Hết Mực Cưng Chiều
Chương 7: Chương 7
Mạc Chính Hoan ôm lấy thân thể nhỏ bé đã mệt lả trở về phòng ngủ của mình.
Nhìn đôi mắt đỏ lên vì khóc, đôi môi cũng bị hắn m*t đến sưng lên.
Nhất Bảo an tĩnh nằm trên giường lớn êm ái, hắn nhẹ nhàng đắp chăn cho bảo bối của mình, lại nhìn thêm một chút mới thỏa mãn bước ra ngoài.
Thư Phòng rộng rãi, trên bàn gỗ chạm được chạm khắc tinh tế là vô số những văn kiện được xếp ngay ngắn.
Máy tính trên bàn vẫn đang mở, cốc cà phê đã nguội từ sớm.
Mạc Chính Hoan dựa theo trí nhớ kiếp trước, lật xem từng hợp đồng một.
Những cái có lợi bỏ qua một bên, vô ích thì trực tiếp vứt vào sọt rác.
??Bỗng mắt hắn va phải hợp đồng Thuyền Hoa bên cạnh.
Chính dự án Thuyền Hoa này là một cái đá đau khiến hắn ngã ngựa.
Vốn dự án này là một dự án có quy mô và rất được trọng dụng.
Hắn vốn đã định đầu tư vào đó một khoản, lại nghe Lê Vân cùng đám bạn chó chết xúi giục.
Cuối cùng số tiền đâu tư vào đó đã nhân thêm mấy lần.
Cuối cùng tiền thì không thấy, Lê Vân ôm đống tiền đó đến cho Từ Quy Đức.
Dự Án Thuyền Hoa chẳng qua là một cái bẫy gãi, là một phi thuyền với đầy chất cấm cùng vũ khí được giao bán.
Hắn dính vào một cái bẫy chết, số tiền hắn đầu tư vào bị cuỗm mất, còn số hàng cấm đó lại đứng tên người nhận là mình.
Hắn đã phải tốn rất nhiều công sức để bịt vụ này lại.
Trong thời gian hắn bị tạm giam, đám hồ thân cẩu hữu đã hợp lại từng chút xâu xé cơ ngơi của hắn.
Đến khi hắn ra ngoài ngay cả nhà cũng chẳng còn để về.
Trong một tích tắc hắn mất tất cả, cuối cùng oán hận ăn sâu trong cơ thể hắn.
Mạc Chính Hoan đứng từ trên bến cảng nhìn chiếc thuyền ngoài khơi xa.
Một đám phản bội chó chết vẫn đang sung sướng thưởng thức bữa tiệc ăn mừng bằng tiền cơ ngơi của hắn.
Cầm trên tay khẩu MK19, lái chiếc cano nhỏ tiếp cận thuyền lớn.
Một trận xả súng đẫm máu diễn ra.
Từ Quy Đức đã có chuẩn bị, rút lui lên trực thăng cao chạy xa bay.
Lê Vân bị hắn bắn đến thi thể chẳng còn nguyên vẹn.
Một đám người bị hắn tàn sát đến đầu rơi máu chảy, có những kẻ tham sống sợ chết đều nhảy một lần xuống nước tranh nhau chiếc cano mà hắn lái đến.
Mạc Chính Hoan mắt hằn tia máu trong đầu hắn đếm từng giây từng phút.
Đúng đến khi hắn đếm số 0.
Chiếc thuyền lớn xa hoa phát nổ, vụ nổ chấn động vang đến cả đất liền, mặt biển bắn lên một chùm nước lớn.
Tiếng la hét hoảng loạn, những thi thể không còn nguyên vẹn cùng hắn chìm xuống đáy biển sâu.
Trong mơ hồ hắn không còn cảm giác được đôi chân của mình nữa, không thể vũng vẫy kêu cứu, hắn chỉ biết dần dần chìm xuống đáy biển sâu thẳm.
Trước khi mắt hắn mất đi tiêu cự, hắn nhìn thấy một thiếu niên nhỏ, liều mình ôm hắn, tiếp dưỡng khí cho hắn.
Suy nghĩ duy nhất của hắn trước khi thiếp đi chính là nếu còn sống, nhất định một đời đối tốt với thiếu niên này..
Tiếng mở cửa khiến hắn từ trong hồi tưởng thoát ra.
Nhất Bảo rón rén núp mình sau cánh cửa, chỉ dám thò nửa thân mình vào.
"Th..Thiếu gia?"
Cậu cảm thấy mình được bước lấn tới rồi.
Còn nhớ hôm đó có một người hầu cả gan dám bước vào thư phòng của hắn đã bị đánh gãy một chân rồi vứt ra ngoài đường.
Ngay cả Lê Vân cũng chưa từng dám bước vào đây.
Nhất Bảo không khỏi cảm thấy bàn chân thò bên trong thư phòng của mình hơi run rẩy.
Mạc Chính Hoan đầu tiên là nhìn vào đôi chân đi trần của cậu, đang ốm còn mặc phong phanh dép lại không đi, mày kiếm của hắn liền nhăn vào với nhau.
Nhanh chóng từ bàn làm việc đứng dậy, sải rộng chân đến chỗ thiếu niên.
Nhất Bảo nhìn dáng vẻ tức giận của hắn thầm nghĩ xong rồi, mắt cậu mở lớn rồi nhắm chặt lại không dám nhìn hắn.
Bỗng một lực đạo mạnh mẽ nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất.
Hai chân không có chỗ chống đỡ nên tự tiện quấn lấy hông của hắn.
"Sao lại chạy ra đây rồi? Em phải đi dép bông vào chứ, sàn nhà lạnh lắm đấy biết không?! "
Mạc Chính Hoan vừa nói vừa bế cậu trên tay đi vào thư phòng.
Ngồi xuống sofa được trải thảm lông mềm, hắn nhẹ nhàng xoa đôi chân lạnh buốt của cậu rồi ủ ấm nó bằng tay mình.
Nhất Bảo nhìn một loạt hành động này, mặt lại đỏ lên từng chút một, quá dung túng cậu rồi..
"Vừa nãy em có chút khát nước, mà trong phòng không có.."
Vì cậu tỉnh dậy không thấy hắn, nên cậu mới đi ra ngoài tìm nước, tình cờ thấy đèn trong thư phòng chưa tắt liền biết hắn ở đó.
Mạc Chính Hoan tự cảm thấy lỗi của mình, lấy chiếc ấm nhỏ trên bàn rót một cốc nước cho bảo bối trong lòng.
Nhất Bảo thực sự cảm thấy khát, khóc lớn khiến cậu bị mất rất nhiều nước.
Hắn nhìn cậu uống mấy ngụm đã hết lại rót thêm một cốc nữa, đến khi cậu thật sự cảm thấy tốt hơn hắn mới dừng lại.
Mặc kệ dự án này kia, ôm lấy bảo bối trở về phòng ngủ.
Ngủ một giấc thật ngon, hôm nay đủ mệt rồi...
Nhất Bảo rúc trong lòng Mạc Chính Hoan vẫn cảm thấy mơ hồ.
Cảm nhận thân nhiệt mà hắn mang lại, từng cái vuốt lưng nhẹ nhàng dỗ cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hắn nhìn thiếu niên đã ngủ say trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên má tóc thơm mùi sữa này.
Đây chính là giấc ngủ ngon nhất hai đời của hắn...
Hết Mực Cưng Chiều