã ở đâu?
Tịch Bách Nghiêm cũng chẳng thể ngờ kế hoạch của ông đã bị Tịch Duy An biết hết, thậm chí con trai của ông còn ra tay hoán đổi lại cho nhau.Vậy là có thể hôm qua người ngủ với Thẩm Tư Niệm, có lẽ không phải là Duy An.
Vậy là ai? Là người nào…?
Ông bất chợt nhớ lại lúc sáng, vừa bước vào phòng của Tịch Duy An,thì ông không hề thấy bóng dáng của người đàn ông nào cả.Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Vậy chẳng lẽ đêm hôm qua Duy An và Chung Linh đã ở cùng nhau sao? Tại sao con bé đó vừa xuất hiện đã ngất xỉu…?
Vị bác sĩ đến đây khám cho Chung Linh là một bác sĩ nữ có tay nghề rất giỏi,chuyên khám bệnh cho gia đình nhà họ Tịch, đặc biệt là phụ nữ trong nhà luôn tin cây bà ấy vào những căn bệnh mà phụ nữ hay gặp phải.Bà ấy cũng là bạn thời đi học của Triệu Duy Ngọc,cho nên bà ấy luôn xem Duy An như một người con trai của bà.
“Diêu Chân! Con dâu của tôi sao rồi? Con bé ổn chứ?”
Triệu Duy Ngọc vừa thấy người bạn của mình đi ra, liền lập tức hỏi thăm tình hình,ánh mắt vẫn dõi nhìn vào bên trong.
Trên giường, dáng vẻ Chung Linh khiến bà cảm thấy xót xa, không biết có chuyện gì mà khiến cho cô phải ngất xỉu đến như vậy.
Nét mặt Diêu Chân hầm hầm,bà trừng mắt nhìn Triệu Duy Ngọc và cả Tịch Duy An.
Tịch Duy An vừa định đi vào bên trong, thì anh đã bị Diêu Chân kéo đi sang chỗ khác.Một chỗ vắng vẻ người qua lại.
“Duy An! Con thật là quá đáng”.
Tịch Duy An chưa kịp mở miệng nói, thì Diêu Chân đã đưa tay lên nắm nhẹ vành tai của Tịch Duy An, nghiến răng hỏi.
“Tịch Duy An! Con đã làm gì con gái nhà người ta”.
Sống lưng Tịch Duy An chợt cứng đờ,vẻ mặt không biết gì nhìn bà ấy, khẽ đáp.
“Cô ấy bị gì sao? Con không làm gì cô ấy…”
“Không làm gì sao?” Diêu Chân tăng lực trên hai ngón tay, càng làm cho Tịch Duy An đau đớn, miệng không ngừng cầu xin.
Rồi sau đó Diêu Chân tự nhủ phải vuốt cơn giận trong lòng xuống, vì dù sau ở đây là Tịch Gia, bà cũng thể vì chuyện này mà trách mắng đứa con trai nuôi của bà được.
Diêu Chân nhìn anh, cất tiếng lên hỏi một câu khá nghiêm túc.
“Hôm qua con đã làm gì?”
Diệu Chân lại hỏi tiếp.
“Đêm hôm qua con cường bạo con gái nhà người ta, bây giờ lại tỏ vẻ không biết sao?”
Lúc này Tịch Duy An cảm thấy không còn gì để trối nữa rồi.
“Đêm hôm qua con và con bé đã làm nhiều lần phải không?” Bà cũng chẳng ngại mà hỏi thẳng, vì bà từng là người sức khỏe cho Tịch Duy An, biết anh tinh lực dồi dào, chuyện chăn gối không thể nào một đêm chỉ có một lần.
Gương mặt Tịch Duy An bỗng dưng có chút xấu hổ,cổ họng cũng bị nghẹn lại không nói nên lên.
“Dạ… Con…”
Diêu Chân thở dài,dáng vẻ đầy sự bất lực.
“Lần đầu tiên của con bé…Con cũng phải biết kiềm chế chứ.Hiện giờ sức khỏe vợ của con vẫn còn rất yếu, cộng thêm…”
Nói đến đây bà thật sự có chút khó nói.
Khi nãy bà khám cho Chung Linh,bà không nghĩ phía dưới của cô gái này lại nhỏ đến như vậy, nhìn vào bà cũng có chút hoảng sợ, sợ Chung Linh sẽ không chịu nổi.Nhưng cũng may cô gái đó vẫn còn khỏe…
Cả người Tịch Duy An liền sợ hãi,bờ môi run lên hỏi khẽ.
“Nghiêm trọng lắm sao…?”
“Vùng kín bị tổn thương khá nhiều, vậy con nghĩ nghiêm trọng không? Con cường bạo con gái nhà người ta khiến con bé ngất xỉu đến nông nỗi như thế…” Diêu Chân nhìn anh, tức giận nói.
Tịch Duy An nghe xong, tâm trạng liền hiện lên sự hối hận có phần xót xa cho cô.Có lẽ đêm hôm qua,anh nghĩ cô đã mất đi lần đầu tiên,cho nên đã không hề chú ý đã mạnh bạo với cô.
Thật tình lúc này anh có sự cắn rứt lương tâm rất nhiều, cô gái đó có lẽ sáng nay đã không chịu nổi vậy mà cũng chẳng nói anh biết sớm.
Ước muốn của anh đã thực hiện, nhưng lại để lại sự tổn thương lên người con gái ấy.Bây giờ anh phải làm sao để đối mặt với cô đây, cô có giận anh không?
Cô gái ngốc này, tại sao lúc nào cũng biết im lặng.Thậm chí khi anh đối xử tệ với cô,dùng lời lẽ khinh bỉ vì bênh vực Thẩm Tư Niệm mà sỉ nhục cô.Vậy mà Chung Linh vẫn cười nói vui vẻ với anh, chẳng những vậy cô còn chấp nhận cho anh chà đạp lên thân thể của cô.
Cái đền ơn này của cô,quả thật anh chẳng bao giờ muốn nhận lại.
*******
Sau lần ngất xỉu tại nhà họ Tịch,Chung Linh cũng đã đổ bệnh, cô sốt đến bốn mươi độ,hôn mê ba ngày ba đêm.Cơ thể cũng được chuẩn đoán suy kiệt cơ thể khá nghiêm trọng.
Cô nằm trên giường mê man không biết hiện tại mình đang ở đâu.Nhưng quả thật giờ đây cô cảm nhận được dường như mình đang đi lạc vào một thế giới khác.Phía trước luôn bao phủ một màn khói trắng mờ ảo, không một bóng người.
Cô không biết đâu là hiện thực đâu là mơ,mỗi bước chân cô đi dường như rất nặng trĩu.Hình ảnh phía trước rất gần,khiến cô nghĩ có thể chỉ cần với tay có thể chạm vào được.Vậy mà cô càng tiến tới, thì phía trước gần như đang muốn chạy trốn cô,nó như muốn xa lánh cô.
Bỗng dưng lúc này, cô cảm thấy cơ thể cô có một chút mát lạnh, lâu lâu lại có một hơi ấm quen thuộc.Bên tai cô dường như cũng nghe được câu nói của một người đàn ông.
“Tỉnh dậy đi, bé cưng của anh! Anh chịu thua rồi…thua em rồi.Một khi em tỉnh lại,anh sẽ thả em đi… Anh cho phép em rời khỏi thế giới của anh …Đừng quay trở lại,đừng xuất hiện trước mặt anh thêm một lần nào nữa.Vì anh không biết mình sẽ làm gì khi gặp lại em…Anh sợ mình sẽ không kiềm chế mà cưỡng ép em ở bên cạnh anh thêm một lần nữa…”
Không hiểu vì sao khi cô nghe từng câu từng chữ của người đàn ông đó, nước mắt bỗng rơi xuống.Cô có cảm giác như mình sắp phải đi thật xa, phải rời bỏ người quan trọng nhất trong cuộc đời của mình.
…
Cho đến khi Chung Linh tỉnh dậy, thì cô mới được biết Tịch Duy An đã đi nước ngoài cùng với Thẩm Tư Niệm từ khi cô ngã bệnh cho đến giờ.
Cô không biết những gì mọi người nói có phải là sự thật không? Nhưng với thái độ của mọi người cùng với những ánh mắt của họ đều đã chứng minh anh thật sự rời khỏi cô.Những lời hứa hẹn vào đêm hôm đó, cũng theo anh mà cuốn trôi theo cơn gió.
Trái tim cô tuy đau nhói, nhưng cũng không đau đến thấu xương.
Cô không hề trách anh, cô chỉ là cảm thấy mình vốn dĩ không thuộc về nơi đây.
Nếu ai đó hỏi cô rằng cô hận anh không?
Cô chắc chắn sẽ nói với họ rằng, mình không hận anh mà chỉ cảm thấy có chút thất vọng về anh.
Từ trước đến giờ, cô nghĩ anh cũng là bậc quân tử, lời hứa đã nói ra thì chắc chắn thực hiện.
Nhưng sau đó thì…
Gặp lại anh lần này,xem như là một ký ức đáng nhớ.Lần đầu tiên cô trao cho anh cũng xem như là trải nghiệm, cũng như sự đền ơn mà bao nhiêu lâu nay cô rất muốn thực hiện đối với anh.
Nhân lúc tình cảm cô dành cho anh chưa đủ sâu, cô nên dừng lại lúc này.Bởi lẽ đêm hôm đó anh và cô lên giường với nhau cũng chẳng phải là tình yêu…
Đã đến lúc cô nên rời đi và trả lại vị trí này cho người chị gái cùng mẹ khác cha với cô.Nhưng cô sẽ không chúc hai người họ hạnh phúc.Vì với cô,Thẩm Tư Niệm không xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc hơn cô.
Nhưng Chung Linh không ngờ rằng, mình trước khi rời khỏi Nhà họ Tịch, cô lại phải nhận lấy một bài học đến từ người được xem bố chồng của cô… Một người từng muốn hãm hại cô,mối thù này cô nhất định không bao giờ quên, cô sẽ bắt ông ta trả giá.
*******
Trên đời này làm gì mà còn cha mẹ đặt đâu, con phải ngồi đó.
Nhưng đó là với người ngoài, còn với gia đình nhà họ Tịch thì luôn phải làm theo khuôn khổ.
Việc Tịch Duy An đi nước ngoài là sự thật, nhưng thời gian anh đi không lâu,chỉ tầm hai ngày là quay trở về.
Khi Chung Linh còn hôn mê,anh tự tay chăm sóc cô mà không cần một ai giúp đỡ.Đến khi cô có dấu hiệu tỉnh lại, thì anh mới xách va li rời đi và khi cô rời khỏi nhà họ Tịch thì cũng là lúc anh đã trở về.
Trong gian phòng luôn có một màn màu đen tối bao trùm.Thân hình cao lớn của một người đàn ông đã ở độ tuổi trung niên, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu hao mòn theo thời gian.Dáng đứng uy nghiêm của anh phản phất lên tường như một con sói thường đi săn mồi vào ban đêm, gương mặt góc cạnh đi cùng với hai đôi mày đang nhíu chặt lại, dường như anh đang nhớ một ai đó khiến trong lòng khó chịu vô cùng.
Đôi mắt sắc lạnh của anh nhìn xa xăm bên ngoài, có lẽ giờ đây trong trái tim của anh đang không thể nào chứa đựng được ai ngoài cô gái nhỏ ấy.
Người này không ai khác chính là Đại Thiếu Gia của Tập Đoàn Tịch Thị, người duy nhất thừa kế cơ ngơi của cha mình.
Trong đầu anh, hình ảnh của người con gái ấy càng lúc càng hiện rõ.Anh nhớ cô, nhớ dáng vẻ của cô, nhớ sự dịu dàng không thiếu phần quyến rũ gợi cảm của cô vào đêm hôm đó.
Cho dù thế giới này có ra sao,có hủy hoại, Thì anh nghĩ mình sẽ luôn luôn khắc cốt ghi nhớ hình bóng đó mãi mãi trong trái tim của anh.
“Chung Linh! Nhất định anh sẽ không bao giờ quên được em… Em đã cho anh cảm giác được, muốn trân trọng một người là như thế nào?”
Hiệp Ước Chiếm Hữu
Đánh giá:
Truyện Hiệp Ước Chiếm Hữu
Story
Chương 34: Anh Rời Đi
10.0/10 từ 17 lượt.